"Không còn cách nào khác."
Vương Hàm Vũ xoay người, trầm giọng nói với Cao Thành Tân: "Nhất định phải có ba người hy sinh trong tình huống này. Tạm thời chúng ta vẫn còn chút quyền quyết định, nhưng nếu cứ nhùng nhằng kéo dài mãi... vậy thì chưa biết tên người được viết sẽ là ai đâu."
Hắn ta ngước mắt lên nhìn quanh phòng một lượt:
"Đừng quên, đối thủ cạnh tranh của chúng ta vẫn là bên đen, nếu như hắn thực sự hoàn thành nhiệm vụ trước chúng ta thì tất cả 23 người đều phải chết. Dù nói thế nào thì hy sinh ba người để cứu hai mươi mạng người còn lại cũng đâu thiệt thòi đúng không?"
Vương Hàm Vũ dẫn đầu bước tới.
Hắn ta cúi người cầm bút, nhúng đầu bút xuống chu sa rồi viết lên giấy vàng.
Chẳng mấy chốc hắn đã hạ bút, quay đầu nhìn mấy người còn lại "Đây là vì lợi ích tập thể của tất cả chúng ta."
Bên kia.
Trần Mặc cùng ba streamer khác đi trên hành lang.
Vừa rồi bọn họ vô tình tách khỏi đội ngũ của mình trong cuộc rượt đuổi, bây giờ đang cố gắng tìm đường về đội ngũ.
Trần Mặc cụp mắt, vô thức xoa xoa ngón trỏ và ngón cái, sau đó gã nghiến răng, không hiểu sao lại lên cơn thèm thuốc lá.
Mặc dù gã và đội ngũ đã bị tách ra hơn mười phút trước, nhưng không hiểu sao gã và Vương Hàm Vũ lại bị tách khỏi nhau sau khi tiến vào thế giới trong gương.
Lúc ấy bọn họ đã tìm thấy một chiếc Tỏa Hồn Đàn trong phòng 1304 và bị con quái vật kéo vào gương.
Sau khi sử dụng đạo cụ để rời khỏi thế giới gương thì gã bị tách khỏi Vương Hàm Vũ, mãi cho đến trận hỗn chiến vừa rồi hai người mới gặp lại, tiếp đó chính là phó bản dị hóa và phân bổ trận doanh.
Thời điểm phát hiện bọn họ đều được phân vào bên đỏ, Trần Mặc thở phào nhẹ nhõm.
Gã cũng không muốn rút dao chĩa ngược vào đồng đội mình.
Tuy nhiên những gì diễn ra sau đó lại nằm ngoài sức tưởng tượng.
Bên đỏ cần quyết định hướng hành động tiếp theo. Dường như Vương Hàm Vũ biết một vài thông tin gã không biết, do đó hắn cho rằng kẻ đứng đằng sau toàn bộ chuyện này chính là bên đen bày mưu tính kế.
Vì thế, Vương Hàm Vũ đề nghị mọi người tìm gã thành viên bên đỏ vẫn luôn trợ giúp cho streamer bên đen, tính tra hỏi tung tích của streamer từ miệng người đó.
Vương Hàm Vũ đã cố gắng sử dụng phương pháp trận doanh đối kháng vào trận doanh phi đối kháng.
Đó là, tiêu diệt toàn bộ streamer bên đen.
Trần Mặc rất không đồng ý với quan điểm trên.
Nếu đây là trận doanh phi đối kháng thì nên tuân thủ theo các quy tắc, hoàn thành nhiệm vụ trước đối thủ chứ không phải bắt đầu cuộc chặn đánh đơn phương.
Đây không phải do Trần Mặc có tiêu chuẩn đạo đức cao hay gì.
Đẳng cấp của Trần Mặc là C+, chỉ thiếu vài buổi livestream nữa thôi là gã có thể thăng lên B-. Mặc dù gã chỉ cao hơn Vương Hàm Vũ có nửa cấp, thế nhưng gã lại tiến vào phó bản nhiều hơn đối phương. Dựa theo kinh nghiệm của gã, các thế lực trong trận doanh kiểu này thường khá cân bằng, sẽ không bao giờ có chuyện đơn phương áp đảo.
Tuy nhiên ở đây, nhân số bên đỏ là 23 và bên đen lại là 1.
Điều này khiến Trần Mặc phải cảnh giác.
Nhất định đối phương còn con bài tẩy mà họ không biết, bằng không phó bản đã chẳng phân bổ nhân số chênh lệch lớn vậy.
Thế nhưng Vương Hàm Vũ lại cực kỳ ám ảnh về kế hoạch của mình, hoàn toàn ngó lơ lời khuyên bảo của gã.
Dưới sự tranh chấp, bên đỏ chia làm hai đội. Một đội cùng Vương Hàm Vũ đi theo con đường đối kháng, chỉ có số ít streamer là lựa chọn theo Trần Mặc hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính.
Sự cố chấp và bộp chộp của đồng đội khiến Trần Mặc vô cùng thất vọng.
Gã và Vương Hàm Vũ cùng thuộc một công hội nhỏ. Xét về tổng thể thì công hội họ rất nhỏ, chỉ gồm 6 thành viên, tất cả đều quen nhau sau khi tiến vào Ác Mộng.
Gã là hội trưởng, Vương Hàm Vũ là hội phó. Tuy nhiên khi thứ hạng công hội tăng lên thì giữa hai người lại dần nảy sinh bất đồng quan điểm.
Phó bản cấp A trở xuống có giới hạn số lượng streamer trong đội ngũ. Nhưng từ cấp A trở lên còn có cấp S, cấp SS, và cấp SSS đều là những phó bản nới lỏng hạn chế số lượng streamer.
Trong những phó bản ấy, nếu được một công hội hùng mạnh chống lưng thì độ khó sẽ giảm đi rất nhiều. Cho nên Vương Hàm Vũ luôn khuyên Trần Mặc, cố gắng để gã giao công hội nhỏ của mình ra, sau đó sáp nhập vào công hội lớn. Tuy nhiên ý kiến của hắn luôn bị Trần Mặc khước từ.
Sự bất đồng quan điểm ngày một lớn hơn, cho đến phó bản này đã đạt tới trình độ không thể cứu vãn.
Trần Mặc lấy hộp thuốc lá bị đè bẹp trong túi áo, rút một điếu ra rồi dùng miệng ngậm.
Gã không phải kẻ ngốc, gã có thể cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của đối phương.
Từ khi tiến vào phó bản đến nay, mặc dù trước đó bọn họ vẫn còn có thể miễn cưỡng đạt thành nhất trí, song mỗi quyết định mà Vương Hàm Vũ đưa ra đều trái ngược gã.
Tuy nhiên ở những vấn đề then chốt, dù cho Vương Hàm Vũ không tình nguyện lắm nhưng vẫn nghe theo quyết định của hội trưởng.
Chẳng qua...
Rất rõ ràng, đối phương bây giờ đã không muốn duy trì loại tuân thủ mặt ngoài ấy.
Trần Mặc cụp mắt, mùi thuốc lá đắng chát chậm rãi khuếch tán trên lưỡi.
Gã lấy điếu thuốc chưa châm ra khỏi khỏi miệng rồi thở dài. ngôn tình sủng
Có vẻ sau khi phó bản kết thúc bọn họ cần trao đổi với nhau vài điều.
Tiếng bước chân của mấy người vang vọng khắp hành lang trống trải, nhưng không hiểu sao Trần Mặc lại cứ cảm thấy vô cùng bất an, như thể sau lưng luôn có thứ gì nhòm ngó, khiến gã dựng ngược tóc gáy.
Trần Mặc dừng bước cau mày nhìn xung quanh.
Tầm mắt gã dừng lại ở một góc hành lang...
Quái lạ.
Trước kia... ở đây có một tấm gương à?
Tấm gương mờ đục phản chiếu bóng hình Trần Mặc. Không biết ánh đèn màu đỏ trên đầu đã vụt tắt từ khi nào, Trần Mặc không khỏi sinh ra cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ, từ từ lùi về phía sau...
Nhưng tất cả đã quá muộn.
Một đôi tay người giấy thò ra khỏi gương nắm chặt lấy cổ chân gã, sau đó kéo mạnh gã vào trong gương.
Không...
Con ngươi Trần Mặc co lại, cơ thể lập tức bị mất hết sức, chỉ đành mặc đối phương kéo vào trong gương.
Cảm giác trời đất quay cuồng ập tới.
Khi mở mắt ra lần nữa, Trần Mặc phát hiện mình bị rơi vào một khoảng không gian rất giống bên ngoài. Hành lang xung quanh đan xen chằng chịt, ẩn giữa bóng tối là vô số người giấy đang đứng trong phòng, khuôn mặt trắng bệch của chúng mỉm cười nhìn thẳng vào gã.
Cách đó không xa là hai tên streamer khác.
Trông bọn họ cũng hoang mang không kém cạnh.
Trần Mặc đứng dậy, còn chưa kịp nói thêm gì thì đã nghe thấy một giọng nói già nua vang trên đầu: "Chúc mừng mọi người đã có cơ hội trở về vòng tay Bồ Tát. Trước sự tự nguyện hiến dâng tín ngưỡng và sinh mệnh của mọi người, Bồ Tát nhất định sẽ cảm ơn và khắc ghi chúng."
"......"
Trần Mặc sửng sốt, gã nhận ra đây là giọng của bà Văn.
"Chờ chút, ý bà là sao?" Một streamer hoảng sợ ngẩng đầu, hét lên bằng chất giọng biến điệu: "Tự nguyện hiến dâng cái gì chứ?"
Ba tờ giấy vàng xuất hiện trước mặt bọn họ, nét mực chu sa đỏ tươi trên đó cực kỳ chói mắt.
"Không! Đây không phải là chữ viết tay của tôi!"
Streamer khó tin trợn trừng mắt: "Đây, đây là..."
Trần Mặc cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt, tựa như có khối sắt đen kịt lạnh lẽo rơi xuống đáy lòng. Chữ viết quen thuộc giống như cây kim đâm vào trong mắt, khiến lục phủ ngũ tạng gã trộn lẫn vào nhau.
Đúng vậy, đây không phải chữ gã viết.
Đây là... chữ viết tay của đồng đội.
"Nếu không phải do mấy người tự nguyện và mấy người vẫn còn khát vọng sinh tồn mãnh liệt... Vậy thì như thế này đi, Bồ Tát có lòng từ bi cũng sẽ cho mấy người một cơ hội tự cứu mình." Giọng nói già nua vang bên tai.
"Keng."
Tiếng va chạm của kim loại lạnh lẽo vang lên từ phía trước, ba con dao găm đồng thời rơi xuống trước mặt ba streamer.
"Cơ hội chỉ có một lần."
"Chỉ có một người mới lấy được nó."
Kim loại lạnh lẽo trĩu nặng rơi trong bàn tay, phản chiếu từng khuôn mặt tái nhợt.
Tách.
Chất lỏng đỏ tươi nhỏ trên lưỡi dao.
Đây là...
Trần Mặc ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.
Không biết bắt đầu từ khi nào, trên đầu bọn họ treo một tấm gương bát quái, trong gương còn có vách thịt đỏ tươi đang cựa quậy, đám xúc tu nhớp nháp cũng chầm chầm thò ra.
Rắc rắc, lộp bộp.
Tiếng xương ma sát vang từ đằng xa, vài tấm gương xuất hiện giữa bóng tối lúc nào chẳng hay, từng con quái vật trắng bệch vươn tứ chi ra khỏi gương, nhiệt độ không khí lập tức giảm xuống.
Sát khí mãnh liệt không thèm ẩn giấu ập đến ngay trong nháy mắt, khiến tất cả mọi người đều dựng ngược tóc gáy.
"Chúng tôi... muốn... thay đổi... một chút... quy tắc trò chơi."
Một giọng nói ngắc ngứ, mơ hồ mất tự nhiên vang lên, quanh quẩn khắp dãy hàng lang: "Không có chỗ trống...nào cả... Tất cả các người... đều phải chết."
Giây tiếp theo, âm thanh hệ thống quen thuộc vang bên tai.
[Chúc mừng streamer kích hoạt cảnh: Trận chiến rượt đuổi.]
[Thời gian đếm ngược cảnh: 10:00]
[Nếu HP về 0, streamer sẽ chết và buổi livestream kết thúc.
Nếu giá trị lý trí về 0, streamer sẽ thành một phần của phó bản và buổi livestream kết thúc.]
[Để mang lại trải nghiệm xem tốt hơn cho khán giả, streamer xin vui lòng đảm bảo buổi livestream diễn ra suôn sẻ và không ngắt kết nối.]
Cái gì???
Lại là trận chiến rượt đuổi!
Đám streamer bị dọa hồn phi phách lạc. Bọn họ đồng loạt xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn khỏi lũ quái vật.
Trần Mặc cũng hoàn hồn.
Chạy!
Đây là cách duy nhất của trận chiến rượt đuổi.
*
"Thế nào rồi?" Vương Hàm Vũ đi qua đi lại trong phòng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn bà Văn: "Còn bao lâu nữa mới làm xong Tỏa Hồn Đàn?"
Hắn cau mày: "Không phải bà có thể khống chế thế giới trong gương sao? Sao bà không đẩy nhanh quá trình hơn hả?"
Bà Văn cụp mắt, dùng đầu ngón tay nhăn nheo lần chuỗi hạt, miệng thì lẩm bẩm.
"Không, tôi không thể."
Nghe thấy câu hỏi của đối phương, bà ta ngước đôi mắt đục ngầu lên nhìn Vương Hàm Vũ:
"Gương chỉ là một thông đạo, là cánh cửa thông đến thế giới khác. Tôi có thể mở thông đạo kéo họ vào, ban bố quy tắc cho bọn họ, nhưng tôi không thể khống chế những thế khác trong thế giới, cũng không thể can thiệp vào quá trình luyện hóa lẫn nhau của họ."
Nếu bà ta có thể can thiệp quá trình này thì ban đầu đã không cần dụ dỗ đám streamer tiến vào gương.
"Cho nên chúng ta chỉ có thể chờ đợi sao?" Một streamer mở miệng hỏi.
"Đúng vậy."
Bà Văn lại cụp mắt xuống, tiếp tục niệm kinh.
Mặc dù đã nhận được câu trả lời, song Vương Hàm Vũ vẫn không thể hoàn toàn yên lòng.
Hắn lấy điện thoại di động từ trong túi ra rồi mở ứng dụng Ác Mộng, sau đó nhìn chằm chằm nhân số giữa bên đen và bên đỏ, chỉ sợ bỏ lỡ từng chút thay đổi.
Số người bên đen vẫn là 01, trong khi đó số người bên đỏ đã giảm xuống còn 20.
Trừ hai thành viên bên đỏ bị bọn họ để lại trong hành lang thì chắc hẳn đã có một thành viên khác bị giết trong gương.
Thời gian trôi qua trở nên chậm chạp lạ thường, từng giây từng phút đều là dày vò đau khổ.
Vương Hàm Vũ nhìn mỏi mắt.
Hắn chớp đôi mắt hơi khô, sau khi tầm mắt trở nên rõ ràng thì số lượng thành viên bên đỏ lại thay đổi, tổng số chỉ còn 19 người.
Hay nói cách khác, chỉ còn sót lại một người trong gương.
Vương Hàm Vũ nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch.
Cũng không biết đó là hồi hộp hay phấn khích.
Theo lời bà Văn giảng giải, sau khi hai người bị chết sẽ sinh ra cảm xúc oán giận và cừu hận mạnh mẽ, chính nó làm Tỏa Hồn Đàn dần dần trở nên hoàn thiện. Thời điểm Tỏa Hồn Đàn thành hình cũng chính là lúc người thứ ba bị oán khí tự động cắn nuốt.
Sắp rồi, Tỏa Hồn Đàn sắp hoàn thành rồi. Hoàn thành xong nhiệm vụ tuyến chính bên đỏ sẽ tự động giành thắng lợi, những kẻ ngáng đường hắn đi cũng sẽ biến mất.
Một hòn đá trúng hai con chim, một vốn bốn lời.
Thế nhưng vào ngay lúc này, không hiểu vì sao khuôn mặt tái nhợt kia lại đột nhiên xuất hiện trong đầu Vương Hàm Vũ.
Trong hành lang tối tăm, một con mắt đối phương nhắm nghiền vì dính máu, chỉ dùng con mắt còn lại nhìn hắn từ dưới lên.
Răng của anh ta nhuốm máu đỏ tươi, cánh môi khép mở cất thành từng lời:
"Tower, bài xuôi."
"Mọi thứ của anh sẽ bắt đầu sụp đổ từ dưới vực sâu, tất cả chuyện xấu anh từng làm sẽ vận vào người anh."
Vương Hàm Vũ bất giác giật thót tim. Hắn không khống chế được mà siết chặt ngón tay, thẳng cho đến khi các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.
...... Không, không.
Tên streamer luôn nghe theo lời kẻ lừa đảo sao có thể biết bói toán chứ, tất cả thiên phú hệ tiên tri đều là người của Thần Dụ, chắc chắn vừa rồi tên kia chỉ làm màu làm vẻ hù dọa hắn thôi.
Chỉ vậy mà thôi.
Trong khi hắn đang nghĩ ngợi lung tung thì những con số trên màn hình lại thay đổi.
Đen: 01
Đỏ: 18
Người cuối cùng cũng đã chết.
Vương Hàm Vũ thấp thỏm nhảy dựng lên, quay đầu nhìn về phía bà Văn: "Đã chế tác xong Tỏa Hồn Đàn chưa?"
Song bất ngờ là, vẻ mặt bà Văn đanh lại hiếm thấy.
Bà ta run rẩy đứng lên, cúi đầu nhìn chăm chú vào bình gốm màu đen trước mặt, khóe miệng nhăn nhúm run run. Đoạn, bà ta dùng chất giọng thì thầm độc ác nói:
"... Không."
Chuyện này không thể xảy ra.
*
Vách thịt đỏ tươi nhúc nhích nuốt chửng mọi thứ.
Cơ thể Trần Mặc không còn cử động được nữa.
Mặt gã tái nhợt ngồi thu mình ở trong góc, nửa chân lún vào tường thịt. Gã vươn ngón tay trắng bệch loang lổ máu tươi, chậm rãi móc một điếu thuốc run run đặt vào mồm.
Sợi xích đổ tươi vắt ngang trước mặt, miễn cưỡng ngăn cản xúc tu đang tiến đến gần.
Tiếng xương ma sát "răng rắc" vang lên từ gần đó.
Chỉ còn ba phút nữa thôi là kết thúc cuộc rượt đuổi, nhưng Trần Mặc hiểu mình không thể kéo dài được lâu như vậy.
Gã ngước mắt nhìn thanh máu trên đỉnh đầu.
Mặc dù HP còn hơn 30%, song giá trị lý trí đã giảm xuống chỉ còn một chữ số, và nó vẫn đang tiếp tục giảm với tốc độ nhanh chóng.
Chắc chắn gã sẽ phải chết.
Theo giá trị lý trí giảm xuống, trước mặt gã bỗng xuất hiện ảo ảnh. Tất cả mọi thứ trở nên méo mó kỳ lạ, những lời thì thầm ác độc văng vẳng bên tai, linh hồn của gã run lên trong nỗi sợ hãi khôn tả, gần như đang đứng bên rìa vực phát điên.
Tiếng chuyển động nhớp nháp quanh quẩn bên tai, như thể gã đang bị kẹt trong dạ dày con quái vật, tứ chi bị axit dạ dày ăn mòn, chỉ có thể trở mắt nhìn lý trí và cơ thể mình bị tiêu hóa.
Trần Mặc nở một nụ cười miễn cưỡng, theo bản năng cắn chặt đầu thuốc.
Thật không may làm sao, gã không mang theo bật lửa.
Nỗi sợ bắt nguồn từ trong sâu thẳm linh hồn, cố gắng phá vỡ da thịt đâm chồi nảy lộc.
Gã muốn hét lên, muốn run rẩy, muốn chạy trốn, muốn vươn tay cào rách da của mình, muốn rút nội tạng dị hóa xa lạ trong cơ thể ra rồi ném xuống đất.
"Cộp cộp cộp."
Giữa ảo giác vặn vẽo, gã nghe thấy tiếng bước chân đều đặn ổn định đang tiến đến gần.
[Giá trị lý trí: 1%]
Đám xúc tu đỏ tươi dưới chân từ từ di chuyển, chậm rãi rời khỏi cơ thể Trần Mặc.
"...?"
Sao chúng lại... rút về...?
Đã xảy ra...
Chuyện gì?
Trần Mặc hoang mang mờ mịt nhìn lên. Gã đã mất đi khả năng suy nghĩ rõ ràng, chỉ có thể chậm chạp ngẩng mặt nhìn về hướng âm thanh.
Dáng người cao gầy có vẻ cực kỳ nổi bật giữa khung cảnh khủng bố đáng sợ.
Cơ thể của chàng trai giống như lưỡi dao sắc bén xuyên thủng máu tươi và màn đêm, đâm thẳng vào trong tầm nhìn, mang đến cảm giác đau đớn gần như bỏng rát.
Nửa người trên của hắn để trần, làn da trắng nõn như thế phát sáng giữa bóng đêm, toàn thân bao phủ bởi một vầng sáng thần thánh nhạt màu khó tả.
Giống như một sự tồn tại thánh thiện nào đó không thuộc về thế giới này, giáng xuống thế gian bẩn thỉu mà không hề báo trước.
Giữa đống máu me bầy nhầy phía sau, đôi mắt màu hổ phách đang cười của hắn trông có vẻ vô cùng lạc loài, mang tới cảm giác công kích thị giác mãnh liệt khiến người ta suýt bật khóc.
"Anh muốn sống không?"
Trần Mặc bất giác nín thở, đồng tử gã hơi co lại.
Streamer nhân loại không thể thay đổi trận doanh, chỉ có quỷ quái mới có thể trở thành tín đồ của Đức Cha. Cho nên, dù Ôn Giản Ngôn là người đứng đầu của giáo phái tà ác thì hắn cũng không thể truyền đạo và gia tăng tín đồ.
Tuy nhiên, khi giá trị lý trí giảm xuống một ngưỡng nhất định... streamer sẽ bị phó bản đồng hóa.
Chàng trai khoác trên mình vầng sáng đỏ nở tươi cười nhẹ, dùng giọng nói dịu dàng đầy mê hoặc.
Giống như một vị linh mục sùng đạo đang thuyết giảng cho các tín hữu, lại giống như Đấng Cứu Thế ban phước cho chúng sinh, hắn vươn tay và thì thầm cám dỗ:
"Vậy thì hãy đặt tín ngưỡng vào tôi."
"Rồi anh sẽ được cứu rỗi."