Hạ Chấp Ngộ đưa Tống Tương Niệm đến tận cửa, “Mau vào đi.”
“Anh còn định chạy nữa không đấy?”
“Không đâu.” Cô cũng đã hùng hổ xông tới thế rồi, hắn còn cố sống cố chết chạy đi làm cái gì nữa.
Về đến Ngự Hồ Loan, không lâu sau thì Hạ phu nhân cũng đến.
“Chị gái có thai rồi mà thằng nhóc nhà con chẳng tỏ ra sốt sắng được tí nào cả.”
“Con là của chị ấy, con quan tâm làm gì?”
“Đúng rồi, Triệu Lập Quốc lấy thận cho con gái mình, cũng không biết có phản ứng bài xích không. Còn có đứa nhỏ Tuyên Tịnh kia, cũng đã bị cảnh sát đưa đi rồi.”
Hạ Chấp Ngộ ngồi trên ghế sô pha, lạnh nhạt tiếp lời bà, “Con chỉ cần ông ta đền tội, những người khác thế nào đều không liên quan gì đến chúng ta.”
Còn cái tên Tuyên Tịnh, hắn mở miệng cũng lười nhắc.
“Đúng đúng, thời gian này mẹ cũng bận lắm, còn phải chuẩn bị đám cưới cho chị con nữa.”
“Mẹ, con cũng muốn kết hôn.”
Hạ phu nhân bước nhanh sang ngồi xuống cạnh hắn, “Liệu Thích gia có đồng ý không?”
“Mẹ chọn ngày đi, con sẽ đến nhà cô ấy xin cưới.”
Phản ứng ốm nghén của Hạ Sí Hạ đến khá sớm, có khi đang ngồi trong phòng họp còn suýt thì nôn mửa.
Thư ký đã chuẩn bị sẵn ô mai chua cho cô ấy, để cạnh tay.
Cô ấy chẳng cảm thấy trẻ con có gì vui, sinh thì được lợi ích gì? Mới ở trong bụng đã hành cô ấy thế này.
Người bàn chuyện hợp tác lần này là Từ tổng chưa đến bốn mươi, là một người đàn ông rất được phụ nữ chào đón. Mái tóc đen xịt gôm vuốt về sau, rất có phong thái của Hứa Văn Cường trong 《Tân Bến Thượng Hải》.
Buổi tối, hai người bàn xong chuyện hợp tác, Hạ Sí Hạ đã cho người đặt phòng bao xong xuôi.
“Từ tổng nói tài xế đi theo xe của tôi là được, chúng ta gặp lại ở nhà hàng.”
“Được.”
Hạ Sí Hạ ngồi vào xe mình, hoàn toàn không liếc sang Chu Cảnh Mộ lấy một cái.
“Đặt món xong hết chưa?”
“Hạ tổng cứ yên tâm.” Thư ký vỗ ngực đảm bảo, “Đều theo khẩu vị của khách quý.”
Chu Cảnh Mộ đưa bình giữ nhiệt cho Hạ Sí Hạ, nhưng cô ấy không có ý đưa tay ra tiếp.
“Cô xem Từ tổng, vẫn còn rất trẻ trung, cũng không nghe được tin đồn xấu gì bên ngoài, quan trọng là một quý ông lịch thiệp, đúng không? Gu của tôi.”
Thư ký không biết phải tiếp lời thế nào, bèn giả ngốc cúi đầu thắt dây an toàn.
Chu Cảnh Mộ đặt tay trên đùi, “Lát nữa đừng uống rượu.”
“Biết rồi.” Hạ Sí Hạ cầm một chiếc gương nhỏ lên tô lại son.
“Đừng quá thân thiết với vị Từ tổng kia.”
Hạ Sí Hạ bỏ lại gương vào túi xách, “Cậu dựa vào cái gì mà quản tôi?”
“Mặt mũi anh ta không ổn.”
Hạ Sí Hạ đánh mắt sang người đàn ông ngồi bên cạnh, “Không đẹp bằng người ta nên ghen ghét?”
“Ốm yếu dặt dẹo chẳng ra làm sao, thế mà chị cũng nhìn trúng? Hay là chị thích kiểu như thế?”
Tài xế lái xe rất nhanh, Hạ Sí Hạ thoáng buồn nôn.
Cô ấy trừng mắt nhìn tên đầu sỏ ngay bên cạnh, càng nghĩ càng giận, nếu không phải vì anh ta thì cô ấy sao phải chịu tội thế này?
“Ừ, tôi thích kiểu này đấy, khí chất rất xuất chúng.”
Chu Cảnh Mộ quay mặt sang, “Nếu như anh ta muốn kết hôn thì đã không để đến tận bây giờ, nói không chừng là có bệnh kín gì khó nói.”
Thư ký sợ hai người choảng nhau luôn trong xe, “Ờm...... đến nhà hàng rồi ạ.”
Xe vững vàng dừng lại, Hạ Sí Hạ xuống xe trước, họp mặt với Từ tổng rồi vui vẻ cười đùa đi vào bên trong.
Thư ký theo sau hai người vào phòng bao, sắp xếp chỗ ngồi xong xuôi thì bắt đầu gọi nhân viên phục vụ đưa món lên.
“Anh đi ăn cơm trước đi, ở đây chắc phải hai tiếng nữa mới xong.”
Chu Cảnh Mộ tựa lưng ở cửa, liếc nhanh vào trong, “Không sao, cứ làm việc của cô đi.”
Hạ Sí Hạ vẫn luôn âm thầm để ý anh ta, lên tiếng còn cố tình tăng âm lượng, “Nước hoa trên người Từ tổng thơm thật nha, không biết là của nhãn hiệu nào?”
“Hạ tổng thích thì lần sau tôi mua tặng là được.”
“Tôi ngửi mùi hương này rất giống là nước hoa của phụ nữ, không biết là bị nhiễm phải từ đâu?”
Chu Cảnh Mộ nghe tới đây, bất giác nhíu mày, Từ tổng cười ha ha, “Nói đến mới thấy rất giống mùi hương trên người Hạ tổng, tôi ngửi thử xem.”
Chu Cảnh Mộ siết chặt tay, bên cạnh có nhân viên phục vụ bê món vào, còn thuận tiện đóng luôn cửa lại.
Lạch cạch, huyệt thái dương của Chu Cảnh Mộ giật nhẹ, nghe rất giống tiếng khóa trái cửa.
Chuông cảnh báo trong đầu anh ta reo vang, thử xoay nắm cửa, quả nhiên đã bị khóa lại.
Hạ Sí Hạ và Từ tổng ngồi cạnh nhau, nhân viên phục vụ đặt đĩa thức ăn lên mặt bàn, thư ký vô tình lướt mắt qua, phát hiện trên tay anh ta có một lưỡi dao lóe sáng.
“Á ——-“
Cô ấy kinh hoàng hét lên, người đàn ông đóng giả nhân viên phục vụ kia lập tức vung tay tới.
May mắn thư ký phản ứng rất nhanh, đẩy mạnh anh ta, sau đó hai người đều loạng choạng lùi về sau.
Hạ Sí Hạ ngược lại rất trấn tĩnh, “Anh muốn gì?”
“Hạ tổng quý nhân đúng là hay quên, mới thế đã quên tôi rồi.”
“Rầm ——-“
Bên ngoài truyền đến tiếng đá cửa, ván cửa rung lên, khung cửa cũng tưởng chừng sắp bung ra.
Kẻ kia một lần nữa xông tới, Từ tổng sợ đến mức hai chân mềm nhũn, cũng không thấy chặn cho Hạ Sí Hạ, mà chui xuống dưới gầm bàn trốn đi.
Hạ Sí Hạ đứng dậy, “Bình tĩnh lại đi, đừng làm liều.”
Cô ấy không thể cùng kẻ này cứng đối cứng, cái cơ thể yếu đuối này của cô ấy cũng không muốn bị người ta chọc cho thành tổ ong đâu.
Hạ Sí Hạ đi sang một đầu khác của chiếc bàn, kẻ kia đứng ngay cạnh vị trí Từ tổng trốn, dọa cho anh ta ôm chặt đầu run rẩy.
“Oan có đầu nợ có chủ, anh đừng có nhắm vào tôi, là họ Hạ đó đắc tội anh, đừng có tổn thương người vô tội!”
Hạ Sí Hạ khinh thường nhếch miệng, kẻ kia rõ ràng đã nhận ra cứ đuổi nhau vòng quanh chiếc bàn này cũng không phải là cách hay, bèn dứt khoát nhảy lên mặt bàn đi về phía Hạ Sí Hạ.
Cửa phòng bao thình lình bật ra, Hạ Sí Hạ quay đầu sang, nhìn thấy Chu Cảnh Mộ cầm lấy một chiếc khay từ trên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa.
Anh ta vung tay lên, chiếc khay vẽ một đường trong không khí, cuối cùng chuẩn xác đập vào trán kẻ đó.
Từ tổng nhìn thấy người kia ngã phịch xuống đất, trạng thái thê thảm thì càng run rẩy kịch liệt.
“Tha cho tôi, cầu xin anh tha cho tôi!”
Chu Cảnh Mộ đi bước dài đến trước mặt Hạ Sí Hạ, tuy rằng lo lắng, nhưng vẫn là một biểu cảm lạnh nhạt, nhìn thêm bao nhiêu cũng không móc ra được sơ hở gì.
“Không sao chứ?”
Anh ta quét mắt một lượt trên người Hạ Sí Hạ.
Hạ Sí Hạ không nhịn được cong môi, cô ấy chính là thích dáng vẻ quyến rũ mà mê người này của anh ta. Hô hấp gấp gáp, trên trán còn lấm tấm mồ hôi. Nam tính, nam tính chết người!
“Bị dọa ngốc rồi?”
Hạ Sí Hạ vội lắc đầu, còn cảnh gì mà cô ấy chưa gặp bao giờ chứ.
Thế nhưng trái tim lại không nghe theo sai khiến đập thình thịch.
Chu Cảnh Mộ cởi áo vest, tiện tay kéo một chiếc ghế ra rồi vắt áo lên lưng ghế.
Anh ta tháo cúc tay áo, sau đó xắn lên mấy nấc, để lộ ra cánh tay rắn chắc.
Thư ký vẫn còn sợ hãi, chạy đến bên cạnh Hạ Sí Hạ.
Kẻ kia lồm cồm bò dậy, chất lỏng màu đỏ từ trán chảy xuống che khuất tầm mắt, anh ta nhấc tay quệt mạnh lau đi.
Chu Cảnh Mộ lạnh lùng nhìn, cửa phòng bao mở rộng, thật ra họ hoàn toàn có thể chạy khỏi đây.
Hạ Sí Hạ vội kéo cánh tay Chu Cảnh Mộ, “Đừng cứng đối cứng, anh ta có dao, chúng ta chạy trước.”
Chỉ cần ra khỏi phòng bao, tìm bảo an ở nơi này giải quyết là được.
Chu Cảnh Mộ không quay đầu, “Tôi không quen để người khác giải quyết giúp.”
Sau đó rảo bước lên trước, kẻ kia rống lên một tiếng, dồn hết sức lực vào bàn tay. Chu Cảnh Mộ nhấc chân, đá mạnh cổ tay anh ta.
Thứ cầm trên tay kẻ đó lập tức bay ra, mũi nhọn cắm xuống mặt bàn bằng gỗ.
Chu Cảnh Mộ tiếp tục đá ra một cước trúng cằm đối phương, dễ dàng hạ đọ ván đối thủ.
Kẻ đó rốt cuộc không còn sức tiếp tục đứng lên nữa.
Từ tổng sợ đến mức hai chân mềm nhũn, ngồi bệt ở đó không nhúc nhích. Hạ Sí Hạ đi lên mấy bước, cúi người nhìn xuống dưới gầm bàn, trên mặt viết rõ hai chữ khinh thường.
“Không sao rồi Từ tổng, mau ra đây đi. Hay là ngồi lâu quá tê chân rồi?”
Khuôn mặt Từ tổng trắng bệch, mái tóc rối tung, “Sao lại có thể xảy ra chuyện này chứ, không ra cái thể thống gì.”
“Đã báo án rồi, cảnh sát sẽ đến ngay, Từ tổng cứ yên tâm mà đi ra.”
Anh ta cũng muốn ra lắm chứ, nhưng hai chân mềm oặt không nhấc được tí sức nào đây.
Chu Cảnh Mộ choàng áo vest của mình lên cho Hạ Sí Hạ, “Đi thôi, nơi này có mùi máu tươi, cẩn thận lại nôn.”
Hạ Sí Hạ cảm thấy rất chí lý, bèn theo anh ta ra ngoài. Ba người đi đến cửa, Từ tổng mới phản ứng lại.
“Này, mấy người khoan đã.”
Sao có thể để anh ta một mình ở đây chứ?
Lát nữa nếu người này tỉnh lại, không phải anh ta chính là đối tượng bị nhắm đến đầu tiên sao?
Từ tổng gấp muốn chết, cũng không có hơi sức gì mà để ý câu từ nữa.
Hạ Sí Hạ ngồi vào xe. Tuy là cảm thấy bản thân đối với Chu Cảnh Mộ chẳng ra làm sao, nhưng thật ra ngày thường có thời gian rảnh cô ấy đều sẽ ngồi đọc truyện bá đạo tổng tài, rốt cuộc ngày hôm nay đã cảm thấy được đàn ông phải như Chu Cảnh Mộ.
Lên được chiến trường, cũng lên được giường của cô, chà chà, nhan sắc có cơ thể cũng có, Hạ Sí Hạ hoàn toàn không cần lo lắng về chất lượng đời sau.
Từ tổng được tài xế dìu vào trong xe, Hạ Sí Hạ nhìn thấy lúc anh ta nhấc chân lên vẫn còn không ngừng run rẩy.
“Hạ tổng, tôi nhớ ra rồi, người lúc nãy là bảo an của công ty chúng ta!”
Thư ký sau một hồi vò đầu bứt tóc rốt cuộc đã lục được khuôn mặt của người kia từ trong trí nhớ.
“Tuy còn trẻ nhưng lại ham ăn lười làm, có một ngày bị ngài bắt được quả tang nằm ngủ trong giờ trực, sau đó bị Hạ tổng tự mình đuổi việc.”
“Lý do gì vớ vẩn,” Hạ Si Hạ bực mình, “Chỉ vậy mà đã muốn mạng của tôi, anh ta có bệnh sao?”
Về đến nhà, Hạ phu nhân đang đắp mặt nạ, vừa nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức từ sô pha đứng dậy.
Chu Cảnh Mộ lên tiếng chào bà ấy, vừa rồi Hạ Sí Hạ còn chưa ăn được mấy miếng, cái bụng chẳng mấy chốc đã reo ầm ĩ.
“Mẹ, ở nhà còn đồ gì ăn không?”
“Không có đâu, con bảo là đi ăn với đối tác còn gì?”
“Để tôi.” Chu Cảnh Mộ đưa Hạ Sí Hạ về phòng trước.”Muốn ăn gì?”
“Cậu còn biết nấu cơm?”
“Tôi xuống dưới mua đồ ăn sẵn mang về.”
Hạ phu nhân lén lút bám theo sau Chu Cảnh Mộ, anh ta vừa quay đầu, một khuôn mặt đắp mặt nạ cứ thế chình ình trước mắt.
“Bác gái có việc gì cần dặn dò sao ạ?”
“Tối nay con có ở lại đây không?”
Chu Cảnh Mộ ngẩn ra, Hạ phu nhân vừa vỗ mặt vừa đi đến cạnh anh ta, “Con có rồi, ngày cưới cũng chọn xong rồi, con còn muốn ngày ngày chạy đến đây?”
“Bác gái, không biết Hạ tổng đã nói với bác về gia cảnh nhà cháu chưa......”
Hạ phu nhân dĩ nhiên chẳng bận tâm đến mấy chuyện vụn vặn này.
Bà nắm lấy cánh tay Chu Cảnh Mộ vỗ vỗ, vui vẻ đến mức mặt nạ sắp rơi cũng không quan tâm, “Con cưới Sí Hạ nhà bác, bác cũng chỉ có hai chữ muốn nói với con.”
“Hai chữ gì ạ?”
“Cám ơn, cám ơn nha, cực kỳ cảm ơn luôn!”
Không ai biết được những năm qua bà đã bỏ bao nhiêu tâm huyết vào chuyện kết hôn của Hạ Sí Hạ, thế nhưng múa lưỡi muốn rách rồi mà cô ấy cũng có nghe vào đâu?
Hạ phu nhân lại vỗ vai Chu Cảnh Mộ, cảm nhận được độ rắn chắn, quả nhiên rất tốt.
Anh ta đi rồi quay lại rất nhanh, Hạ Sí Hạ tắm rửa xong xuôi, lại xử lý vài chuyện nhỏ ở công ty. Cô ấy đẩy cửa đi ra ngoài, mùi thơm nức lập tức xông vào mũi.
“Mẹ tôi đâu?”
“Lúc về không thấy bác ấy đâu rồi.”
Chu Cảnh Mộ hâm nóng canh cho cô ấy, sợ quá dầu mỡ với người đang trong kỳ thai nghén nên lại cho thêm mầm rong biển vào.
Hạ Sí Hạ chợt cảm thấy không muốn ăn, “Không ăn nữa.”
“Đừng để bị đói.”
Chu Cảnh Mộ xích ghế đến cạnh cô ấy, “Tôi đút cho.”
Hạ Sí Hạ thấy anh ta cầm bát đặt bên miệng, nhẹ nhàng uống một hớp......
Á!
Anh ta định đút bằng miệng sao, thế thì ngại lắm đấy!
Thế nhưng Chu Cảnh Mộ rất nhanh đã nuốt canh trong miệng xuống, Hạ Sí Hạ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm yết hầu lên xuống của anh ta, trong ngôn tình bá đạo tổng tài không viết như thế mà.
“Không nóng đâu.” Chu Cảnh Mộ nói với cô ấy.
Hạ Sí Hạ thoáng thất vọng, lại bị Chu Cảnh Mộ bắt được, nhịn cười hỏi cô ấy, “Thất vọng lắm hả?”
“Nói vớ vẩn, cậu dám có tâm tư khác với tôi xem!”
Sau đó cướp lấy chiếc bát trên tay anh ta, cái miệng nhỏ cẩn thận đưa tới uống một hớp canh.
Hạ Sí Hạ không ăn được nhiều, nhưng mỗi món đều gắp một hai đũa, sau khi thấy no thì đặt bát xuống, “Cậu có thể về rồi.”
“Được.”
Cô ấy xoay người về phòng, Chu Cảnh Mộ vào bếp dọn dẹp, rõ ràng là không có ý định sẽ về.
Xong hết mọi việc, anh ta ngồi xuống trước bàn ăn, trầm ngâm gì đó. Ánh sáng ấm áp từ bóng đèn chiếu xuống, dừng lại trên sống mũi cao thẳng của người đàn ông.
Anh ta tắt đèn trong phòng khách, thế nhưng vẫn không đi về phía cửa lớn.
Hạ Sí Hạ ngủ rất sớm, mấy hôm nay chất lượng giấc ngủ của cô ấy đều rất kém, trong lúc mơ màng bỗng cảm nhận được chăn bên người bị kéo ra.
Cô ấy khẽ trở mình, lại đụng phải một vòm ngực rắn chắc, dọa cô ấy sợ đến mức suýt thì hét lên, nhưng miệng đã bị người bên cạnh nhanh chóng che lại.
Chẳng lẽ là kẻ ban ngày tấn công tìm đến tận nhà?
Hạ Sí Hạ giãy dụa, hai chân đá liên tiếp về phía đối phương.
Chu Cảnh Mộ bị đá trúng khẽ rên lên, dứt khoát xoay mặt cô ấy về phía này.
Hạ Sí Hạ nhìn rõ người trước mắt, sững sờ, “Sao cậu lại ở...... trên giường của tôi?!”
“Đừng có hét.”
Chu Cảnh Mộ thả tay, “Bác gái không biết tôi vào đây......”
“Tôi khát, muốn ra ngoài uống nước.”
Chu Cảnh Mộ đè cô ấy nằm về, “Để tôi lấy.”
Rốt cuộc là cái mớ bòng bong gì đây, Hạ Sí Hạ đối với những chuyện gần đây đều không biết phải xử lý làm sao.
Chu Cảnh Mộ rất nhanh đã mang nước về, anh ta đặt cốc nước lên tủ đầu giường, Hạ Sí Hạ vươn tay định cầm lấy, dưới eo lại bị vòng tay của người đàn ông ôm chặt.
Bàn tay lớn của Chu Cảnh Mộ đặt sau gáy Hạ Sí Hạ, cánh môi mỏng ép tới.
Nước được đưa vào miệng, Hạ Sí Hạ nuốt ực một cái.
Cô ấy trợn trừng mắt, khuôn mặt Chu Cảnh Mộ lại không hề đỏ lấy một cái.
“Nước hơi lạnh, tôi giúp chị làm ấm.”
“!” Hạ Sí Hạ cảm nhận được rõ ràng một ngọn lửa hừng hực ở sâu trong cơ thể. Cô ấy không sợ gặp phải đàn ông nhạt nhẽo, chỉ sợ anh ta bỗng nhiên nghĩ thông, không thầy dạy cũng tự hiểu, thậm chí còn ranh ma vượt mặt cả mình!