Chú ý tới sắc mặt hơi biến dạng của Tống Kỳ Đông, trong lòng Tô Ngưng tỏ ra đắc ý.
Sự xuất hiện của cô đối với Tống Kỳ Đông mà nói là một loại dằn vặt, nếu muốn loại dằn vặt này sâu sắc hơn nữa, thời gian dài xuất hiện trước mặt Tống Kỳ Đông, vậy thì làm thư ký cho hắn là thích hợp nhất.
Hơn nữa cô còn có thể theo dõi hắn, biết hắn lúc nào sẽ cùng Đường Vân Linh gặp mặt.
Tống Kỳ Đông, Đường Vân Linh, đều là do hai người ban đầu muốn hại chết cô, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho họ.
Giữa lúc Tô Ngưng nắm chắc phần thắng trong tay, Tống Kỳ Đông đột nhiên đứng lên, thân thể cao lớn đi qua bàn làm việc, gương mặt tuấn lãng thoáng cái tới gần trước mặt Tô Ngưng, Thẩm giọng nói:
- Cô sai rồi, tôi không chỉ không sợ, mà còn cầu không được, Tô Du à!
Cuối cùng, Tống Kỳ Đông hết sức kiên định hô tên của cô.
Nếu Tô Ngưng lúc này chăm chú nhìn, là có thể nhìn thấy ánh sáng nhu hòa giấu ở chỗ sâu nhất trong con mắt đen của Tống Kỳ Đông, thâm tình lưu luyến như vậy, chỉ thuộc về mỗi Tô Du.
Thế nhưng cái tên Tô Du từ trong miệng Tống Kỳ Đông nói ra, Tô Ngưng thoáng giật mình, chân tay liền một trận luống cuống.
- Tống Kỳ Đông, anh rõ ràng thấy, tôi không phải Tô Du, tôi là Tô Ngưng!
Cô dùng cơn phẫn nộ che dấu chính mình đang hoảng sợ:
- Tô Du đã chết rồi. Ba năm trước trong bãi đỗ xe, anh với Đường Vân Linh cùng cô ấy trong lúc đó, anh đã lựa chọn Đường Vân Linh. Ép cô ấy rơi xuống vách núi, đây rõ không phải ngoài ý muốn, tất cả là do anh!
Hai mắt Tô Ngưng đỏ lên, căm hận nhìn Tống Kỳ Đông.
Ánh mắt của Tống Kỳ Đông ngưng trọng lại, trong con mắt chợt lóe lên tia thống khổ nặng nề, nhưng mà hắn rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ bình thường, cười lạnh nói:
- Tôi chẳng qua nhất thời gọi sai tên, cô kích động như vậy làm gì? Nhưng thật ra cô... Tại sao lại biết rõ chuyện đó đến vậy?
Gọi sai tên sao!
Tay phải Tô Ngưng nắm chặc thành quyền, móng tay khảm sâu vào da thịt, thật buồn cười!
Thì ra hai chữ “Tô Du” này trong lòng Tống Kỳ Đông, là hai chữ vốn không quan trọng gì, lại có thể tùy ý thốt ra.
Tống Kỳ Đông trở lại vị trí của mình, giải quyết việc chung nói:
- Tôi chấp nhận cho cô làm thư ký của tôi, vị trí ở ngoài cửa, ngày mai bắt đầu đi làm, có cái gì không biết có thể hỏi trước Trần Thân, hỏi lại tôi. Hiện tại cô có thể ra ngoài.
Tô Ngưng cũng không yếu thế chút nào đứng lên, hướng về phía Tống Kỳ Đông nói:
- Vâng, thưa Tống tổng!
Nhìn thân ảnh Tô Ngưng giận dữ đạp giày cao gót rời đi, đôi môi mỏng của Tống Kỳ Đông khẽ nhúc nhích:
- Anh nhất định sẽ kéo xuống bộ mặt giả tạo của em, khiến em thừa nhận em chính là Tô Du, là vợ của anh."
...
- Tiểu Ngưng à.
Sau bữa cơm chiều ở Tống gia, Tô Ngưng đang chuẩn bị trở về phòng, Thẩm Ngọc Bích ở phía sau gọi cô lại.
- Bác gái, còn có chuyện gì sao?
Tô Ngưng xoay người lại, cười yếu ớt hỏi.
Thẩm Ngọc Bích nhìn Tô Ngưng bằng ánh mắt tràn đầy quan sát, thận trọng hỏi:
- Tiểu Ngưng, con làm sao biết chuyện Đường Vân Linh lấy tiền từ chỗ bác vậy?"
Dùng tiền để ép bạn gái của con trai rời đi, dù sao cũng chẳng vẻ vang gì, sở dĩ chuyện này, Thẩm Ngọc Bích không nói cho bất cứ ai chuyện này, cho dù là Tống Minh Tường cũng không được, người duy nhất bà nói ra, chính là Tô Du.
Tuy rằng con bé nói mình là Tô Ngưng, Tống Trí Viễn cũng nói con bé là Tô Ngưng, thế nhưng trong lòng Thẩm Ngọc Bích vẫn có chút không xác định được, nghĩ rất khả năng đó chính là Tô Du, nhưng sự kiện nghiêm trọng ngoài ý muốn năm đó, Tô Du không thể nào có thể sống sót được.
Thẩm Ngọc Bích ngẫm nghĩ chừng mấy ngày, rốt cục không nhịn được, cho nên hôm nay bà mới mở miệng hỏi.
- Chuyện này sao!
Lông mi dài của Tô Ngưng khẽ run, nụ cười trên mặt bất biến:
- Con xem trên TV thấy nhiều rồi, nên thuận miệng nói mò thôi ạ.
- Con thực sự không biết chuyện này?
Thẩm Ngọc Bích không xác định, bà hỏi lại.
- Con với mọi người đều là lần đầu tiên gặp mặt, mấy chuyện đó đều là lời chuyền miệng, nếu quả thật bị con nói trúng, đó nhất định là vừa khéo thôi.
Tô Ngưng đáp trả, trên mặt không có tí gì chột dạ.
Thẩm Ngọc Bích lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, điều này cũng đúng thôi...nếu thực sự là Tô Du, không biết sẽ gây ra sóng gió lớn tới mức nào.
Trong phòng, Tống Trí Viễn mới từ trong phòng tắm đi ra, ngẩng đầu lên liền thấy Tô Ngưng đờ ra ngồi yên bên giường,liền hỏi:
- Làm sao vậy? Hôm nay không thuận lợi sao?
Tô Ngưng lắc đầu, nói sự việc gặp Thẩm Ngọc Bích lúc nãy cho Tống Trí Viễn.
Tống Trí Viễn thở dài một hơi, hắn ngồi xuống bên cạnh Tô Ngưng:
- Tiểu Ngưng, em đừng quá nóng lòng. Mọi người ở đây không có ai biết em là Tô Du trước kia, nhưng em lại rất dễ đem mình bại lộ ra ngoài.
- Không được, em không có thời gian.
Sắc mặt Tô Ngưng liền ngưng trọng, mang theo một tia dứt khoát kiên định.
Ánh mắt Tống Trí Viễn cũng theo đó lộ ra tia yêu thương, nhưng lại bị che đi bởi mái tóc ngắn của hắn, không để cho Tô Ngưng nhìn thấy.
Hắn sờ sờ tóc cô, ôn nhu nói:
- Mệt mỏi cả ngày, mau đi tắm đi.
Mà bản thân hắn, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái gối cùng một cái mền, bỏ vào một bên ghế sa lon.
Thấy thế, Tô Ngưng xin lỗi nói:
- Trí Viễn, xin lỗi. Nếu không tối nay anh lên giường ngủ đi, em sẽ ngủ trên sô pha.
- Không sao cả, mấy ngày nay, anh đã có thói quen ngủ ở đây rồi.
- Giường rất lớn, chúng ta có thể cùng nhau ngủ mà.
Tống Trí Viễn vẫn lắc đầu:
- Ta ngủ không được tốt lắm, không muốn quấy rầy em nghỉ ngơi.
Một người ngủ không được tốt lắm, nhưng vẫn cố ý ngủ trên trên ghế sa lon, Tống Trí Viễn săn sóc tỉ mỉ cùng chiếu cố, Tô Ngưng không phải là không hiểu, nhưng chẳng qua...
Tình yêu trước kia khiến cô tổn thương quá sâu, nên đã không còn khí lực yêu thêm lần nào nữa.