Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 231-2: Kích phát tế bào (Hạ)



Bí thư mới họ Hoàng kinh ngạc nói:

- A?

Một lúc sau bí thư mới họ Hoàng gật đầu liên tục bảo:

- Vâng, ta biết rồi.

- Nhớ kỹ, là tiệm bánh nướng của Vương Nhị mặt rỗ ở Bắc giao, đừng đi nơi nào khác tùy tiện mua hai cái gạt ta.

Triệu Hợp Đức vẫy tay nói:

- Đi đi.

Bí thư mới họ Hoàng không dám qua mắt Triệu Hợp Đức, đặc biệt trong khi cảm xúc của lão cực kỳ khó chịu, sơ sẩy một cái là tương lai tươi sáng nát bét.

Bí thư mới họ Hoàng ra khỏi phòng bệnh của Triệu Hợp Đức, lấy làm lạ lẩm bẩm:

- Bánh nướng cải khô?

Bí thư mới họ Hoàng nhớ rõ hai ngày trước khi báo cáo với Triệu Hợp Đức, tài xế lái xe có dặn gã là lão ghét nhất cải khô, sao hôm nay bỗng nhiên đòi ăn bánh nướng cải khô?

Đầu óc mờ mịt nhưng bí thư mới họ Hoàng không dám chậm trễ, ra khỏi bệnh viện leo lên một chiếc xe hơi màu đen bình thường, quay đầu xe chạy nhanh hướng Bắc Giao, Hàng Châu thị.

Bí thư mới họ Hoàng không hay biết khi gã lái xe ra khỏi bệnh viện, Triệu Hợp Đức cầm di động đặt trên bàn lên, bấm một dãy số.

Triệu Hợp Đức lạnh nhạt nói:

- Có một chiếc xe màu đen bình thường biển số là AXXXX đang chạy hướng tiệm bánh nướng của Vương Nhị mặt rỗ ở Bắc giao, đưa người trên xe lên đường đi. Tay chân nhanh lẹ chút, đừng để lại sơ hở gì.

- Ha ha, lão gia tử, bao nhiêu năm qua làm nhiều việc cho người, chẳng lẽ lão gia tử không biết thủ đoạn của Độc Nhãn Xà ta đây?

Đầu dây bên kia truyền ra giọng nam nhân trung niên âm trầm nói:

- Yên tâm, đợi ta đi sắp xếp, bảo đảm hắn chết thật rõ ràng, đừng hòng có ai điều tra ra chút sơ hở.

Trong một gian phòng khách của khách sạn nào đó khu Lộc Thịnh, Khánh Châu thị. Lúc này có năm nam nhân ngồi trên sofa vây quanh bàn trà.

Thấy thanh niên hơn hai mươi tuổi, tóc trắng nửa đầu đặt di động xuống, nam nhân khuôn mặt bình thường khoảng ba mươi bốn tuổi ngồi xéo đối diện vội hỏi:

- Tiểu Lạc, lão già kia nói sao?

- Lão có đồng ý mấy chuyện đó của chúng ta không? Có đáng tin không?

Nam nhân trẻ tuổi được gọi là Tiểu Lạc đứng lên:

- Tối nay hành động.

Mặt mày Tiểu Lạc đầy sát khí nói:

- Ta đã ghi âm tất cả cuộc trò chuyện với lão ta, nếu lão nhân này dám can đảm thất hứa thì ta sẽ khiến lão thân bại danh liệt, cả nhà chết hết!

Một nữ nhân trẻ tuổi đứng dậy:

- Chỉ là một người bình thường, giết thì giết, cần gì lo lắng nhiều như vậy?

Nữ nhân hờ hững ma sát đầu ngón tay, tia chớp lam bắn ra từ ngón tay phản chiếu lên khuôn mặt âm trầm.

- Nếu lão già kia không giữ chữ tín, đơn giản giết lão hơi chán.

Thanh niên được gọi là Tiểu Lạc không phản cảm lời nữ nhân trẻ tuổi nói, gã hỏi:

- Vậy ý của nàng là gì?

Mắt Tiểu Lạc lộ ý cười liếc nữ nhân:

- Giải quyết như thế nào?

- Năng lực của Nguyệt Lạc Nhĩ là sóng âm, năng lực của Thập Tam Thúc là phần tử tan vỡ.

Nữ nhân trẻ cười khúc khích nói:

- Tại sao không thể dùng sóng âm chọc thủng đôi mắt lão, sau đó Thập Tam Thúc kích phát mỗi một tế bào của lão?

Kích phát tế bào.

Nam nhân được gọi là Thập Tam Thúc mắt sáng rực lên, xoa tay nói:

- Mông nha đầu có sáng kiến! Chậc chậc, kích phát tế bào, ta chưa từng nghĩ đến nó.

- Tại đầu óc Thập Tam Thúc không lanh lẹ.

Nữ nhân trẻ tuổi cười duyên:

- Lần trước chúng ta giết tình nhân của lão già ở Giang Tô giùm lão, không ngờ Thập Tam Thúc kích thích não nàng để nàng chết tốt, nếu là ta thì...

Thập Tam Thúc hưng phấn nhìn nữ nhân trẻ hỏi:

- Như thế nào?

Nữ nhân này mặc dù trẻ tuổi lại tâm ngoan thủ lạc.

- Lúc đó nữ nhân kia có bầu đúng không?

Nữ nhân trẻ tuổi nhếch môi nói:

- Nếu Thập Tam Thúc kích phát đứa bé trong bụng của nàng trước, rồi nổ mười ngón tay nàng... Hì hì hì, không tha cả tròng mắt, như vậy chẳng phải chơi càng vui?

Thập Tam Thúc vỗ trán:

- Đúng rồi!

Thập Tam Thúc bừng tỉnh nói:

- Sao ta không nghĩ ra mấy kiểu chơi này?

- Tối nay có hành động.

Nữ nhân trẻ tuổi hếch cằm hướng Tiểu Lạc, nói:

- Nghe Nguyệt Lạc nói có ba mươi bảy người, đêm nay Thập Tam Thúc có định thử cách ta nói không?

- Muốn thử, đương nhiên sẽ thử!

Thập Tam Thúc hưng phấn xoa tay, nói:

- Tối nay các người không được giành với ta! Ta muốn cho các người thấy trong mười mấy người nhóm chúng ta ai mới là giết người máu lạnh nhất!

Nam nhân trẻ được gọi là Tiểu Lạc cười khẽ:

-...

Tiểu Lạc không hề phản ứng gì với đoạn đối thoại của Thập Tam Thúc, Mộng nha đầu.

Tiểu Lạc khom lưng lấy xấp hồ sơ đặt trên bàn, nói:

- Trong đây có mục tiêu tối nay của chúng ta, số lượng có hơi nhiều, cố gắng rút thời gian ngắn tốc chiến tốc thắng.

Mộng nha đầu giành lấy hồ sơ, qua loa liếc một cái:

- Cho ta xem, cho ta xem!

Mộng nha đầu quay đầu hỏi:

- Tối nay chia nhau hành động sao?

- Lần này mọi người cùng nhau hành động đi.

Tiểu Lạc trầm ngâm giây lát, nói:

- Vụ này hơi khó gặm, cùng nhau hành động có bảo đảm hơn.

Mấy người khác gật đầu đồng ý, hiển nhiên nam nhân được gọi là Tiểu Lạc mới là thủ lĩnh đội dị nhân này.

Giờ Bắc Kinh buổi chiều ba giờ ba phút, Quảng Châu thị tỉnh Quảng Đông, trong phòng khách một tòa biệt thự tư nhân xa hoa. Lúc này có ba người ngồi quanh, hai nam nhân hơn ba mươi, bốn mươi tuổi, một nữ nhân khoảng hai mươi tuổi.

Nam nhân hơn bốn mươi tuổi đặt nhẹ tài liệu xuống bàn trà, ngước đầu nhìn nam nhân hơn ba mươi tuổi, nữ nhân hai mươi tuổi.

- Các ngươi thấy chuyện này thế nào?

Vẻ mặt nam nhân hơn bốn mươi tuổi hơi lo lắng hỏi:

- Có cần báo cáo cho tổng bộ biết không?

Nam nhân hơn ba mươi tuổi nhúc nhích người trên sofa, tìm tư thế thoải mái tựa lưng vào ghế.

- Thật ra dù chúng ta không báo cáo thì có lẽ bây giờ tổng bộ đã biết tin.

Nam nhân hơn ba mươi tuổi mở miệng nói:

- Nhưng tổng bộ không liên hệ với chúng ta Long Thủ lão nhân gai còn đang suy xét.

- Nói đúng!

Nữ nhân khoảng hai mươi tuổi tiếp lời:

- Tổng bộ có nhiều con đường lấy tin tức, nếu chúng ta đã nhận được phần báo cáo này, bên tổng bộ cũng sẽ không mù mắt. Vì vậy vấn đề chúng ta nên lo không phải báo cáo hay không mà là có thái độ gì với chuyện này.

Nghe hai người nói, nam nhân hơn bốn mươi tuổi do dự:

- Cái này...

Hơn mười giây sau nam nhân hơn bốn mươi tuổi không quá chắc chắn nói:

- Các người nói xem có khi nào chuyện này là do đám dị nhân Ôn Nhạc huyện cố ý thả ra tiếng gió?

- Lý do là gì?

Nữ nhân khoảng hai mươi tuổi nhướng mày nói:

- Lý do đám dị nhân Ôn Nhạc huyện cố ý thả ra tiếng gió là cái gì? Chẳng lẽ bọn họ không biết hậu quả sau khi tung tin này sẽ đưa bọn họ vào hoàn cảnh gì sao?

Nữ nhân khoảng hai mươi tuổi hỏi ngược lại làm nam nhân hơn bốn mươi tuổi nghẹn lời. Đúng vậy, nếu đám dị nhân Ôn Nhạc huyện thả ra tiếng gió chẳng phải đại biểu đám người đó ngu ngốc? Tung tin này ra có ích gì cho bọn họ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv