Tống Tương Niệm nhìn khuôn mặt Hạ Chấp Ngộ, tinh thần sáng loáng, còn thấp thoáng rực rỡ chói mắt.
“Vậy xem ra em đã tích được nhiều công đức lắm rồi nhỉ?”
“Ừ.” Hạ Chấp Ngộ suýt nữa đã nói, mạng của hắn cũng là cô cho.
Tống Tương Niệm phải lập tức đến điểm hẹn, không tiện tiếp tục ở lại, “Em về trước đã.”
Hắn đưa cô đến tận cửa, Tống Tương Niệm vẫn còn lo lắng, chân vừa bước ra ngoài lại rút về.
“Không thì cứ đến bệnh viện khám thử xem, tay anh mà làm sao thì xảy ra chuyện lớn đấy.”
“Ừm.”
Cô gấp rút bắt tàu đến điểm hẹn, tuy muộn hơn Tu Ngọc Mẫn, nhưng tìm bừa một lý do rốt cuộc vẫn qua ải.
......
Đối với Thích Hựu coi học hành như kẻ thù thì cuối tuần chính là thiên đường, ít nhất có thể yên tâm mà ngủ nướng.
Tống Tương Niệm ngồi trang điểm, vừa tô được một lớp son đỏ thì bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa.
Bảo mẫu đi ra mở cửa, nhìn thấy Hạ Chấp Ngộ đứng bên ngoài, bà ấy hơi ngừng lại, không có ý để hắn vào.
“Hựu Hựu đã ngủ dậy chưa?”
“Chưa đâu, vẫn còn sớm mà.”
“Sắp thi rồi, cháu đến giúp em ấy khoanh trọng điểm.”
Bảo mẫu nghe đến đây thì tránh người để hắn đi vào, “Thi toán lần trước cũng may có cậu chuẩn bị trước cho thiếu gia, làm bài rất tốt, còn được thầy giáo khen nữa.”
Hạ Chấp Ngộ sớm đã hiểu rõ người bảo mẫu này, “Được, lát nữa cháu giúp em ấy ôn tập trước.”
Hắn đi thẳng đến trước cửa phòng Thích Hựu, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Cậu bé nằm trên giường ngủ say đến mức nước dãi chảy ra cả bên mép, lúc bị gọi dậy còn không phân biệt được người đàn ông đứng cạnh giường là ai.
Hạ Chấp Ngộ giật chăn ra, “Dậy.”
“Không muốn......”
Hạ Chấp Ngộ xách cổ áo Thích Hựu, như xách con gà con ném xuống đất. “Bài tập làm xong chưa?”
“Còn hai ngày nữa cơ mà, sao phải xoắn.”
“Làm nhanh lên cho anh.”
“Ài! Anh còn khủng bố hơn cả mẹ em......”
Thích Hựu còn chưa nói xong, Hạ Chấp Ngộ đã cầm chiếc điện thoại của mình đặt bên miệng cậu bé, “Nói to lên, để anh ghi âm lại cho.”
Thích Hựu tức khắc ngậm miệng, bị Hạ Chấp Ngộ ép ngồi xuống trước bàn học.
Tu Ngọc Mẫn về đến nhà, nhìn thấy đôi giày của một người đàn ông.
“Ai đến thế?”
Bảo mẫu vừa lau tay vừa đi ra, “Hạ Chấp Ngộ, nói là giúp Hựu Hựu chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới.”
“Ha! Định lừa ai chứ?”
Tu Ngọc Mẫn bước nhanh đến trước phòng của Thích Hựu, đẩy cửa bước thẳng vào trong, nhìn thấy Thích Hựu ngồi ngay ngắn trên ghế đọc đề, lưng thẳng tắp, cái bàn bừa bộn cũng đã được thu dọn gọn gàng.
Đọc xong một lần, Hạ Chấp Ngộ bảo cậu bé tiếp tục.
“Biết sai ở đâu chưa? Đề bài hỏi em giữa 6 và 9 có mấy số lẻ, em lại viết vô số?”
Thích Hựu cầm bút máy ngoan ngoãn viết lại đáp án.
“Mắt để trên trán à?”
Thích Hựu im thin thít, lời này mà đổi lại là Tu ngọc Mẫn nói, cậu bé chắc chắn đã từ đất nhảy lên ghế mà cãi rồi.
Tu Ngọc Mẫn tuy rất chướng mắt với hắn, nhưng thấy bầu không khí học tập này không có chỗ nào để soi mói, chỉ đành xoay người đi ra.
Hạ Chấp Ngộ nghe thấy tiếng đóng cửa rất nhỏ từ đằng sau truyền tới, lúc này mới quay đầu lại nhìn.
Tống Tương Niệm cầm túi xách chuẩn bị ra ngoài, cô vẫn không biết Hạ Chấp Ngộ đến rồi, vừa đi ra khỏi phòng thì nhận được tin nhắn của Hạ Chấp Ngộ.
“Sang đối diện.”
Tống Tương Niệm chẳng hiểu mô tê gì, “Đối diện cái gì cơ?”
“Phòng của em trai em.”
Tống Tương Niệm giật mình, may mà Tu Ngọc Mẫn vừa về phòng rồi, cô đi sang đối diện, đẩy cửa ngó vào trong.
Trước bàn học chỉ có Thích Hựu đang ngồi, Tống Tương Niệm vừa muốn lùi ra, cửa đã bị mở từ bên trong.
Sau đó cổ tay bị giữ chặt, Hạ Chấp Ngộ nhanh chóng kéo cô vào, thuận tiện còn đá cánh cửa một cái cho nó tự đóng lại. Tống Tương Niệm nhìn thấy đúng là hắn, trong lòng thoáng căng thẳng, “Sao anh lại đến đây?”
“Muốn gặp em, cứ thế đến thôi.”
“Mẹ em sẽ đuổi đánh anh ra đến tận cửa đấy.”
Thích Hựu nhoài người lại, “Không phải sợ, chị gái, không phải vẫn còn tấm lá chắn là em ở ngay đây à?”
Cậu bé vậy mà rất hiểu ý nghĩa tồn tại của mình ở nơi này.
“Thôi anh đừng ở lại đây nữa, mau về đi.”
Tống Tương Niệm cứ cảm thấy mình và Hạ Chấp Ngộ như đang chơi trò yêu đương vụng trộm, “Mẹ em đã tỏ thái độ như thế rồi mà anh còn dám đến đây, không biết sợ là gì à?”
“Sợ gì chứ, dù sao sau này cũng phải đến liên tục.”
Hạ Chấp Ngộ thấy bàn tay cầm bút của Thích Hựu không hề di chuyển, biết ngay là lại đang nghe trộm bọn họ.
“Đi mau, đi mau.”
Tống Tương Niệm kéo cánh tay Hạ Chấp Ngộ.
Thế nhưng chân hắn như đã chôn chặt vào đất, cô đẩy hay kéo thế nào hắn cũng không xi nhê.
Tống Tương Niệm dùng sức đến mức khuôn mặt đỏ ửng, Hạ Chấp Ngộ vươn tay ôm cô vào lòng.
“Mẹ nuôi vừa vào kiểm tra một lần rồi, biết tôi đang dạy cho Thích Hựu, sẽ không quay lại làm nó mất tập trung đâu.”
“Đó là vì mẹ không biết em và anh đã quay lại với nhau.”
Thích Hựu dỏng tai nghe ngóng, chỗ hiểu chỗ không, nhưng cũng không còn tâm trí gì mà làm bài tập nữa. Hạ Chấp Ngộ đã cảnh cáo trước, dù nghe thấy tiếng gì cũng không được quay đầu.
Cậu bé muốn dùng đuôi mắt hóng dưa, nhưng thật sự là nhìn không tới.
“Nhà tôi bừa bộn lắm, em chỉ toàn quan tâm người khác, bỏ mặc tôi.”
“Hạ Chấp Ngộ, anh thả tay ra trước đã......” Tống Tương Niệm hạ giọng, cố gắng không để Thích Hựu đằng sau nghe thấy, “Em trai em vẫn còn ở đây đấy.”
“Nó không nhìn thấy, cũng không hiểu.”
Không hiểu?
Xem thường nhau à? Hai cái người này chắc chắn là muốn hôn hôn, Thích Hựu chợt rụt cổ, phì cười.
“Làm xong rồi?”
Giọng nói trầm thấp của Hạ Chấp Ngộ truyền vào tai cậu bé.
Thích Hựu lập tức ngồi thẳng lưng, “Em không nghe thấy gì hết, em đang rất nghiêm túc làm đề đó nha.”
“Em phải đi làm rồi, hôm nay bận lắm.” Hai người họ còn đang ở nhà, Tống Tương Niệm thật sự không dám.
Hạ Chấp Ngộ cúi người, cánh môi mềm của cô lập tức thoáng chạm nhẹ một cái lên khóe môi hắn.
Hai mắt Tống Tương Niệm mở lớn, cánh cửa bên cạnh thình lình bị đẩy ra.
Hai người vội tách nhau ra, Tu Ngọc Mẫn cầm một đĩa trái cây đi vào, nhìn thấy Tống Tương Niệm thì ngạc nhiên hỏi, “Bé cưng, không phải hôm nay con có việc phải ra ngoài sao?”
“Vâng, đúng ạ, bây giờ con đi ngay đây.”
Tu Ngọc Mẫn đảo mắt giữa hai người, “Hai đứa đang làm cái gì?”
“Mẹ nuôi.” Hạ Chấp Ngộ lên tiếng chào bà ấy.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy được sắc mặt của Tu Ngọc Mẫn thoáng chốc trở nên vô cùng khó coi, nhìn hắn như kẻ địch.
Tống Tương Niệm theo tầm mắt của bà ấy nhìn tới, thấy được một dấu son môi đỏ bên khóe môi Hạ Chấp Ngộ, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, mà còn giống như là bị cô hung hăng hôn lên.
Hạ Chấp Ngộ vẫn chưa nhận ra, Tống Tương Niệm lùi về sau lưng Tu Ngọc Mẫn, chỉ chỉ khóe môi mình.
“Tôi đã nói rất rõ là cậu đừng đến đây nữa rồi đúng không?”
Thích Hựu nghe xong, biết đã đến lúc mình lên sàn rồi.
“Mẹ, dạo này thành tích học tập của con bị thụt lùi lắm đó, con nhờ anh Chấp Ngộ đến.......”
“Mẹ báo danh học lớp bổ túc cho con rồi đó thôi?”
“Mẹ quên à? Nhà trường đang song giảm(*), từ tuần này bắt đầu không có tiết rồi.”
(*) chính sách song giảm của giáo dục Trung Quốc, triển khai từ tháng 7/2021, giảm gánh nặng bài tập và giảm gánh nặng học thêm đối với học sinh giai đoạn giáo dục phổ cập. Chắc má Yêu lấy con trai mình viết vào văn luôn đây:)))
Tống Tương Niệm thấy Hạ Chấp Ngộ đứng yên, hiển nhiên là không hiểu ám thị của cô.
Tu Ngọc Mẫn giận run, thật sự sắp bùng nổ rồi.
Cải trắng nhỏ của bà vậy mà lại bị người ta gặm trộm một miếng ngay dưới mí mắt bà.
“Bé cưng, nói với với anh trai là trên mặt nó dính bẩn kìa.”
“Anh trai?”
“Đúng đó, anh trai nuôi thì cũng như anh trai ruột mà, sau này nhớ theo xe hoa đưa em gái về nhà chồng nhé.”
Chiêu này đủ ác, Hạ Chấp Ngộ đứng sững sờ ngay tại chỗ, Tu Ngọc Mẫn cầm chiếc dĩa xiên một miếng táo rồi đưa đến trước mặt hắn. “Ăn một miếng đi, con trai.”
Hạ Chấp Ngộ nhìn miếng táo, cứng đờ nhận lấy.
“Lau miệng trước đi đã.”
Hạ Chấp Ngộ còn chưa ăn sáng, không thể nào dính bẩn gì được.
Tống Tương Niệm rốt cuộc không nhìn nổi nữa, bước lên lấy tay chà chà khóe môi hắn.
Dấu son môi được lau đi một phần, một phần kéo xuống dưới cằm. Màu đỏ chói mắt càng làm nổi bật làn da trắng sứ của hắn, Tống Tương Niệm đổi ngón tay tiếp tục lau sạch phần còn lại này, lúc thu tay về, phát hiện đầu ngón tay đều là son đỏ.
Tu Ngọc Mẫn dùng ánh mắt chết chóc nhìn Hạ Chấp Ngộ, “Giỏi lắm, gan rất lớn.”
“Mẹ.” Tống Tương Niệm ngọt ngào gọi bà, Tu Ngọc Mẫn nghe được một tiếng gọi của cô, trái tim thoáng mềm nhũn.
“Bé cưng mau đi làm đi, đừng để bị muộn giờ.”
Tống Tương Niệm nhớ lúc trước Thích Hựu nói Hạ Chấp Ngộ từng bị Tu Ngọc mẫn đánh không ít lần, trong lòng thoáng lo lắng, đứng yên sau lưng bà không đi
Hạ Chấp Ngộ cắn răng nói, “Mẹ nuôi, con muốn đổi một tiếng xưng hô.”
“Đổi thế nào?”
“Mẹ.”
Công sức Tống Tương Niệm nãy giờ nháy mắt ra hiệu cho hắn rốt cuộc thành muối bỏ bể.
Sắc mặt Tu Ngọc Mẫn hết xanh rồi lại trắng, nhưng tay bà vẫn buông ở bên người, giả vờ không hiểu, “Tôi vẫn coi cậu như con trai mình.”
“Không, con muốn làm con rể mẹ.”
Thích Hựu đứng một bên, tự tìm cho mình một góc thuận tiện nhất để xem kịch hay.
Tu Ngọc Mẫn tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng liếc mắt thấy con gái vì lo lắng cho hắn mà đứng đằng sau nãy giờ chưa đi, bà lại không nỡ dọa cô sợ.
“Bé cưng ngoan về phòng trước nhé? À không, cứ đi làm như bình thường đi.”
Chỉ cần cô đi rồi, bà sẽ lập tức tìm cây gậy gia pháp bảo bối trong nhà ra xử lý hắn.
“Mẹ, hay hôm nay mẹ đưa con đi nha?”
Tu Ngọc Mẫn biết cô nghĩ gì trong đầu, nhưng đây cũng là lần đầu tiên Tống Tương Niệm mở miệng yêu cầu gì đó, bà dĩ nhiên sẽ không từ chối.
“Được, mẹ đưa con đi.”
Trước đi ra khỏi phòng, Tu Ngọc Mẫn còn liếc Hạ Chấp Ngộ một cái, “Hôm nay ở lại đây ăn trưa đi, tôi bảo dì Từ nấu vài món cậu thích.”
“Vâng, cảm ơn mẹ nuôi.”
Tu Ngọc Mẫn đưa Tống Tương Niệm đi làm rồi, Thích Hựu ném chiếc bút sang một bên, “Anh, anh còn không mau chạy?”
“Không nghe thấy mẹ em bảo anh ở lại ăn cơm à?”
“Măng xào thịt(*) của mẹ thử một lần, mông nở hoa, ba ngày không quên được tư vị.”
(*) Chắc là tên của cái gia pháp bảo bối đấy:)))
Hạ Chấp Ngộ bình tĩnh ngồi xuống mép giường, “Với em thôi.”
Tống Tương Niệm lên xe, lén lút gửi tin nhắn cho Hạ Chấp Ngộ, “Chạy mau.”
Tu Ngọc Mắt liếc mắt một cái là nhìn thấu tâm tư cô, “Thằng nhóc thối đó là kẻ điếc không sợ súng, nó sẽ không đi đâu, nhất định ngoan ngoãn chờ mẹ về.”
Tống Tương Niệm siết chặt điện thoại trong tay, tin nhắn của Hạ Chấp Ngộ rất nhanh gửi về, quả nhiên chỉ có hai chữ.
“Không chạy.”
“Bé cưng, con nghĩ lại mà xem, lúc trước nó đối xử với con thế nào?”
“Nhưng mà, mẹ......” Ngón tay đặt trên mặt ốp điện thoại cào nhẹ mấy cái, “Nếu con thật sự là con gái của Triệu Lập Quốc, vậy mẹ sẽ làm gì?”
Nếu như con gái của bà thật ra đã bỏ mạng dưới tay Triệu Lập Quốc, mà Tống Tương Niệm chính là thân phận như vợ của Triệu Lập Quốc đã nói, vậy bà sẽ đối mặt với cô thế nào đây?
Tu Ngọc Mẫn trầm mặc mấy giây, “Mẹ chỉ thương xót con gái của mẹ.”
Tống Tương Niệm nhích sang cạnh bà, nhẹ nhàng dựa vào vai Tu Ngọc Mẫn, “Từ nhỏ đến lớn, anh ấy là người đàn ông duy nhất con thích.”
“Vậy thì con càng nên tiếp xúc với nhiều người hơn, sau đó có lẽ sẽ phát hiện có người càng thích hợp hơn......”
“Không có, đến bây giờ con vẫn rất thích rất thích anh ấy.”
Tu Ngọc Mẫn cúi đầu nhìn con gái mình, “Trước đó...... lẽ nào con chưa từng thích thầm ai sao? Mẹ là mẹ con, cứ nói đừng xấu hổ.”
Tống Tương Niệm lắc đầu, trong hai mươi năm không ai muốn nhắc lại kia, cuộc sống của cô bị những lần chuyển nhà vội vã, những lần đánh đập mắng chửi và cả ánh mắt lạnh lẽo của Tống Toàn An lấp đầy. Đến một giấc ngủ ngon còn là xa xỉ, thì cô còn tâm trí gì mà đi thích người khác?
“Mẹ, tha thứ cho anh ấy đi.”
Lồng ngực bà bị dồn nén chất ứ, “Bé cưng, nếu như không phải vì gặp cậu ta, con sẽ không phải khổ sở thế này.”
“Vậy thì cho anh ấy một cơ hội để chuộc tội, bắt anh ấy dùng cả đời mình đối tốt với con, chăm sóc con cả đời.”
Thật ra họ đều biết, kẻ có tội lớn nhất chính là Triệu Lập Quốc.
Lúc hai người sắp đến khu biệt thự, Tống Tương Niệm nhận được một cuộc gọi, “A lô, xin chào.”
“Là Tống Tương Niệm đúng không?”
“Không phải, tôi đã không dùng cái tên này nữa rồi.”
“Chúng tôi gọi đến từ đồn cảnh sát nội thành, Triệu Lập Quốc muốn gặp cô.”
Tống Tương Niệm lập tức từ chối, “Tôi không gặp.”
“Ông ta nói phải gặp được cô mới đồng ý khai ra vụ việc của Diêu Thụy An, hiện tại chúng tôi làm thế nào ông ta cũng không chịu mở miệng.”
Tống Tương Niệm thoáng rũ mắt, bàn tay hơi cuộn lại, “Được.”
Tu Ngọc Mẫn và Tống Tương Niệm cùng nhau đến đồn cảnh sát, Triệu Lập Quốc ngồi một mình trong phòng thẩm vấn, ánh mắt thả trôi vô định, nhìn thấy Tống Tương Niệm cũng không có phản ứng gì quá lớn.
“Nói đi, vì sao lại xuống tay với người vô tội?”
Triệu Lập Quốc nhìn ra cửa, thấy được Tu Ngọc Mẫn, từ ăn mặc đến cách trang điểm có thể thấy là gia cảnh không tệ.
“Ai bảo bọn chúng là người thân của Hạ Chấp Ngộ.”
“Chỉ có thế? Họ đều là người già, vì sao ông không thể nương tay một lần cơ chứ?”
Cô vậy mà lại nói chuyện lương tâm với ông ta, đúng là khiến người ta cười rụng răng.
“Tương Niệm, con nói ba sẽ bị phán tử hình sao? Hay là sẽ bị tù chung thân?”
Tống Tương Niệm cười lạnh, “Không lẽ ông vẫn còn mong mình được ra ngoài? Có chết cũng hời cho ông lắm.”
Triệu Lập Quốc sững sờ, làm thế nào cũng không ngờ được cô lại có thể nói ra lời này.
“Con hận ba đến vậy sao?”
“Ai không hận ông?”
Khuôn mặt Triệu Lập Quốc thoáng qua một nụ cười quái dị, ông ta biết cuộc trò chuyện của hai người đều đã bị cảnh sát nghe lén.
“Ba chọn vợ chồng Diêu Thụy An để xuống tay là vì trước đó ba bắt được đứa con gái tên là Tuyên Tịnh kia. Nó cầu xin ba đừng làm gì nó, sau đó nói cho ba biết Diêu Thụy An rất quan trọng với Hạ Chấp Ngộ, không khác gì người nhà. Còn nữa, địa chỉ căn nhà đó cũng là nó cung cấp.”
Tống Tương Niệm nghe Triệu Lập Quốc một hơi nói xong những lời này, “Chính là vì ông, nên cả phần đời còn lại ông ấy sẽ không thể đứng lên nữa.”
“Ông ta không đứng lên được thì liên quan gì đến ba?” Triệu Lập Quốc nhận ra mình vừa nói sai, lập tức đổi giọng, “Tương Niệm, con có thể nói với Hạ Chấp Ngộ tha cho người nhà của ba không?”
Tống Tương Niệm siết chặt quai túi, “Hóa ra ông cũng rất quan tâm đến người nhà mình nhỉ?”
“Tha cho họ một con đường sống, nếu cậu ta chỉ cần một mạng đền một mạng, được thôi......”
Hai tay của Triệu Lập Quốc bị còng hai bên tay ghế, ông ta cúi đầu xuống, ngón tay cào trên mái tóc dày, Tống Tương Niệm nhìn ông ta làm một loạt động tác này cũng không hiểu ông ta muốn làm gì.
Triệu Lập Quốc khàn giọng để lại một câu, “Sau khi tôi chết, đưa thận cho con gái của tôi.”
(*) câu này là nói với cảnh sát đang nghe lén
Tống Tương Niệm rốt cuộc nhận ra điểm bất thường, chợt nghe thấy tiếng bước chân rầm rập bên ngoài truyền tới.
Thế nhưng động tác của Triệu Lập Quốc nhanh hơn, Tống Tương Niệm còn chưa nhìn rõ ông ta cầm thứ gì trong tay, ông ta đã dùng sức bật ngửa đầu, máu tươi theo đó phụt ra.
Chiếc áo ông ta mặc trong nháy mắt đó bị nhiễm đỏ một mảng, trên bàn cũng có máu văng tung tóe.
Cảnh sát xông vào đến nơi, nhưng đã muộn.
Tống Tương Niệm ngồi sững sờ ở đó không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Triệu Lập Quốc ngã ngồi trên ghế, cơ thể run rẩy kịch liệt. Còng tay của ông ta được mở ra, vết rạch trên cổ đang phun máu không ngừng.
Tu Ngọc Mẫn cũng hoảng hốt chạy tới, “Bé cưng!”
Sau đó xoay mặt cô ấn vào lòng mình.