Gần đây chuyện trong bang có Minh Ngọc lo liệu nên Đan Tâm tập trung vào việc ở Đồng thị. Hiện tại cô đang ôm laptop ngồi trên giường xem cổ phiếu, nhận thấy cổ phiếu Mã thị càng ngày càng tuột cô lại cười khinh, Mã Lữ Thông này chắc là đang khốn đốn đây mà. Đồng Thiên Vũ đã bay sang thành phố C giải quyết chuyện của Phong Vũ cùng Hàn Chấn Phong và Nguyễn Tuấn Anh còn có cả Minh Ngọc đi cùng họ. Vừa nãy cô nhận được tin báo từ Minh Ngọc nói rằng bọn họ bên đó đã có được lô hàng quý rồi, Đồng Thiên Vũ cũng rút cổ phần của mình ra khỏi Mã gia. Trách là trách Mã Lữ Thông tham lam làm việc mà không xem xét kĩ lưỡng còn có Mã Thức Phương kia giấu đầu lòi đuôi. Đồng Thiên Vũ bắt đầu nghi ngờ cô ta nhưng anh vẫn chưa hành động, Đan Tâm không thúc giục cô muốn anh tự phát hiện ra tất cả. Sau khi Đồng Thiên Vũ trở về cô và anh có lẽ sẽ kết thúc luôn, kéo dài mãi chỉ khiến ba mẹ Đồng thêm hi vọng. Anh và cô vốn dĩ không thích hợp ở bên nhau.
—————————————————————
Hôm nay Đồng Thiên Vũ trở về, Đan Tâm ra ngoài mua đồ về nấu ăn cho anh, sẵn tiện cũng là lần cuối cô ở bên anh. Đang chuẩn bị rời nhà đến siêu thị mua đồ thì cô nhớ đến Triệu Vy vì vậy gọi điện để rủ cô bé đi cùng cho vui. Nghe xong cuộc điện thoại Đan Tâm hoảng hốt đến chỗ Triệu Vy, cô em gái này của cô bị trật chân ngồi ngoài đường may là cô gọi đến nếu không chẳng biết thế nào. Kẻ thù thì đầy ra có kẻ điều tra được tất cả các cô nên Đan Tâm rất nhanh đã tới giúp đỡ Triệu Vy tránh chuyện không hay xảy ra. Đưa Triệu Vy về nhà chăm sóc cho cô ấy cả ngày thì biết đứa em gái mình yêu thương đã động lòng với Hàn Chấn Phong nhưng do hiểu lầm nên mới thành thế này. Sau khi trời chập tối cô dặn dò Triệu Vy vài câu rồi trở về nhà.
Đan Tâm đi vô nhà thấy sáng đèn liền biết Đồng Thiên Vũ trở về rồi bỗng nhiên cô thấy buồn trong lòng. Anh chắc đang trên phòng tắm vì vậy cô nhanh chóng xuống bếp nấu những món ăn anh thích thật nhanh. Lúc Đồng Thiên Vũ đi xuống thì Đan Tâm đã nấu xong món canh đang múc ra tô. Anh đi đến bất giác ôm lấy Đan Tâm từ phía sau, cằm tựa lên vai cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên vành tai mẫn cảm:
“Em về khi nào?”
“À em về lúc nãy có mua chút thức ăn nấu cơm tối cho anh nè. Thiên Vũ anh ra bàn ngồi đi em bê canh ra rồi mình ăn.”
Đồng Thiên Vũ luyến tiếc buông cô ra, lúc chiều ở bar tụ họp với mọi người sau khi thành công giành lấy lô hàng ở thành phố C, Đan Tâm có gọi cho anh nói về nhà sớm cô có chuyện cần nói với anh. Trong lòng anh bất an vô cùng vì vậy vừa thấy bóng dáng quen thuộc của Đan Tâm anh liền muốn ôm thật chặt như thể sợ cô sẽ biến mất.
Hai người ngồi ăn cơm rất bình yên, Đan Tâm gắp thức ăn cho anh. Cô hỏi:
“Ăn ngon không?”
“Ăn ngon!”
“Vậy anh ăn nhiều vào, ha!”
Đồng Thiên Vũ rất nghe lời ăn cực ngon miệng, đồ ăn trên bàn thoáng chốc vơi đi một nửa. Đan Tâm nhìn anh như vậy trái tim bắt đầu đau! Hết hôm nay thôi cô sẽ không còn ở bên cạnh anh nữa, không còn mỗi ngày nấu cơm chờ anh về, không ở cạnh anh làm việc nữa. Sẽ không cùng anh đôi co, sẽ không chăm sóc được cho anh nữa. Trong đôi mắt hạnh xing đã thoáng long lanh nước, vành mắt ửng hồng lên. Cố giữ cho bản thân mình không rơi nước mắt, giọng nói cứng rắn nhưng có phần nghẹn ngào:
“Thiên Vũ, ăn xong rồi anh lên phòng làm việc sau đó em sẽ lên tìm anh để nói chút chuyện nhé!”
Đồng Thiên Vũ nhìn cô rồi chậm rãi gật đầu một cái, lòng anh có phần nặng trĩu…
Cơm nước xong xuôi Đồng Thiên Vũ có ý giúp cô dọn dẹp nhưng bị Đan Tâm đẩy đến cầu thang nên đành lên thư phòng giải quyết việc công ty. Anh thật sự không thể tập trung trong đầu chỉ suy đoán chuyện cô sắp nói với mình. Đan Tâm dọn dẹp rồi pha cho anh tách cà phê mang lên thư phòng. Đẩy cửa, cô đi vào đặt tách cà phê lên bàn, mỉm cười thật tươi với Đồng Thiên Vũ khẽ nói:
“Em mang cà phê lên cho anh này!”
“Ừ, em có gì thì nói đi.”
Đan Tâm hít một hơi thật sâu sau đó không nhanh khônh chậm cất tiếng:
“Bây giờ mọi việc đã ổn rồi về phần mẹ em sẽ nói lại với bà sau. Thiên Vũ, anh yên tâm em sẽ lo liệu ổn thoả mọi chuyện. Em nghĩ đây là thời điểm thích hợp để chúng ta…”
Lời còn chưa dứt điện thoại của Đồng Thiên Vũ đổ chuông là ba anh gọi đến. Anh bắt máy thì nghe thấy giọng nói hoảng hốt của ông:
“Mẹ con bị ngất xỉu đang ở bệnh viện Hàn thị hai đứa nhanh mau đến đây.”
Đồng Thiên Vũ nghe xong cũng đột nhiên hoảng theo, anh nói với cô sau đó cả hai thay đồ tức tốc đến bệnh viện.
Lúc đến thấy ba Đồng đang lo lắng ngồi trước phòng cấp cứu, hai người đi đến sốt sắn hỏi:
“Mẹ thế nào rồi ba?”
“Còn đang trong cấp cứu.”
“Mẹ sao lại đột nhiên ngất xỉu như vậy ạ?”
Đan Tâm hỏi ba Đồng, ánh mắt cô đầy lo lắng nhìn vào cửa phòng cấp cứu. Ba Đồng lắc đầu thở dài nói:
“Ba mẹ tính bất ngờ về thăm hai đứa con ai ngờ khi vừa về đến Đồng gia người của mẹ con thuê theo dõi Vũ gửi tin nhắn là hình nó với Mã Thức Phương vui vê ở bên nhau. Bà ấy tức giận đến nỗi hận không thể đến vã cho thằng Vũ một cái rồi đột nhiên ngất xỉu.”
Đan Tâm và Đồng Thiên Vũ bất giác nhìn nhau, đây là sai sót của cả hai khi không cẩn thận. Đan Tâm không nghĩ thám tử của mẹ Đồng lại làm việc nhanh như vậy, cô vừa kêu người của mình không theo dõi nữa thì đã có tin chấn động này. Haizzz
Bác sĩ đi ra từ phòng cấp cứu, đôi mắt hiền hoà nhân hậu của người làm y. Ông vỗ vai ba Đồng trấn an:
“Phu nhân đã qua cơn nguy kịch rồi. Ngất xỉu là do tuột huyết áp với nóng giận nhất thời khiến nhịp tim đập không ổn định. Giờ đã ổn lão gia đừng lo nữa, y tá sẽ đưa phu nhân về phòng hồi sức.”
“Cảm ơn bác sĩ”
Ba người nói với bác sĩ rồi tức tốc theo y tá đẩy mẹ Đồng về phòng hồi sức. Không lâu thì mẹ Đồng tỉnh dậy, bà nhìn quanh thấy người nhà đều có mặt đông đủ ở đây, ba Đồng còn đang nắm tay bà thật chặt. Thấy mẹ Đồng tỉnh lại ba Đồng vui mừng vuốt tóc bà nhẹ nói:
“Em tỉnh rồi làm anh sợ muốn chết!”
“Em không sao!”
Mẹ Đồng thều thào, gương mặt nhợt nhạt trắng bệt làm ba Đồng đau lòng. Ánh mắt mẹ Đồng di chuyển đến Đồng Thiên Vũ, bà chống người muốn ngồi dậy, ba Đồng và Đan Tâm lập tức đỡ bà kê gối ngoài sau cho bà tựa vào. Giọng nói có phần tức giận của mẹ Đồng vang lên, ngón tay chỉ về phía Đồng Thiên Vũ:
“Thằng khốn nạn tại sao tao lại sinh ra thứ con cái vô tâm, trắc nết như mày. Mày có vợ rồi phải biết điều gì nên làm không nên làm chứ, mày làm Đan Tâm khổ hai năm nay chưa đủ hay sao? Con bé vì mày làm bao nhiêu chuyện mày lại phụ tình nó qua lại với con đàn bà kia…Đừng nói tao nặng lời tao còn có lời nặng hơn để chỉ trích mày với đứa con gái không biết tốt xấu kia. Tao nói cho mày biết mày khôn hồn thì cắt đứt với nó nếu để người ngoài biết thì đừng trách tao. Người ta không nói nhưng người ta không mù không nhận ra mày với cô gái họ Mã kia ở bên nhau, họ sợ thế lực của mày nên không dám bép xép. Đừng tưởng tao không biết mày che giấu nhưng mày ngu quá đi tin tưởng con khốn kia, nó sau lưng mày nói này nọ về hai tình yêu của mày với nó, còn có nhiều quan hệ với mấy gã đàn ông khác mày đâu có biết. Đôi cẩu nam nữ tụi mày đừng để tao phát hiện qua lại nếu không mày sẽ không còn là người của Đồng gia nữa, để xem lúc đó họ Mã kia còn cần mày hay không. Thằng ngu!”