Đan Ý được giữ ở lại cùng ông bà Đan tham gia lễ mừng thọ, vì dù gì Lâm Hàn đã biết mọi chuyện rồi, cũng không cần phải giấu cô nữa.
Người Lâm gia trước đây lo lắng cho Lâm Hàn, cũng chưa thấy qua Đan Ý, hiện giờ nhìn thấy gương mặt của cô, biểu tình giống nhau đều là khiếp sợ.
Thật sự quá giống.
Ông bà Lâm biết tin Lâm Hàn biết chuyện Đan Noãn đã qua đời, nhất thời có nhiều xúc động.
Mấy năm nay bọn họ đã vất vả che giấu sự thật, hiện giờ cũng coi như là một loại giải thoát.
Hắn sớm hay muộn cũng cần phải biết.
Trong lúc nói chuyện lại phát hiện ra Đan Ý và Lâm Hạ có quen biết, bọn họ đều học chung chuyên ngành, cùng một trường đại học, càng cảm thấy nhân duyên trên đời này quá tuyệt vời.
.....
Trong lúc ông bà Đan cùng ông bà Lâm hàn thuyên với nhau, Lâm Hạ dẫn Đan Ý đến phòng mình.
"Nào mau tới đây, để chị nhìn rõ em xem nào." Lâm Hạ nghiêm túc nhìn khuôn mặt của Đan Ý, "Thì ra người mà ba chị thích trông như thế này."
Cô cười cười, "Không nghĩ tới hai chúng ta rất có duyên với nhau, chẳng trách ban đầu chị nhìn em lại thấy vừa mắt như vậy."
"Đàn chị..." Đan Ý mở miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Cô ấy không ngại sao?
Chính ba mình lại nhớ mãi không quên người phụ nữ khác?
Lâm Hạ biết trong lòng cô nghĩ gì, cô xua xua tay, "Chị không để ý chuyện ba chị cùng dì Đan Noãn."
"Bởi vì chị vốn dĩ không phải con ruột của ông ấy." Lời cô ấy nói ra khiến Đan Ý kinh ngạc.
Đan Ý ngừng lại một chút.
Lâm Hạ tiếp tục nói: "Chị được ông ấy đón từ cô nhi viện về nuôi, ba chị đời này chỉ thích một mình mẹ em, không có yêu ai khác."
Lúc trước Đan Noãn không nói cho cô biết về Lâm Hàn cho nên cô không biết sự tồn tại của người này.
Cô cảm nhận được sự hiếu khách của Lâm gia ngày hôm nay, và cũng biết được từ cuộc trò chuyện của họ rằng Lâm Hàn và mẹ cô có mối quan hệ thật sự tốt trước đây.
Ngay cả chuyện học khoa Thanh nhạc này, hai người cũng có những sở thích giống nhau.
Cô có chút suy nghĩ rằng liệu lúc trước nếu không có người đàn ông kia thì mẹ của cô có phải sẽ kết hôn với Lâm Hàn hay không.
Nói như vậy thì cuộc sống của cô sẽ khác.
Có khả năng sẽ không có Đan Ý trên thế giới này.
Lâm Hạ ở trước mặt cô búng tay một cái, "Suy nghĩ cái gì vậy?"
Đan Ý lắc lắc đầu, "Không có gì, em chỉ cảm thấy ông trời thật biết trêu người thôi."
Lâm Hạ hình như hiểu được, "Đúng vậy, ý trời trêu người."
Đan Ý rất ít khi thấy bộ dạng như vậy của Lâm Hạ, cô đột nhiên nhớ tới chuyện Lâm Hạ cùng Chu Mộ Tề có thời gian ở bên nhau, hơn nữa cô ấy cũng biết hắn ta là con trai của Chu Bùi.
Lâm Hàn lúc trước bởi vì mẹ cô Đan Noãn còn từng đánh nhau với Chu Bùi.
Cô có nghe hai con người bát quái Mộc Niên Mộc Cận nói qua, Lâm Hạ là người đề nghị chia tay.
Cô suy đoán nói: "Chị cùng Chu Mộ Tề chia tay chẳng lẽ bởi vì...."
Lâm Hạ quay đầu nhìn về phía cô, kéo khóe môi, "Não em nhanh nhạy thật, sớm như vậy mà đã đoán ra được."
"Đúng vậy, là bởi vì cậu ta là con của Chu Bùi nên chị mới chia tay."
Lâm Hạ xoay người ngã trên giường lớn của mình, nhìn trần nhà phía trên, tự lẩm bẩm nói: "Nếu như ông trời cho chị thêm một cơ hội, chị nhất định sẽ không lựa chọn yêu đương với cậu ấy."
Thời điểm Lâm Hạ cùng Chu Mộ Tề yêu nhau, cô cũng không biết hắn là con trai của Chu Bùi.
Cô luôn biết Lâm Hàn có người trong lòng nhưng không biết tên của người đó, người Lâm gia cơ hồ sẽ không ở trước mặt hắn nhắc tới Đan Noãn.
Lâm Hạ tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa bà cụ Lâm với ông cụ Lâm vào một ngày trong kỳ nghỉ hè của năm thứ hai đại học, và chỉ sau đó cô mới biết về những việc mà Chu Bùi đã làm.
Người mà ba cô luôn đặt lên hàng đầu lại bị hắn ta ruồng bỏ một cách tàn nhẫn.
Đan Ý: "Chính là Chu Mộ Tề hắn..."
Hắn hẳn là không biết chuyện gì.
Bởi vì lúc ở trường Đan Ý cùng Chu Mộ Tề gặp mặt nhau nhiều lần, mỗi lần hắn đều biểu hiện rất tự nhiên, cũng đối với gương mặt của cô không cảm thấy hoài nghi hay không thích hợp ở điểm nào.
Ngay cả ngày đó cô hỏi tuổi của hắn, hắn cũng không có hành động gì quá đặc biệt.
Có thể thấy được hắn căn bản không biết chuyện trước kia của cha mình cùng Đan Noãn.
Lâm Hạ: "Mặc kệ hắn có biết hay không, đều không thể phủ nhận chuyện hắn là con trai của Chu Bùi."
"Hơn nữa đó cũng là rào cản mà chị không thể nào vượt qua được."
"Chị không cách nào chấp nhận được rằng những hối tiếc trong đời này của bố mình lại là do bố của bạn trai mình gây ra. Nếu sau này bọn chị kết hôn, hai người nhất định sẽ gặp nhau, ông ấy nên đối mặt với Chu Bùi như thế nào, rồi chị sẽ phải đối mặt với ông ấy như thế nào."
"Chị không thể chấp nhận được, chị không thể để bố chị đối xử tử tế với Chu Bùi vì chị, thật không công bằng cho ông ấy."
Nếu ngày ấy Lâm Hàn không đem cô từ cô nhi viện về, cô không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sau này sẽ như thế nào.
Có phải là suốt ngày bị bắt nạt bởi một đám con trai thích chọc ghẹo người khác, bị cô lập bởi những đứa con gái ghét mình, hay suýt chút nữa bị ông viện trưởng ở nơi đó xâm hại....
Tóm lại cô sẽ đều không được như bản thân ở hiện tại.
Bây giờ cô có một người cha yêu thương mình, ông bà hiền từ, và còn có rất nhiều người thân.
Bọn họ chưa từng xem cô là người ngoài, vẫn luôn coi cô như "Lâm Hạ" mà đối đãi.
Cô sống rất hạnh phúc.
"Chị không thể ích kỷ như vậy, nếu không vì Chu Bùi, có lẽ ba chị cùng dì Đan Noãn sẽ ở bên nhau, ông ấy sẽ có đứa con của mình, và ông ấy sẽ là một người cha tốt."
"Hoặc có lẽ hai người họ không thể ở bên nhau, và dì Đan Noãn kết hôn với người đàn ông khác. Ông ấy cũng có thể ở bên cạnh dì ấy như một người bạn, nhìn dì ấy hạnh phúc, trong tương lai ông ấy có thể kết hôn hoặc không."
"Mặc kệ là như thế nào, ba chị ít nhất cũng sẽ tốt hơn hiện tại."
Lâm Hạ chỉ cảm thấy một người đàn ông tốt như vậy mà đời này lại không có được hạnh phúc.
Thì cô có tư cách gì mà được.
Cô chỉ cần tưởng tượng đến chính mình từng cùng con trai của Chu Bùi yêu đương, cô liền cảm thấy áy náy, cô thực lòng muốn xin lỗi ba mình.
Tình yêu ở trước mặt, cô vĩnh viễn sẽ lựa chọn tình thân.
Nếu thế giới này không có Lâm Hàn thì sẽ không có Lâm Hạ.
......
Cửa phòng bị người bên ngoài gõ gõ, "Hạ Hạ, đừng ở trong phòng nữa, mau ra đây hỗ trợ tiếp đón khách quý này."
Lâm Hạ nghe thấy tiếng của dì, đáp lại một câu: "Cháu tới liền."
Cô từ trên giường bò dậy, nói với Đan Ý: "Đan Ý, những lời chúng ta nói hôm nay giữ bí mật nhé."
Đan Ý gật đầu.
"Chúng ta mau đi ra ngoài thôi."
Hôm nay là đại thọ 80 tuổi của lão gia tử Lâm gia nên có không ít người tới.
Sau hai giờ chiều có rất nhiều khách lần lượt đến, Lâm Hạ liền ở một bên hỗ trợ tiếp đón.
Đan Ý cũng là một trong những vị khách đến dự, ông bà Đan vẫn đang nói chuyện với ông bà Lâm trong đại sảnh, vì vậy cô tìm một góc để đợi.
Cô cảm thấy có hơi nhàm chán, liền lấy di động ra chơi, vừa hay thấy tin nhắn mới ở Wechat.
【Z】: Áo khoác giặt xong nhớ trả lại tôi.
Đan Ý nhìn vào thời gian tin nhắn đến, là một giờ trước.
Cô trả lời anh bằng icon "OK".
Kết quả một lát sau bên kia đột nhiên gửi tới icon "nụ hôn".
Tay Đan Ý run lên, thiếu chút nữa không cầm chắc điện thoại, may mắn bên cạnh xuất hiện Lâm Hạ nhanh tay lẹ mắt giúp cô.
Hầu hết khách đã đến gần hết rồi, cô ấy hiếm khi được nghỉ ngơi, thấy Đan Ý đang ngồi một mình liền đi tới.
Cô đưa cho Đan Ý một chén nước, vừa vặn thấy được hình đại diện quen thuộc kia trong khung chat, "Chị cũng đang nói chuyện với anh họ này."
"Yo, anh ấy còn gửi icon sao?"
Vừa rồi Đan Ý hoảng sợ vì icon này, đây căn bản không phải con người của Đường Tinh Chu, cô đang hoài nghi liệu có phải ai đó đã trộm tài khoản của anh ấy hay không.
"Anh ấy ngày thường sẽ không gửi icon."
Đan Ý cúi đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên ở khung chat hiện tin thông báo "Z" đã thu hồi tin nhắn.
Cô đoán, phỏng chừng là trượt tay đi.
Một lúc sau cô đột nhiên phản ứng lại, lại cảm thấy có gì đó không đúng, "Chờ một chút, chị vừa nói, anh họ chị? Ai cơ?"
Lâm Hạ chỉ chỉ vào khung chat của cô, "Đường Tinh Chu, anh họ chị."
Đan Ý cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn không đủ dùng, nhiều chuyện bất ngờ xảy ra trong ngày hôm nay, chúng cứ nối tiếp nhau diễn ra khiến nhận thức của cô trở nên mới mẻ.
"Nhưng mối quan hệ này có chút xa, để chị nghĩ lại a." Lâm Hạ đếm đầu ngón tay, cô thực sự rất đau đầu đối với loại quan hệ họ hàng này, "Ông nội chị có một người chị gái, thì Đường Tinh Chu là cháu nội của bà ấy."
Đan Ý nghe xong liền ngốc, lượng tin tức mà Lâm Hạ cung cấp quá lớn.
Thì ra Đường Tinh Chu thế nhưng lại là anh họ của Lâm Hạ.
"Đúng rồi, hôm nay anh ấy có đến đây nhưng sẽ đến muộn một chút."
Lâm Hạ cười tủm tỉm nói: "Biết đâu hai người còn có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với nhau ấy chứ."
"Chị dâu có vui không?"
Đan Ý nghe thấy hai chữ kia liền không bình tĩnh, "Học tỷ, chị đừng gọi bậy, em, em không phải...."
"Đừng phủ nhận, chả lẽ chị còn không nhìn ra?" Lâm Hạ ngắt lời cô, ngữ khí chắc chắn, "Em thích Đường Tinh Chu."
Đan Ý hé miệng, nghẹn nửa ngày mới nói ra được một câu, "Rõ như vậy sao?"
Lâm Hạ gật gật đầu.
"Kia Đường Tinh Chu anh ấy cũng.....". Đam Mỹ H Văn
"Chị cũng không biết." Lâm Hạ phân tích, "Chính là kiểu người trong cuộc lúc nào cũng mù quáng mộng mị, người ngoài cuộc sẽ sáng suốt hơn, những người có IQ cao như anh họ thì EQ thường sẽ không cao."
"Theo chị thấy thì hẳn là anh ấy không phát hiện ra."
Đan Ý nghe được lời cô nói thì thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Hạ hỏi: "Em không tính thổ lộ với anh ấy sao?"
Đan Ý cúi đầu, "Em cũng không biết nữa, cũng chưa nghĩ ra."
"Mập mờ sẽ khiến người ta chịu ủy khuất, cũng không có cái cớ để yêu nhau..." Lâm Hạ đột nhiên kêu to lên.
Đan Ý: "....."
"Kêu cái gì, anh họ cháu tới kìa, mau tới tiếp đón người ta." Chị dâu cả nhà họ Lâm lúc này đi tới, vỗ vỗ đầu Lâm Hạ.
Lâm Hạ a một tiếng, từ sáng đến giờ cô đã lặp lại công việc "tiếp khách" này nhiều lần rồi.
"Mà anh họ nào tới vậy ạ? Tại sao cháu lại có nhiều anh em họ vậy chứ, tất cả loạn hết cả lên, làm sao cháu có thể nhận ra người ta chứ..."
Lâm Hạ tùy tiện mà quét tầm mắt nhìn xung quanh, liền phát hiện chứng mù mặt càng ngày càng nặng.
"Cháu không nhận ra Tinh Chu à, không phải hai đứa học cùng trường nhau sao?"
Lâm Hạ a một tiếng, "Hóa ra là anh họ này."
Cô nhìn Đan Ý vẫn đang ngồi trên ghế, "Chị dâu, có muốn đi ra ngoài với em không?"
Chị dâu cả nhà họ Lâm nghe thấy cái xưng hô này, cảm thấy cô ấy lại phát bệnh, lập tức vỗ đầu cô một cái, "Con nhóc này, kêu cái gì đấy?"
Lâm Hạ tránh qua một bên, "Em chính là bị chị đánh cho ngốc đó."
"Ai, Tinh Chu, mọi người đến rồi." Chị dâu cả nhà họ Lâm đột nhiên hô lên.
Đan Ý cả người gần như cứng đờ quay đầu đi.
Có hai người đang đứng ở cửa, một người đàn ông cao lớn với cặp mắt kính gọng vàng, bên cạnh là cậu thiếu niên có tướng mạo tương tự năm sáu phần, dáng người cao thẳng, anh bước vào mang theo ánh nắng vàng từ bên ngoài.
Mà lúc này hai người ở cửa vừa vặn nhìn thấy cô khi mới ngẩng đầu lên.
Hai người nhìn nhau ngay lập tức.
Biểu tình của Đường Tinh Chu cũng hiếm khi ngẩn người ra.
Bên cạnh Đường Cơ cũng không khác anh là mấy.
Đường Cơ cảm thấy mình có khả năng bị hoa mắt, chứ không tại sao ông lại thấy con dâu tương lai ở chỗ này.
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Tinh Chu: Lão bà từ trên trời rớt xuống.