Đồng Thiên Vũ cầm ly rượu dáng vẻ lơ đãng tựa vào ghế trông rất mê hồn. Mà bên kia Nguyễn Tuấn Anh đang cùng uống rượu ôm ấp một cô gái vô cùng nóng bỏng. Nở nụ cười đào hoa phong nhã hướng về phía Đồng Thiên Vũ trêu chọc:
“Ây da bạn tôi, nghe nói bạn gái của bạn sắp trở về rồi đấy bạn có muốn mở tiệc chào đón không?”
Đồng Thiên Vũ lườm anh ta một cái. Mấy năm qua anh cũng cho người điều tra về Mã Thức Phương vì sao đột ngột rời đi khiến anh vô cùng đau lòng. Mãi cho đến một hôm kia có số điện thoại lạ gọi đến đó là số của Mã Thức Phương, cô ta gọi cho anh khóc rất nhiều nói nhớ anh nói rằng năm đó ra đi là vì không muốn anh vì cô ta bất kính với cha mẹ. Hai người họ dần liên lạc lại nhưng vì sao khi biết tin cô ta trở về anh lại cảm thấy có gì đó rất lạ mà không phải cảm giác nhớ nhung sau nhiều năm xa cách. Đồng Thiên Vũ gạt bỏ suy nghĩ đó của mình vẫn giữ ý định là do Mã Thức Phương cùng anh xa nhau quá lâu nên có chút lạ lẫm, chỉ cần ở bên cạnh một lần nữa sẽ giống như ban đầu. Anh vẫn đinh ninh vẫn cho rằng bản thân yêu Mã Thức Phương vô cùng, lần này trở về của cô ta anh nhất định phải thuyết phục mẹ cùng cô vợ trên danh nghĩa kia đồng ý ly hôn để anh và người anh yêu có thể ở bên nhau…. Nhưng mà thật lạ cứ mỗi lần nhìn đến đôi mắt trong veo như nước, nhìn đến nụ cười dịu dàng mỗi khi thấy anh trở về nhà, nghĩ đến dáng vẻ của Đan Tâm vì anh mà chấp nhận tất cả sự dày vò thì Đồng Thiên Vũ không thể nói thẳng với cô về việc anh muốn bên cạnh Mã Thức Phương…. Hai năm rồi cô vợ kia vẫn cam chịu tất cả ở bên anh, làm bình phong đỡ đạn cho anh trước mặt ba mẹ mà không đòi hỏi anh bất cứ thứ gì cả…..Haizzz thở dài, Đồng Thiên Vũ uống một ngụm rượu cho vơi bớt đi những suy nghĩ lung tung về Đan Tâm. Anh không yêu cô nên không cần phải nghĩ ngợi nhiều, mau chóng ly hôn là được….
Hàn Chấn Phong bên này chỉ lẳng lặng uống rượu trong đầu anh hiện tại chỉ nghĩ đến một gương mặt xinh đẹp thuần khiết như thiên sứ kia, miệng nhếch lên một đường cong nhẹ. Anh nhìn về phía Đồng Thiên Vũ nhàn nhạt cất lời:
“Cậu còn có một người vợ nên muốn làm gì thì suy nghĩ cho kĩ đừng vì niềm vui trước mắt mà phạm sai lầm. Mã Lữ Thông là một con cáo già, cậu nghĩ ông ta chỉ đơn thuần là yêu thương Mã Thức Phương vô điều kiện thôi sao…. Dạy dỗ nuôi dưỡng chiều chuộng con cái thay ông ta làm việc là phong thái của Mã Lữ Thông. Cậu xem Mã Văn Tuấn đi vì sao hắn luôn coi trời bằng vung và vì sao hắn luôn được Mã Lữ Thông cưng chiều vô độ…. Mình nói đến đây cậu có thể sẽ nghĩ mình có cái nhìn xấu về cô gái kia của cậu nhưng Vũ à cậu phải nghĩ đến nguyên nhân Mã Thức Phương trở về đây không đơn giản là vì yêu cậu….Nhớ thật kĩ ba cô ta là một con cáo già là kẻ tham lam sẵn sàng ra tay với bất kì ai cản đường ông ta. Cứ nghĩ cho kĩ mình không ý kiến nhiều về chuyện tình yêu của cậu chỉ là em dâu ở nhà sẽ cảm thấy thế nào, em ấy cũng là con người đấy. Cậu đau lòng Mã Thức Phương mười thì em ấy đau lòng cậu gấp vạn lần như vậy.”
Hàn Chấn Phong rất ưng cô em dâu này, người vừa dịu dàng đoan trang lại khéo léo thì đừng nói là ông bà Đồng kể cả mấy người các anh cũng yêu quý vô cùng. Mà gia thế của em dâu anh không đơn giản, là con gái Phạm Thành đấy không phải muốn đụng vào là được, anh luôn cho rằng đằng sau Đan Tâm còn có thế lực nào đó chỉ là em ấy chưa muốn xuất đầu lộ diện. Thằng nhóc Đồng Thiên Vũ này có bảo vật trong tay lại không biết giữ mãi mê chạy theo cái đã mất, may là cô em dâu kia vẫn luôn ở bên cậu ta.
Nguyễn Tuấn Anh nghe theo lời nói của Hàn Chấn Phong búng tay một cái, liếc mắt nhìn Đồng Thiên Vũ giọng nói bỗng trầm xuống:
“Vũ mình nói cho cậu hay, mình đây chính là có tình cảm với Đan Tâm vợ cậu. Lần này cậu và Mã Thức Phương mà khiến cô ấy đau lòng thì mình sẽ đập chậu cướp hoa. Đan Tâm yêu cậu thì sao chứ mình tin chắc thời gian ở bên nhau cô ấy sẽ yêu mình. Nói rồi đó, mình rất đau lòng mỗi khi nhìn thấy Đan Tâm vì cậu mà chịu đựng, trái tim của cậu không một chút nào xót cho cô ấy sao? Ông đây thì xót xa vô cùng chỉ muốn mang cô ấy đến bên cạnh mà yêu thương thôi, sống cùng cậu khổ sở như vậy…”
Đôi đồng tử của Đồng Thiên Vũ trở nên có phần lạnh lẽo, một cảm giác khó chịu từ trong đáy lòng khi nghe Nguyễn Tuấn Anh nói. Anh biết bạn anh nó có tình cảm với cô vợ kia nhưng mà anh không cam lòng dù anh không thương cô…. Nhưng mỗi lần thấy Đan Tâm nói chuyện vui vẻ với Nguyễn Tuấn Anh anh chỉ muốn xấn tới đánh cho nó một trận nhừ xương…..Bỗng dưng trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi nếu thật sự Đan Tâm chấp nhận yêu Nguyễn Tuấn Anh thì sao…! Không, Đồng Thiên Vũ anh không cho phép, nếu anh không được bên cạnh Mã Thức Phương thì Đan Tâm cũng không được bên cạnh ai khác, anh và cô sẽ cùng sống trong sự dày vò của cuộc hôn nhân không tình yêu này….
Đặt mạnh ly rượu xuống bàn khiến cho mọi người có mặt trong phòng phải ngưng lại mọi trạng thái hoạt động mà nhìn Đồng Thiên Vũ. Cô gái bên cạnh Nguyễn Tuấn Anh có phần sợ sệt, trùng hợp Nguyễn Tuấn Anh cũng đưa cho cô ta một xấp tiền rồi bảo cô ta đi ra ngoài. Trong căn phòng chỉ còn lại ba người đàn ông…
“Đan Tâm sẽ không yêu cậu, cô ấy chỉ yêu một mình mình. Cậu sẽ không có được cô ấy đâu.”
Trầm giọng nói với Nguyễn Tuấn Anh, Đồng Thiên Vũ đứng dậy đi ra khỏi phòng. Trên khuôn mặt điển trai của Nguyễn Tuấn Anh xuất hiện nụ cười rạng rỡ, nói với theo vô cùng thách thức:
“Để rồi xem, ông đây không phải vô tâm như cậu, sẽ chinh phục được cô ấy cho cậu xem.”
Hàn Chấn Phong lắc đầu với thằng bạn cà lơ phất phơ kia rồi cũng đứng lên nói một câu trước khi rời khỏi phòng:
“Chờ cậu hết ham mê nữ sắc đi rồi bàn tiếp chuyện cướp em dâu. Mình về đây!”
Nguyễn Tuấn Anh bĩu môi, hứ, anh ta chỉ là có chút hư hỏng thôi chứ không có đi qua giới hạn lên giường với phụ nữ đâu. Bổn thiếu gia còn là trai tân nhé chỉ là người anh ta yêu vẫn chưa ngó đến anh ta thôi….