Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

Chương 98



Bóng tối, dày đặc và nặng nề, lặng thinh mà vô hình, yên tĩnh giáng xuống.

Giống như một loại chất kết dính, nó xuyên qua khe hở cửa sổ toa xe rồi nuốt chửng ánh sáng, sau đó chiếm lĩnh mọi ngóc ngách của không gian.

Ánh sáng vụt lên từ các đạo cụ giống như pháo sáng chỉ có thể khiến bóng tối tan biến vài giây, miễn cưỡng soi sáng một mảnh không gian chật hẹp.

Và ngay trong khoảnh khắc các đạo cụ bị dập tắt, bóng tối sẽ lại tiếp tục công thành giáng xuống, bao quanh mọi người một cách âm thầm và dày đặc.

Ôn Giản Ngôn nghiến chặt răng, lồng ngực phập phồng dồn dập.

Tiêu rồi.

Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi.

Cái chạm trên cổ quá đỗi quen thuộc.

Những xúc tu lạnh lẽo mềm mại và kinh khủng nhô ra từ bóng tối tựa như những ngón tay vô tình vuốt ve làn da, rồi lại giống như những sợi dây thừng quấn quanh cổ họng hắn.

Chúng nó vòng qua chiếc cổ con mồi vô tội và siết chặt một cách không thương tiếc.

Da đầu của Ôn Giản Ngôn run lên.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất mở giao diện livestream giả định, điên cuồng ấn vào một nút giữa hư không.

Không có tác dụng.

Thời gian sử dụng đạo cụ bị cố định tại [00:07], không thể kết thúc cũng như không thể thu hồi.

Mẹ kiếp…

Tại sao lại như vậy.

Ôn Giản Ngôn cảm thấy mình sắp toi rồi.

Hắn thật sự không ngờ rằng việc sử dụng đạo cụ liên quan đến gương lại mang tới kết quả như vậy! Rõ ràng là trong Công viên Cảm giác mạnh và quảng trường phía Bắc đều không có gì…

Hình ảnh nhà gương ẩn mình giữa những cành cây rậm rạp, tỏa sáng dưới ánh mặt trời phản xạ ùa về trong tâm trí hắn.

Ôn Giản Ngôn thoáng sửng sốt.

Hay là vì công viên hắn đang ở lúc này?

Trong vài giây Ôn Giản Ngôn ngơ ngác, khu vực bóng tối tiếp xúc với da đã lan rộng ra từng chút một, cảm giác chất lỏng lạnh lẽo chạm vào cổ họng khiến hắn cảm thấy nghẹt thở.

“…!!!”

Con ngươi của Ôn Giản Ngôn co rụt.

Hắn chợt nhận ra, dường như mình đang bị kéo về sau, và tấm gương kia cũng đang ở ngay sau mình.

Sắp, sắp bị nó kéo vào rồi!

Hắn vùng vẫy dữ dội.

Như thể cảm nhận được sự phản kháng và miễn cưỡng mạnh mẽ phát ra từ người con mồi, vô số thực thể hắc ám ngưng tụ từ sâu trong gương thò ra quấn quanh vòng eo mảnh khảnh hơi lõm xuống của hắn.

Bả vai, bắp chân, cổ chân.

Dưới sức mạnh không thể cưỡng lại, mũi chân thiếu niên không khống chế được hơi nhón lên cao, cả người treo lơ lửng giữa không khí giống như một con búp bê lớn.

Ôn Giản Ngôn có thể cảm giác được bắp chân mình va phải thứ gì đó cứng rắn.

Hình như là đường viền của chiếc gương.

Tuy nhiên ở trong đường viền, đáng lẽ thứ hắn chạm vào phải là mặt gương cứng rắn lạnh băng, ấy vậy mà giờ này đây nó chỉ còn lại khoảng không cùng với một loại lực hút đáng sợ, dường như đang kéo hắn vào bên trong.

Đệt!!!

Lần này thật sự sẽ bị kéo vào!

Dưới tình thế cấp bách, Ôn Giản Ngôn dùng bắp chân và khớp xương quắp chặt vào hai bên gương, tránh cho mình trực tiếp bị kéo vào.

“Cứu…!”

Giây tiếp theo, bóng tôi ngưng thành thực thể bịt kín miệng Ôn Giản Ngôn, quấn thành từng vòng quanh gò má hắn. Tất cả âm thanh mơ hồ đều bị kẹt trong cổ họng, âm thanh đứt quãng do cổ họng ép ra đều bị tiếng rên rỉ của đám thây ma cùng tiếng súng nổ kịch liệt lấn át.

Lại bịt mồm!

Lại là bịt mồm!

Ôn Giản Ngôn tức đến độ hai mắt tối sầm.

… Đệt!

Nếu hắn sớm biết mọi chuyện như vầy thì lúc nãy đã không vì lo lắng đồng đội phân tâm trong đợt triều cường thây ma mà nói rằng mình ổn!

Gần như toàn bộ cơ thể đều chui vào gương.

Dưới gông xiềng của bóng tối, Ôn Giản Ngôn khó khăn di chuyển đầu ngón tay. Hắn móc một thứ gì đó từ trong túi mình rồi ném xuống đất.

Góc cạnh sắc bén cứa đứt ngón tay mềm mại, máu tươi nhỏ xuống.

Sau đó hắn thả lỏng cơ thể mình.

Cơ thể trẻ tuổi vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng giãy dụa chợt buông lỏng, dây cung đang căng chợt biến thành dây cỏ mềm mại, hai chân thon dài quặp hai bên gương cũng thả ra.

Thiếu niên dừng việc chống trả quyết liệt, như thể đã chấp nhận số phận của mình, ngoan ngoãn mặc cho bản thân bị kéo vào bóng tối.

Dường như ở giữa không trung là một tầng nước gợn nhẹ.

Những gợn sóng mờ ảo nuốt chửng bóng hình hắn rồi biến mất, giống như nó chưa từng xuất hiện ngay từ đầu, hoàn toàn không để lại chút dấu vết nào.

“Tu tu…”

Tiếng còi xe lửa ù ù cùng với nhịp điệu lắc lư đều đặn, rốt cuộc đoàn tàu cũng thoát khỏi đường hầm tối tăm.

Ánh sáng rực rỡ từ ngoài cửa sổ chiếu vào xua tan bóng tối dày đặc tưởng như không thể tản ra.

Cho dù là tiếng cào móng hay tiếng kêu gào, tất cả mọi thứ đều biến mất ngay khi đoàn tàu vừa đi ra đường hầm.

Đường hầm lúc này dài hơn rất nhiều so với lần đầu, số lượng “thây ma” tập kích cũng nhiều thái quá. Chỉ có “súng ống” cụ thể mới bắn hạ được bọn chúng, còn những thứ khác chỉ hạn chế được di chuyển của lũ thây ma.

Một vài streamer đã dùng hết đạn nên chỉ có thể kích hoạt các đạo cụ nhằm cố gắng chống đỡ, chờ cho đến khi đoàn tàu rời khỏi đường hầm và lũ thây ma ngừng tấn công họ mới thôi.

Không khí nồng nặc mùi tanh tưởi.

Tất cả mọi người bất giác thở phào nhẹ nhõm, phảng phất như được nghỉ ngơi sau cơn đại nạn.

“Cuối cùng chúng ta cũng vượt qua lần này, chắc là…”

Văn Nhã vừa nói vừa quay đầu nhìn sau lưng.

Cô lập tức bị dọa giật mình, vô thức nuốt những lời còn lại vào bụng.

Phía sau chỉ còn một mình Lilith đang thở hổn hển, trong khi đó Ôn Giản Ngôn vẫn luôn đứng cạnh các cô bỗng biến mất tăm mất tích, tựa như tan vào hư vô.

Cách đó không xa, Tóc Vàng thở hổn hển như mất hết sức. Gã theo bản năng quay đầu nhìn về phía mục tiêu.

Khoảnh khắc nhìn qua, gã cũng sững người tại chỗ.

Thiếu niên đã biến mất.

Chỉ còn hai người đồng đội của hắn vẫn đứng im.

“……”

Tại sao lại như vậy?

Cảnh tượng vừa rồi ùa về trong tâm trí gã. Nháy mắt khi chùm pháo sáng lóe lên, hai thiếu niên giống hệt nhau nhìn sang phía gã với một tốc độ đồng bộ đáng kinh ngạc. Bọn họ thoáng nở nụ cười, sau đó lại bị bóng tối nuốt chửng.

Đúng vậy.

Chắc chắn là lợi dụng hình ảnh phản chiếu của gương.

Nhưng… tại sao sau khi tàu rời khỏi đường hầm, nhân vật mục tiêu vốn không bị xước xát gì lại biến mất?

Tóc Vàng thẫn thờ nhìn về phía ấy, gần như không thể tin vào mắt mình.

Hôi Thành rời mắt.

Gã vỗ vai Tóc Vàng thở phào nhẹ nhõm: “Làm tốt lắm, kết thúc công việc.”

Tóc Vàng há miệng.

Nhưng, nhưng mà…

Khi đó… rõ ràng hắn không hề trúng chiêu!

Không hiểu vì sao, một linh cảm mạnh mẽ dần lên men trong lòng gã.

Mục tiêu chưa chết.

Cũng giống như hai lần trước, hắn lại tìm ra biện pháp sống sót dưới tầm mắt gã một cách dễ dàng, lấy làm tự hào chạy trốn dưới tầm mắt gã, đánh lừa ngũ giác của gã, cuối cùng thoát khỏi ánh nhìn chăm chú của gã.

“Sao, sao có thể như vậy? Chẳng lẽ hắn bị lũ thây ma cắn? Hoặc là bị lũ thây ma lôi đi?”

Lilith vội vàng quay lại, thậm chí còn muốn lật tung đám xác chết sưng tấy kia.

May mà Văn Nhã kịp thời kéo cô trở về:

“Cô hãy bình tĩnh!”

Cách đó không xa, hai người Vân Bích Lam tách khỏi bọn họ từ lúc tiến vào đường hầm cũng chạy tới. Sau khi nhận ra số người ít đi, hai người cũng giật mình: “Người đâu?”

Văn Nhã lắc đầu, cất giọng đầy khó nhọc:

“Không, không thấy nữa.”

“…”

Thiếu nữ tóc xanh hơi nheo mắt, quay đầu tìm kiếm tung tích của đám người nọ bằng đôi mắt rực lửa:

“Còn nhóm người kia thì sao?”

Văn Nhã vừa mới khuyên xong Lilith giờ lại vội vàng đi lên túm chặt Vân Bích Lam, gấp đến độ sứt đầu mẻ trán: “Chờ đã, mọi người đứng hấp tấp! Cho dù bị thây ma cắn hay là bị phe đối diện ám hại thì đều không có khả năng xuất hiện tình huống sống không thấy người chết không thấy xác. Nhất định bên trong còn có ẩn tình…”

“Uây…”

Đúng lúc này, Elise đột nhiên lên tiếng: “Mọi người mau xem đó là cái gì?”

Mấy người sửng sốt, vô thức dõi mắt theo hướng Elise chỉ.

Dưới mặt đất ướt sũng nước, mơ hồ có thể nhìn thấy thứ gì đó bị đè dưới xác chết sưng tấy trắng bệch.

Văn Nhã kích hoạt đạo cụ rồi nhanh chóng bước qua.

Trước khi thi thể nổ tung cô phải giải cứu những thứ bị đè bên dưới.

Bọn họ di chuyển đến không gian trống an toàn.

“Cái gì vậy?” Lilith có chút vội vàng hỏi.

Mấy người còn lại cũng nhao nhao nhìn về phía lòng bàn tay Văn Nhã.

Có hai vật.

Đầu tiên là con gấu bông hình mèo tam thể, thứ còn lại là một mảnh giấy được gấp đơn giản, mép giấy nhuộm chút máu tươi.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau.

Văn Nhã mở tờ giấy.

Nét chữ viết mơ hồ bị nước thấm ướt hiện ra trước mặt mọi người.

[Quy tắc nhân viên Công viên Giải trí Mộng Ảo].

*

Ôn Giản Ngôn ngã huỵch xuống đất.

“Shhhh…!”

Hắn hít hà một hơi.

Xương cốt khắp người như muốn gãy rời, khớp xương vừa bị va chạm ẩn ẩn đau nhức, nhất là vùng da nhỏ vừa dán ở ngoài mép gương, giờ phút này càng thêm nóng bỏng đau đớn.

Ôn Giản Ngôn thở hổn hển chờ tầm mắt tối sầm của mình trở lại bình thường.

Hắn nhận ra mình đang nằm trên một tấm gương khổng lồ.

Mặt đất lạnh lẽo bóng loáng, mặt ngoài bằng phẳng có thể soi thấy bóng người, lúc này đang phản chiếu khuôn mặt tái nhợt vặn vẹo của hắn một cách rõ ràng.

“…”

Dường như thực thể do hắc ám ngưng tụ cũng biến mất không thấy tăm hơi, chẳng biết đã bỏ trốn đi nơi nào.

Ôn Giản Ngôn nhìn chăm chú khuôn mặt phản chiếu trong gương của mình và lấy lại bình tĩnh, sau đó chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất.

Khoảnh khắc đứng dậy, hắn bị chao đảo đến hoa cả mắt.

Mặt đất, đỉnh đầu, xung quanh…

Chỉ thấy bốn phương tám hướng, nơi tầm mắt vừa lia qua đều là mặt gương sáng loáng.

Mê cung gương.

Trái tim Ôn Giản Ngôn chùng xuống, giống như có thứ gì lạnh lẽo nặng trịch đè trong dạ dày khiến hắn hít thở không thông.

“Có vẻ cậu không nguyện ý gặp ta cho lắm?”

Giọng nói trầm thấp lạnh buốt vang bên tai.

Ôn Giản Ngôn rùng mình nhảy phắt sang bên cạnh.

Không có gì đằng sau cả.

Trong mỗi tấm gương đều là hình ảnh phản chiếu của chính mình, phản chiếu cùng một khuôn mặt bình tĩnh ra vẻ trấn định, song lại tái nhợt và căng thẳng, lồng ngực phập phồng lên xuống, không có chỗ trốn dưới luồng ánh sáng đến từ hư vô, cùng với sự đồng bộ của cơ thể đang hoạt động.

Không thể nhìn ra không gian rộng lớn cỡ nào, chỉ có mình hắn và vô số bóng hình của hắn lang thang giữa những tấm gương.

“Không đâu, chắc chắn là không!”

Ôn Giản Ngôn vội vàng lắc đầu phủ nhận.

Não bộ của hắn nhanh chóng suy nghĩ, điên cuồng tìm kiếm những từ nên dùng trong đầu. Hắn dùng giọng điệu tôn kính, sợ hãi, gần như là đầy khiêm nhường đáp:

“Tôi… tôi chỉ không ngờ rằng mình có thể may mắn được gặp lại Ngài, thật sự vì quá bất ngờ nên mới nhất thời vô lễ mà thôi…”

“Vậy à.”

Giọng nói đối phương mang theo một chút hờ hững từ chối bày tỏ ý kiến, cũng nghe không ra y có nguyện ý tin tưởng lời nói của người trước mặt hay không.

“Vâng, đúng vậy.”

Trái tim của Ôn Giản Ngôn như muốn vọt lên cổ họng, đập loạn xạ trong lồng ngực. Thần kinh khắp toàn thân hắn căng thẳng đến cực hạn, gần như suýt chút đã thề: “Hoàn toàn là thật!”

Trong gương đối diện, bóng tối dần dần ngưng tụ.

Một người đàn ông mặc áo choàng đen chậm rãi xuất hiện trong gương.

Đường vân đen kịt tựa như bùa chú uốn lượn trên làn da tái nhợt trần trụi, một đôi mắt màu vàng dã thú ẩn hiện dưới hàng mi thon dài, ánh mắt lạnh lùng không có cảm xúc rơi xuống trên người Ôn Giản Ngôn.

Dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt ấy, tất cả những gì xảy ra trước đây bỗng ùa về trong đầu hắn, khiến Ôn Giản Ngôn sởn tóc gáy.

Hắn vô thức lùi một bước.

Sống lưng đụng vào mặt gương phát ra tiếng “cộp”.

“Nếu đã như vậy…”

Một giây sau, giọng nói của người đàn ông vang lên sát tai hắn khiến da đầu Ôn Giản Ngôn run bần bật, sau gáy cảm thấy ớn lạnh.

Hắn chầm chậm quay đầu một cách cứng ngắc.

Chỉ thấy bóng hình Vu Chúc hiện lên rõ ràng trong tấm gương sau lưng.

Ý cúi đầu, dùng đôi mắt màu vàng lạnh lẽo hoang vu nhìn chằm chằm thiếu niên gần như sắp dán lên ngực mình, trầm giọng hỏi:

“Vậy cậu trốn cái gì?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv