*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
10 phút trước.
Bệnh Viện đa Khoa tư nhân Phúc Khang, tầng 4.
"Trình Mai" biến mất mà không báo trước.
Mọi người kinh hãi đứng tại chỗ, phải mất 5 giây mới kịp hiểu rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra.
"Không xong. Theo lời con quỷ vừa nói, có lẽ người nó nhắm đến chính là cao thủ."
Đầu mào gà giật mình trầm giọng hỏi: "Cao thủ đâu?"
Tô Thành ngẩn người, vội vàng đầu nhìn lại, phát hiện Ôn Giản Ngôn đi theo đội ngũ nãy giờ đã biến mất từ lúc nào.
"Vậy, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Không có nòng cốt ở đây, đầu mào gà bỗng trở nên luống cuống:
Tô Thành: "..."
Mặc dù thời gian anh ta và Ôn Giản Ngôn tổ đội không lâu, nhưng dựa theo phong cách làm việc không đắc tội với tất cả quyết không dừng lại ở phó bản trước, việc hắn bị con quỷ khi nãy theo dõi thực sự là...
Không có gì phải bất ngờ!
Nhưng ngay cả như vậy, cảm giác thất vọng tràn trề vẫn trào dâng trong lòng Tô Thành.
So sánh với kẻ lừa đảo như Ôn Giản Ngôn, nhóm của bọn họ quá vô dụng.
Đúng lúc này, Tô Thành nghe thấy âm thanh máy móc quen thuộc vang bên tai: [Ting, gói quà tân thủ của bạn đã sẵn sàng.]
Cái gì?
Tô Thành sửng sốt.
Gói quà tân thủ của anh ta là một bộ bài Tarot, không thể mở ra, không thể xáo trộn cũng không thể sử dụng. Bởi vì anh ta không biết món đồ hoạt động thế nào nên dứt khoát quẳng sau đầu, không ngờ nó sẽ hiện lên vào lúc này.
[Xáo bài xong.]
[Có rút thẻ không?]
"Rút." Tô Thành bình tĩnh đáp thầm.
Ngay giây sau, một bộ Tarot với mặt đáy hình Tinh Nguyệt xuất hiện giữa không trung, đồng loạt xếp hàng.
[Xin hãy lặp lại câu hỏi trong lòng và rút một tấm thẻ.]
Tô Thành trầm ngâm hai giây, chậm rãi hít sâu một hơi rồi rút một lá bài Tarot.
Tarot Tinh Nguyệt từ từ mở ra.
Là một thanh bảo kiếm chìm sâu giữa vương miện.
Bảo kiếm ACE*.
Chính vị.
Tô Thành gần như không hiểu gì về Tarot, chẳng qua thời kỳ trẻ trâu đã từng nghịch qua vài lần, tuy nhiên lá bài trước mặt cũng không phải mấy lá chủ bài được nhiều người biết. Nhìn tấm thẻ Tarot kỳ lạ trước mặt, anh ta không hiểu gì hết.
Thấy Tô Thành mãi không lên tiếng, đầu mào gà tiến lại gần hỏi:
"Sao vậy?"
Tô Thành phục hồi tinh thần, đem những gì mình vừa nhìn thấy kể lại.
"Anh không biết đây là cái gì?" Đầu mào gà sợ hãi trợn trừng mắt: "Anh, đây, đây là lần đầu anh mở thiên phú hả?"
Vị này không phải là cao thủ sao? Vì sao bây giờ mới mở ra thiên phú?
Tô Thành giật thót.
À đúng rồi, anh ta quên mất bây giờ bản thân chính là cao thủ hợp tác cùng "streamer cao cấp" Ôn Giản Ngôn.
Tô Thành lanh trí đáp: "Dù sao trong cộng hội của chúng tôi có rất nhiều streamer cao cấp, cho nên ở trong phó bản tôi gần như không phải làm gì. Do đó..."
Đầu mào gà hít một ngụm khí lạnh.
Vờ lờ, bọn họ vậy mà còn có công hội, hơn nữa còn trong công hội có rất nhiều "streamer cao cấp"!
Quá trâu!
Hắn ta hâm mộ nhìn Tô Thành: "Anh, anh may thật đấy."
Cơ mặt Tô Thành giật giật: "Ờm, may quá."
Trong phòng livestream của Tô Thành:
"Đau lòng ghê, streamer cũng bắt đầu lươn lẹo rồi."
"Ha ha ha ha ha ha cười chết mất! Dần dần bị Ôn Giản Ngôn hóa."
"Làm bạn với chúa lừa đảo sớm muộn gì cũng biến thành kẻ lừa đảo!"
Đầu mào gà cũng không nghi ngờ, trái lại kinh ngạc cảm thán: "Anh, có lẽ thiên phú của anh chính là tiên tri có độ hiếm cực cao, nếu để Thần Dụ biết tin nhất định sẽ đào anh về. Nhưng công hội các anh mạnh vậy nên chắc lần này bọn họ đụng phải vách tường rồi."
Hắn cười hí hí hai tiếng, thoạt nhìn có chút hả hê khi người gặp họa.
Tô Thành chuyển đề tài chệch hướng về: "Anh có biết ý nghĩa của bảo kiếm ACE không?"
Đầu mào gà trầm tư vài giây: "Mặc dù tôi không hiểu ý nghĩa bài Tarot lắm, nhưng nếu nó ở chính vị... thì chắc là lá bài tốt chăng? Theo ấn tượng của tôi, tuy con đường phía trước có chông gai thử thách, nhưng sau khi thành công thì phần thưởng rất phong phú?"
Tô Thành: "Vậy thì tốt."
Ánh mắt anh ta trở nên kiên định, xoay người lại nói: "Đi thôi."
"Này, anh giai, chúng ta đi đâu?" Đầu mào gà vẫn chưa hoàn hồn.
Bây giờ đội trưởng không có, đạo cụ ẩn cấp truyền kỳ không còn, cộng thêm phe đỏ đuổi đánh khắp nơi, bọn họ còn chuyện gì khác để làm sao...
Tô Thành: "Trước khi phó bản kết thúc chúng ta vẫn còn một chút thời gian, nếu đã như vậy cứ tạm thời tin tưởng đội trưởng. Trước khi kết thúc chúng ta tìm chuyện khác làm."
Anh ta hít sâu một hơi: "Ít nhất cũng phải thể hiện chút công dụng chứ."
*
Bệnh viện Đa khoa Tư nhân Phúc Khang, tầng hầm 2.
Xiềng xích trên cổ tay Ôn Giản Ngôn đã rơi xuống, nhưng trói buộc dưới chân vẫn còn. Thân trên của hắn hơi nghiêng về trước, cơ bắp gồng lên hiện ra những đường gân xinh đẹp.
Hắn rút phắt con dao phẫu thuật khỏi bụng viện trưởng, dòng máu đỏ tươi bắn tung tóe lên má hắn.
Cổ và bụng viện trưởng bị rạch nát không chút thương tiếc, cơ thể vốn do xác chết ghép lại rơi lộp bộp xuống đất, mảnh vụn lớn nhỏ rải rác khắp nơi.
Dường như hai con quái vật ghép bởi xác chết còn lại cảm nhận được nguy hiểm, lần lượt di chuyển tứ chi vặn vẹo cố gắng đi về hướng này.
Chàng trai khẽ nghiêng đầu, dưới hàng mi mắt dày rậm là con ngươi hổ phách mang màu vàng nhạt dưới ánh sáng mạnh, đang lẳng lặng nhìn bọn chúng.
Thân trên của hắn trắng trẻo săn chắc, máu tươi chảy xuống dọc theo làn da, nom vừa tao nhã lại vừa hung tàn.
Ôn Giản Ngôn không nói gì, nhưng dưới cái nhìn của hắn, cơ thể hai con quái vật trước mặt bỗng dừng chuyển động một cách kỳ lạ. Sau đó giống như bị loại sức mạnh vô hình nào đó khống chế, chúng nó từ từ di chuyển bàn tay trắng bệch, năm đầu ngón tay biến thành móng vuốt đâm mạnh vào lồng ngực mình.
Một trái tim đẫm máu bầy nhầy được lôi ra rơi bộp xuống đất.
Giống như con rối đứt dây, cơ thể của chúng mất đi sức mạnh điều khiển ngã xuống.
[Đếm ngược: 3, 2, 1]
Thể nghiệm một phút làm [Nữ thần sáng thế] đã kết thúc.
Thoáng chốc, giống như bị rút hết sức, Ôn Giản Ngôn thoát lực ngã về phía sau nằm trên giường sinh thở hổn hển.
Mệt mỏi, quá mệt mỏi.
Mệt mỏi như chạy 5000 mét trong một phút, các khớp và cơ bắp toàn thân đều đau nhức, thậm chí ngón tay cũng không nhấc lên nổi một phân.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng] lặng ngắt, hồi lâu sau mới có bình luận chậm rãi lướt qua.
"Vờ lờ... ai mà ngờ được mọi chuyện lại phát triển theo hướng này."
"Quá đỉnh... Nói không nên lời luôn. Bản thân tôi có tài cán gì mà lại được xem buổi livestream tuyệt vời như vậy!"
"A a a, streamer trâu bò a a a a a a!"
"Đội đen trâu bò! Đội đen tất thắng! [Thưởng tích phân 100]"
"A a a a a a a a a cứu mạng, streamer đẹp trai quá!"
"Hu hu hu hu, vợ yêu trâu bò, tui mãi yêu vợ lừa đảo của tui! Vừa mạnh mẽ vừa quyến rũ, đũng quần tui nổ tung rồi!"
"Ngay cả màn cuối thoát lực ngã xuống cũng quá đẹp, tui chịu không nổi nữa, đây là mị lực của người mẹ sao? Cứu mạng!"
Căn phòng quay về với vẻ tĩnh lặng.
Ôn Giản Ngôn khó khăn chống người ngồi dậy, sau đó khom lưng...
"Ọe!"
Hắn nôn khan như đào tim móc phổi, dạ dày trống rỗng quặn lên vì đau, tưởng như muốn nôn ra lục phủ ngũ tạng.
Lần cuối cùng Ôn Giản Ngôn nôn mửa dữ dội là khi vừa đặt chân vào phó bản. Có lẽ bởi vì đã trở về hình thái con người, âm thanh máy móc tiếp tục vang bên tai hắn:
[Ting! Phát hiện trạng thái bất thường của streamer đã bị xóa, giải trừ trạng thái đóng băng kết toán tích phân]
"Trung bình mỗi giờ phòng livestream cấp E [Thành Tín tối thượng] có 60.000 người xem, đổi được 6000 tích phân!"
[Chúc mừng streamer đạt được thành tựu: Vạn người chú mục!]
[Ting! Tích phân của bạn đạt đủ tiêu chuẩn thăng cấp lên phòng livestream cấp D!]
"Khoảng cách nâng cấp phòng livestream tiếp theo còn 50.000 tích phân, mong streamer tiếp tục cố gắng sáng tạo huy hoàng."
"Trong livestream của bạn có 8.867 khán giả đã donate, tổng số tích phân donate là 510.000.
Phát hiện thấy streamer là streamer cấp D, lần này hệ thống livestream sẽ rút của bạn 10%, khấu trừ tích phân sử dụng trước khi kết toán. Đã kết toán tích phân vào tài khoản: 110.000."
Khác với tích phân dựa trên số lượng người xem để kết toán, donate của khán giả sẽ được chuyển thẳng đến hậu trường streamer. Cho nên dù trước khi tích phân của streamer được kết toán thì phần tích phân này vẫn có thể tạm ứng trước để sử dụng. Ôn Giản Ngôn vốn có hơn 500.000 tích phân, nhưng ban đầu tiêu tốn không ít, một phần lớn nữa được bón cho cây táo giống, cho nên bây giờ kết toán cũng chỉ còn lại 110.000.
[Mức độ thăm dò phó bản: 96% Thưởng tích phân: 20.000
Mức độ sửa đổi cốt truyện hiện tại: 100% Thưởng tích phân: 80.000]
[Tích phân còn lại trong tài khoản của bạn: 124.000]
"Nhiệm vụ chính cuối cùng của phó bản Bệnh viện Đa khoa Tư nhân Phúc Khang:??? Đã kích hoạt."
"Thời gian hoàn thành: Hai giờ."
"Lưu ý: Nếu nhiệm vụ thất bại, tất cả thời gian sinh tồn và tích phân sẽ bị khấu trừ, phòng livestream của streamer lập tức đóng cửa."
Ôn Giản Ngôn nôn thốc nôn tháo mãi mới dừng lại. Sắc mặt của hắn tái nhợt, lảo đảo đứng dậy rồi cúi đầu nhìn "Thánh Anh" vẫn được mình ôm chặt.
Từ sau khi thẻ trải nghiệm một phút làm [Nữ thần sáng thế] hết hạn, "Thánh Anh" với kích thước bằng một em loài người đã bắt đầu mất nước và teo lại, trọng lượng cũng dần trở nên nhẹ hơn. Bây giờ nó đã rút về kích thước bằng ngón tay cái ban đầu, nhưng diện mạo cũng khác hẳn.
Màu sắc cơ thể đứa nhỏ từ xanh tím chuyển thành trắng nõn, thân hình cũng không dị dạng nhăn nheo. Nắm tay màu hồng nho nhỏ đặt ở trước ngực, cơ thể của nó cuộn tròn, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt an yên giống như được nằm trong tay mẹ.
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang bên tai:
[Ting! Tính chất đạo cụ ẩn (cấp truyền kỳ) của phó bản đã thay đổi.]
[Thánh Anh (đang ngủ) được ràng buộc vĩnh viễn với streamer Ôn Giản Ngôn.]
[Không thể giao dịch.]
Ôn Giản Ngôn hơi giật mình, cúi đầu nhìn đứa trẻ nho nhỏ trong lòng bàn tay.
Mắt nó nhắm nghiền say ngủ, khóe miệng mỉm cười trông rất hạnh phúc.
Ràng buộc vĩnh viễn.
Nói cách khác... là mãi mãi ở bên nhau?
Không ngờ đám trẻ lại thực hiện nguyện vọng theo cách này.
Một tia dịu dàng xẹt qua đáy mắt Ôn Giản Ngôn, hắn vươn tay cầm chiếc lọ nhỏ trên bàn phẫu thuật, cẩn thận đặt Thánh Anh do hơn 110 con quỷ anh dung hợp vào.
Có lẽ bởi vì đã được ràng buộc, cho nên mặc dù phó bản lần này chưa kết thúc nhưng chiếc bình vẫn nhạt dần theo thời gian, được hệ thống livestream thu vào ba lô.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
[Đỉnh phết chứ đùa... đợt này bên đen thắng chắc, đạo cụ ẩn cấp truyền kỳ đã ràng buộc với đội trưởng thì thua thế quái nào."
"Phục sát đất! Đội đen trâu bò!!! [Thưởng tích phân 100]"
"Nhưng tôi cứ có cảm giác chỗ nào đấy không đúng lắm. Nói chung cốt chuyện đã đến nước này, thắng bại đã phân, cũng không còn lý do nào tiếp tục thì tại sao phó bản vẫn chưa kết thúc?"
"Có phải bên đỏ đã làm gì không?"
"Tôi qua cách vách nhìn phát, cứ cảm thấy hình như bên kia còn lá bài tẩy chưa lật."
"Tôi cũng đi."
Đúng lúc này, không khí xung quanh Ôn Giản Ngôn hơi dao động, một bóng người mờ ảo xuất hiện.
Mặc dù ngũ quan của nữ quỷ rất mơ hồ, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra đường nét quen thuộc.
Lâm Thanh.
Là người đi ngược chiều và cũng là người bảo vệ.
Cho dù là khi còn sống hay trong hiểm cảnh, cô vẫn mạo hiểm tính mạng thu thập bằng chứng, hay như vừa rồi lặng lẽ nhét chiếc kẹp tóc vào trong tay hắn... Bất kể đó là sống chết.
Ôn Giản Ngôn chăm chú nhìn bóng trắng trước mặt, nỗi sợ hãi ban đầu đã tan thành mây khói.
Hắn hít một hơi thật sâu rồi trịnh trọng nói:
"Cảm ơn, bác sĩ Lâm."
Lâm Thanh mỉm cười, khác với vẻ đau khổ thê lương lúc trước, cô của bây giờ trông bình yên đến lạ thường. Lâm Thanh lắc đầu, giọng nói có chút mờ ảo:
"Cảm ơn cậu đã bảo vệ em trai tôi."
Cô cúi xuống đặt lên trán hắn một nụ hôn: "Cảm ơn cậu đã trở thành bạn trai cũ của tôi."
Giọng cô nhẹ nhàng truyền vào tai Ôn Giản Ngôn:
"Cẩn thận dưới gầm giường."
Ôn Giản Ngôn giật mình nâng mắt nhìn cô gái trước mặt.
Cách đó không xa, thi thể khô héo của cô bị trói trên giường sinh cũng bắt đầu biến mất, hòa thành khói bụi tản ra khắp phòng.
Một cơn gió mạnh lướt qua, con dao phẫu thuật lóe ánh sáng lạnh bay thẳng về phía Ôn Giản Ngôn!
Ôn Giản Ngôn đã cảnh giác trước nghiêng người sang bên cạnh, mặc dù động tác của hắn rất nhanh, nhưng bởi vì mắt cá chân vẫn bị trói chặt trên giường hạn chế cử động.
Lưỡi dao bén nhọn xẹt qua cổ họng rồi cắm sâu xuống giường phẫu thuật. Trên cổ chàng trai bị rạch một vết thương nông, máu chảy ra ngoài giống như con rắn nhỏ màu đỏ tươi liếm dọc xuống làn da.
Ôn Giản Ngôn khó khăn lắm mới tránh được đòn này, hắn nhìn về phía cuối giường.
Viện trưởng cầm dao bò ra từ phía dưới, trên mặt nở một nụ cười điên dại.
Đầu và cổ lão đã bị cắt lìa, phía sau chỉ còn một lớp da nhỏ miễn cưỡng nối liền giữa chúng. Tuy rằng cơ thể của lão đã bị phân thành nhiều mảnh, nhưng hiển nhiên, theo một khía cạnh nào đó thì lão vẫn còn "sống".
"Mày cho rằng có thể giết được tao thật sao?"
"Thánh Anh đâu? Mày đã giấu Thánh Anh ở đâu?"
Viện trưởng trông như phát điên.
"Đừng lo, trước khi biết rõ tất cả tao sẽ không giết mày." Cổ họng phát ra tiếng cười khằng khặc, lão dùng tròng mắt không đối xứng nhìn Ôn Giản Ngôn chằm chằm:
"Mày có đôi mắt rất đẹp... Cơ thể cũng rất cường tráng, chắc chắn sau khi xẻo một phần xuống đắp lên người tao sẽ dùng được rất lâu."
Ôn Giản Ngôn cũng cười đáp: "Tuyệt quá, may mà ông còn chưa chết, vừa rồi tôi vẫn cảm thấy chưa đủ hả giận."
Lúc trước chìm trong tuyệt vọng hắn cũng không sợ kẻ này, chứ đừng nói tới bây giờ hai tay của hắn tự do, tích phân dồi dào, đây khác gì cơ hội dâng tận cửa để hắn giải tỏa?
Nhưng một giây sau, viện trưởng trước mặt đột nhiên sững người. Hai mắt của lão trợn tròn, giống như muốn trợn lồi ra, cơ thể hư hỏng cứng đờ bất động, con dao phẫu thuật trong tay rơi keng xuống đất. Toàn thân lão bắt đầu điên cuồng co giật như bị đánh đập mạnh, dáng vẻ khiến cho người nhìn không rét mà run.
Ôn Giản Ngôn giật mình dừng động tác, có chút khó hiểu nhìn qua.
...Đã xảy ra chuyện gì vậy? Rõ ràng hắn chưa làm gì cả, chẳng lẽ... có chuyện gì đó hắn không biết?
Không hiểu sao, một loại dự cảm kỳ lạ lan tràn khắp cơ thể hắn, khiến cho hắn dựng tóc gáy lạnh sống lưng.
Mặc dù viện trưởng mất khả năng chống cự là chuyện tốt, nhưng... cứ luôn cảm thấy có thứ gì đó nằm ngoài tầm kiểm soát.
"Rì rì..." "Rì rì..."
Bóng đèn trên đầu điên cuồng chớp lóe, so với động tĩnh khi triệu hồi Thành Anh còn kịch liệt hơn. Nhiệt độ không khí giảm mạnh, tựa như lưỡi dao cắt qua da thịt mang tới cảm xúc đau đớn.
Bóng tối vô danh âm thầm phủ xuống.
Nó thoát ra từ trong cơ thể viện trưởng, giống như cái bóng không có đe dọa từng chút từng chút tràn qua khe hở đường may, thong thả, lẳng lặng cắn nuốt ánh sáng trong phòng.
Thứ sức mạnh vừa bình yên lại vừa lạnh lẽo tàn phá khắp các ngóc ngách.
Dường như cơ thể viện trưởng không thể gồng gánh bắt đầu tan vỡ.
Tan vỡ theo đúng nghĩa đen.
Từ ngón tay, cánh tay cho đến phần đầu và cơ thể nhanh chóng hóa thành tro bụi, phảng phất như lâu đài cát không thể chịu nổi một kích xói mòn của dòng nước chảy.
Các phần còn lại của xác chết không thể phát ra âm thanh, tròng mắt còn sót phía trên đỉnh đầu điên cuồng chuyển động, giống như vẫn không thể tin những gì xảy ra lúc này, chỉ biết gào thét thê lương trong im lặng.
Bóng tối dày đặc phảng phất như nuốt trọn vạn vật.
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rụt, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo hắn. Cảm giác sợ hãi phát ra từ tận bản năng sinh học ẩn sâu trong cơ thể, từng dây thần kinh trong đầu đều đang kêu gào thảm thiết...
Chạy mau!
Cảm giác quá đỗi quen thuộc, khiến Ôn Giản Ngôn như được trở về thế giới trong gương ở Trường cấp ba Đức Tài lần nữa.
Không thể nào.
Không thể nào, không thể nào.
Ôn Giản Ngôn bị chính suy nghĩ của mình dọa cho da đầu tê rần. Hắn nhào mạnh về phía khay phẫu thuật bên cạnh, dụng cụ kim loại rơi leng keng xuống dưới đất, phát ra tiếng động chói tai khiến người nghe kinh sợ.
Hắn sờ được chiếc kẹp tóc mình vừa ném vào bên trong, ngón tay mảnh khảnh run rẩy bẻ chiếc kẹp tóc thành hình dạng dễ cầm. Sau đó hắn ngồi thẳng dậy, bắt đầu bẻ khóa xiềng xích bằng tốc độ nhanh nhất.
Nhanh lên!
"Cạch." Ổ khóa trên cổ chân trái mở ra, khuôn mặt của Ôn Giản Ngôn trắng bệch, ngón tay lạnh đến tê tái, thấp thỏm bắt đầu cạy khóa bên chân còn lại.
Ánh sáng trên đầu ngày càng mờ đi, cứ như đang bị một loại bóng đen có thực thể nuốt chửng.
Bóng tối ngưng tụ nơi viện trưởng vừa dừng chân, chậm rãi biến thành hình người.
"Cạch."
Sau ba lần mở khóa, cuối cùng chiếc kẹp tóc nhỏ bé đã đạt đến giới hạn và gãy trong lỗ.
......
Đứt gánh ngay lúc này?
Không phải chứ?
Không phải đấy chứ!!!
Người Ôn Giản Ngôn cứng đờ, máu trong cơ thể như lập tức đông đặc lại, không có cách nào lưu động.
Bóng tối bao trùm đỉnh đầu khiến hắn gần như quên thở.
"......"
Ôn Giản Ngôn duy trì tư thế một chân bị xích trên kệ chật vật, chậm rãi ngước khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nửa là hoảng sợ nửa là không tin nhìn "người đàn ông" đang đứng bên giường.
Không biết từ bao giờ, cơ thể của "y" đã ngưng thành thực thể.
Người đàn ông đứng giữa bóng tối cắn nuốt toàn bộ căn phòng. Bên ngoài cơ thể tái nhợt rắn chắc của y khoác chiếc áo choàng đen dệt từ bóng tối, mái tóc dài rậm đen nhánh, làn da mất đi sắc máu, phù văn màu đen quỷ dị giống như bùa chú quấn quanh cơ thể, tựa như một loại nguyền chú đáng sợ nào đó, mang cho người ta cảm giác bức bách nặng nề.
Lông mi y khẽ rung lên, sau đó từ từ mở ra.
Đó là một đôi đồng tử màu vàng kim giống dã thú.
Hình ảnh quen thuộc tràn ngập tâm trí, những gì xảy ra ở cuối phó bản trở nên rõ ràng đến mức cứ ngỡ như ngày hôm qua.
Kể cả câu nói đó...
"Anh yêu tôi đến chết đi sống lại, hận không thể làm con chó của tôi."
Giây tiếp theo, đôi mắt vàng óng khẽ di chuyển, chậm rãi nhìn về hướng này.
Ôn Giản Ngôn: "..."
Đồng tử của hắn run lên, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
A a a a a a a, cứu mạng!!!!
(*) Bảo kiếm ACE (ACE Of Swords): Thẻ bài Tarot đại diện cho sức mạnh trí óc, sự thật, công lý, kiên cường.