- Kỳ Đông, anh làm sao vậy?
Đường Vân Linhthấy Tống Kỳ Đông đột nhiên tức giận thì sợ hãi, hắn xưa nay chưa từng nói chuyện với cô ta như vậy bao giờ.
Tống Kỳ Đông rũ mắt xuống, biết mình mất khống chế, nhưng vừa nghĩ tớiTô Du chết rồi, hắn liền không khắc chế được chính mình.
Cuối cùng, hắn xoay người, đứng quay lưng về phía Đường Vân Linh.
- Vân Linh, em về trước đi. Anh muốn ở lại chỗ này, để anh một mình yên tĩnh một lúc đi.
Đường Vân Linh nhìn một bên khuôn mặt lạnh lùng của Tống Kỳ Đông, trong lòng rất không muốn đi, tuyệt đối không thể để cho Tống Kỳ Đông sa vào tình cảm với Tô Du, nếu không lúc trước cô ta làm nhiều chuyện như vậy, chẳng phải đã uổng phí sao.
Nhưng, nếu cứ tiếp tục dây dưa, sẽ chỉ làm Tống Kỳ Đông càng thêm buồn bực mà thôi.
- Vậy em đi trước đây. Kỳ Đông, em ở nhà chờ anh, anh về sớm một chút.
Đường Vân Linh đợi một lúc, nhưng Tống Kỳ Đông không đáp lại cô ta một tiếng nào.
Bốn phía vắng lặng, cô ta xoay đôi mắt đẹp, căm hận nhìn về bia mộ của Tô Du một chút, mới quay người rời đi.
Tô Du khi còn sống, không phải là đối thủ của cô ta; bây giờ Tô Du chết rồi, càng không thể từ trong tay cô ta đem Tống Kỳ Đông cướp đi được!
Hôm nay mưa rơi càng lúc càng lớn, Tống Kỳ Đông đứng trong mưa không biết đã bao lâu, thời điểm rời khỏi nghĩa trang, sắc trời đã tối.
Hắn lái xe, liên tục chạy vòng quanh qua mấy con đường, bỏ qua cảnh sắc trước mặt.
Cuối cùng, hắn dừng xe trước biệt thự nơi mà hắn và Tô Du đã từng ở.
Biệt thự vẫn sáng đèn, tuy rằng chủ nhân đã mất, nhưng thím Trương vẫn ở bên trong quét tước, dọn dẹp sạch sẽ.
Bà đang dọn dẹp lại nhà bếp, vừa bước vào phòng khách, liền nhìn thấy Tống Kỳ Đông mở cửa đi vào, bà sợ hết hồn, ngớ ra một lúc mới nói:
- Chào tiên sinh.
Tống Kỳ Đông giống như không nghe thấy, nhanh chân lướt qua thím Trương, đi lên lầu, đi vào phòng ngủ của hắn và Tô Du.
Nhìn căn phòng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, ký ức Tống Kỳ Đông lập tức trở về thời điểm ba năm trước, lúc hắn và Tô Du vừa mới kết hôn.
Trước khi kết hôn nửa năm, hắn vẫn ở đây, lúc ấy quan hệ giữa hắn và Tô Du chưa có hỏng bét đến vậy, chỉ là hắn đối với đoạn hôn nhân ép buộc này rất bất mãn, đối với Tô Du cũng không cho sắc mặt tốt.
Thế nhưng khi đó Tô Du là dạng người gì?
Lúc đó, biệt thự không có thím Trương, cũng không có người hầu, từ giặt quần áo làm cơm, đến quét tước vệ sinh, thu dọn vườn hoa, toàn bộ đều do một mình Tô Du làm.
Dù buổi tối hắn không có xã giao, thời điểm trở về, trong nhà luôn luôn sáng đèn, trên bàn có cơm nước đang giữ ấm.
Coi như hắn đối với Tô Du có tức giận đi chăng nữa, người phụ nữ đó cũng chỉ có dịu dàng ngoan ngoãn đồng thời cười nói xin lỗi, đối với hắn buông xuôi, bỏ mặc.
Tống Kỳ Đông lúc này mới hiểu được, thật ra lúc ấy Tô Du yêu hắn, có lòng muốn hôn nhân của bọn họ thật tốt.
Vậy thì hôn nhân của bọn họ vào lúc nào mà thay đổi đến vậy?
Hình như là… nửa năm trước, lúc Đường Vân Linh trở về…
Tô Du bởi vì scandal trên báo chí mà dò hỏi hắn, hắn tức giận, sau đó rời đi, cũng không muốn bước chân vào cái nhà này một bước.
Bây giờ, Tô Du mất rồi, thế nhưng trong phòng vẫn còn lưu lại hơi thở của Tô Du, nhàn nhạt hương hoa, sự khinh rẻ phảng phất không tồn tại, nhưng là sự ôn nhu giống như bản thânTô Du vậy.
Hô hấp của Tống Kỳ Đông trong lúc đó, tất cả đều là luồng hơi thở này, đan dệt thành một bàn tay vô hình, bóp chặt lấy trái tim hắn.
Ngay cả hô hấp cũng khó khăn đến không thể tả.
Thời điểmTống Kỳ Đông ngột ngạt muốn từ trong phòng chạy trốn, thím Trương không một tiếng động tới gần đến cạnh cửa nhắc nhở:
- Tiên sinh, ngày hôm nay tôi đã sửa sang lại đồ của phu nhân trong phòng, phát hiện trên bàn, trong ngăn kéo tủ trang điểm, có một đồ vật, là phu nhân để lại cho ngài.
Thím Trương nói xong, nhìn Tống Kỳ Đông một chút, sau đó thở dài rời đi.
Để lại cho hắn…
Tống Kỳ Đông đột nhiên ngẩn ra, lập tức liền đi tới trước bàn trang điểm, kéo ngăn kéo ra.
Trong nháy mắt, một chiếc nhẫn lăn ra, xuất hiện ngay tầm mắt của Tống Kỳ Đông.
Đây là nhẫn cưới của bọn họ, Tô Du lúc trước vẫn luôn mang theo bên mình, cô gỡ xuống từ lúc nào vậy?
Mà ở bên dưới chiếc nhẫn, là một phần của tờ giấy ly hôn, mặt trên có chữ ký của Tô Du, kiểu chữ thanh tú uyển chuyển, nhất bút nhất hoạ, hai chữ "Tô Du"rõ ràng như vậy.
Phía dưới tờ thỏa thuận ly hôn, là một trang giấy đã bị xé nát, lại được người nào đó chắp vá lại.
Mặt trên giống kiểu chữ của Tô Du, lúc thím Trương quét tước,đã cố ý giữ lại.
【 Tống Kỳ Đông, em yêu anh... Vì lẽ đó em đem tự do trả lại cho anh. Chúng ta ly hôn đi…】
Luôn miệng nói tuyệt đối sẽ không ly hôn, nhưng lại đem thỏa thuận ly hôn tất cả đều chuẩn bị xong.
Tống Kỳ Đông không dám chắc, tâm tình Tô Du dưới tình huống đó như thế nào, mới viết xuống những dòng chữ này.