Sau khi nghe Ôn Giản Ngôn nói hết, các thành viên trong đội đều sững người.
… Cái gì? Ngủ hả?
Vào ngay lúc này?
Trong lúc cả đám đang đực mặt ra, chàng trai đứng trước hành lang vô cùng tự nhiên xoay người bước vào phòng.
Mọi người trố mắt nhìn Ôn Giản Ngôn lướt ngang qua mình, đi thẳng về phía chiếc giường lớn ở giữa phòng.
Hắn tính nghỉ ngơi trong thời điểm này thật hả!!!
Đám Trần Mặc Vân Bích Lam kinh ngạc nhìn nhau, sau thoáng do dự, bọn họ vội vàng đuổi theo chân Ôn Giản Ngôn.
“…”
Ôn Giản Ngôn đứng yên trước giường, ngước mắt nhìn lên, ánh mắt dán vào bức tranh sơn dầu phía đối diện giường.
Bên trong vẫn là khung cảnh khiến người ta bất an, mặc dù nó khác với những bức tranh ở tầng một và tầng bốn trước đó, song cũng âm u, ẩm ướt, chứa đầy không khí quái đản và đáng ngại chẳng kém cạnh.
Mặc dù họ buộc phải trốn vào đây để tránh sự truy đuổi của kẻ thù, nhưng dẫu sao nó cũng là căn phòng đầu tiên họ tiến vào kể từ khi rời khỏi trấn mưa.
Điều đó có nghĩa, đây sẽ là [cánh cửa] tiếp theo để họ tiến vào trong trấn.
Ngủ trước bức tranh như vậy là một thử thách tâm lý cực lớn cho bất kỳ ai.
Tuy nhiên, kia cũng là chuyện của hai tiếng nữa.
Ôn Giản Ngôn thôi không nhìn nữa, lặng lẽ thở dài.
Hắn vắt chiếc áo ướt nhẹp lên lưng ghế bên cạnh, sau đó xoay người nằm xuống giường.
Đúng lúc này, những thành viên khác cũng từ ngoài cửa bước vào.
Bọn họ dán mắt nhìn Ôn Giản Ngôn trên giường, lộ vẻ khó hiểu. Vân Bích Lam nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Chờ chút, rốt cuộc cậu muốn…”
Ôn Giản Ngôn không tính giải thích.
Bởi vì giải thích cũng không rõ ràng.
“Mọi người đóng cửa lại chưa?” Hắn hỏi.
Trần Mặc đi sau cùng, tiến lên một bước, gật đầu đáp: “Đóng rồi.”
“Ok, vậy giờ tôi ngủ đây.” Ôn Giản Ngôn dặn dò: “Mọi người giúp tôi canh chừng. Cẩn thận một chút, trừ khi có việc khẩn cấp bất ngờ, bằng không đừng đánh thức tôi.”
Thú thật, Ôn Giản Ngôn cũng không biết liệu mình có thể bị người khác đánh thức ở trạng thái này hay không.
Dù sao, ngay từ ban đầu đây vốn chẳng phải giấc ngủ thực thụ, nhưng đối với những người khác, trông hắn như đang thiếp đi mà thôi.
Trần Mặc: “Cậu định nghỉ ngơi bao lâu?”
“Tôi cũng không rõ.”
Ôn Giản Ngôn nhún vai: “Nhưng tôi sẽ cố thức dậy càng sớm càng tốt.”
Hắn chẳng muốn ở trong không gian đó cùng Vu Chúc quá lâu.
Tình huống tốt nhất, hiện tại đối phương đang ở trạng thái lý trí, “nhớ rõ hết thảy”, sau khi hắn nhận được tin tức từ miệng đối phương sẽ nhanh chóng rời đi.
Nhưng trong trường hợp ngược lại…
Hắn đã sẵn sàng sử dụng kế hoạch B.
Mọi người nhìn nhau gật đầu:
“Ừm.”
Tuy rằng bọn họ cũng không biết vì sao Ôn Giản Ngôn lại đề xuất ý tưởng “nghỉ ngơi” giữa hoàn cảnh này, nhưng hắn nhất định có lý do và cất nhắc của riêng mình. Nếu Ôn Giản Ngôn không nói, bọn họ cũng sẽ không hỏi.
Cả nhóm tản ra, đi tới trước cửa trông coi.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, chẳng thèm cởi giày mà nằm luôn xuống giường.
Mặc dù bây giờ đèn trong khách sạn đã sáng, song không có nghĩa không xảy ra chuyện trong thời gian này. Thế nên ngay cả khi chuẩn bị “ngủ”, hắn cũng phải sẵn sàng thức giấc và chạy bất cứ lúc nào.
Hắn giấu lưỡi dao trong lòng bàn tay, cứa đầu ngón tay một cách lén lút chóng vánh, nhẹ nhàng vôi máu tươi lên chiếc nhẫn Rắn ngậm đuôi.
Chất lỏng ấm áp sền sệt lập tức bị kim loại lạnh lẽo nặng trịch hút sạch.
Trong bóng tối, không ai có thể nhìn thấy con người của Rắn ngậm đuôi loé lên tia sáng màu đỏ kỳ lạ.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, đoạn nhắm chặt mắt.
Tiếp đó, như thể chỉ trôi qua trong nháy mắt.
Song cũng lại như kéo cả dài hàng thế kỷ.
Không biết bắt đầu từ khi nào, toàn bộ âm thanh xung quanh biến mất.
Tiếng đế giày sột soạt cọ xát thảm trải sàn, tiếng hít thở của những người khác trong phòng đã hoàn toàn biến mất lúc nào không hay, cứ như cả thế giới này chỉ còn một người và sự tĩnh lặng.
Đã đến lúc.
“…”
Hàng mi của Ôn Giản Ngôn run nhẹ, sau đó chậm rãi mở ra.
Hắn ngồi dậy và nhìn xung quanh một vòng.
Sau khi thấy rõ cảnh tượng xung quanh, Ôn Giản Ngôn bất giác lộ vẻ kinh ngạc.
Khác với lúc ở trong đại sảnh streamer, đồ đạc và hoàn cảnh xung quanh không có bất kỳ sự thay đổi nào, chỉ có bóng tối khuếch tán như thể bao phủ một tầng bộ lọc.
Nhưng ở đây…
Là một thế giới hoàn toàn khác.
Giấy dán tường cũ kỹ vốn sạch sẽ giờ trông thật te tua, rách nát và không trọn vẹn. Vệt nước đen kịt chảy ra từ những vết nứt, men theo vách tường trượt xuống dưới sàn, để lại từng vệt nước nhỏ. Tất cả đồ đạc đều hư hỏng và mục nát, nằm nghiêng ngả dưới đất.
Tí tách, tí tách…
Tiếng nước nhỏ giọt văng vẳng trong phòng, có vẻ trống trải đơn điệu làm sao.
Quan trọng nhất là…
Bức tranh sơn dầu khổng lồ đối diện với giường đã biến mất, chỉ còn một cái động lớn tối đen như mực. Bên trong sâu không thấy đáy, như thể thông đến một chiều không gian xa lạ kinh khủng, tưởng chừng chỉ nhìn chăm chú một chút sẽ bị hút vào bên trong.
Ôn Giản Ngôn giật mình.
Sao lại thế này?
Hắn rời tầm mắt, xoay người bước xuống giường.
Một giây sau, chỉ nghe thấy ào một tiếng, một cảm giác ẩm ướt lan tràn khắp lòng bàn chân.
“…!”
Ôn Giản Ngôn sửng sốt cúi đầu nhìn chân mình.
Lúc này hắn mới phát hiện, toàn bộ sàn nhà trong phòng đều có nước, bất giác đã phủ qua mu bàn chân.
Có lẽ vì không có ánh sáng, cộng thêm mặt nước tối đen nên dưới mặt nước không phản chiếu được gì.
Ôn Giản Ngôn lội nước đến chỗ bức tranh sơn dầu.
Càng tới gần chỗ cái động khổng lồ đen kịt, nhiệt độ xung quanh lại càng thấp. Phảng phất như có gió lạnh lùa ra từ trong, khiến da đầu người ta râm ran, tóc gáy dựng đứng.
Ôn Giản Ngôn ngập ngừng chốc lát, cuối cùng vẫn đặt một tay lên tường, cẩn thận thò người về trước…
“Loảng xoảng.”
Âm thanh va chạm kim loại rất khẽ vang lên sau lưng.
“?!”
Hắn giật mình ngoảnh đầu nhìn.
Một giây sau, một cơn gió lạnh ập tới. Một bàn tay lạnh lẽo khoẻ khoắn túm chặt cổ Ôn Giản Ngôn, tay còn lại nắm cổ tay hắn. Bóng tối vô tận nhào qua quấn lấy người Ôn Giản Ngôn, kéo hắn lùi về phía sau.
Ôn Giản Ngôn lảo đảo mất thăng bằng.
Chỉ nghe thấy “bụp”một tiếng, cơ thể hắn bị đẩy ngã xuống dòng nước lạnh.
Trên đỉnh đầu, một một cặp mắt vàng óng lóe lên ánh sáng kỳ lạ trong đêm, lẳng lặng nhìn hắn một cách trịch thượng.
Mẹ kiếp.
Xem ra đối phương vẫn còn duy trì trạng thái đánh mất lý trí kể từ lần gặp trước. So với kẻ có trí lực, lúc này Vu Chúc như con thú dựa vào bản năng.
Ôn Giản Ngôn nghiến chặt răng.
Có vẻ ý tưởng tốc chiến tốc thắng khi trước không thể đạt thành.
Ôn Giản Ngôn khó nhọc ngẩng đầu, lồng ngực phập phồng dồn dập. Đột nhiên, hắn nâng phắt tay nắm lấy cổ tay lạnh lẽo của ai đó, dùng ngón tay mò mẫm sợi xích kim loại lạnh băng, chất giọng khàn khàn như rít ra từ kẽ răng:
“Buông tay.”
Giọng hắn như chứa sức mạnh vô ngần, âm cuối văng vẳng trong căn phòng hẹp.
“…”
Loảng xoảng.
Theo tiếng kim loại va chạm, ngón tay đặt trên cổ họng như bị sức mạnh vô hình nào đó bẻ ra, dần dần nới lỏng, cho đến khi rời hoàn toàn khỏi cổ họng hắn.
Ôn Giản Ngôn thở hổn hển, cuối cùng cũng thoát khỏi sự kìm kẹp của đối phương, lảo đảo đứng dậy.
Chiếc áo sơ mi ướt sũng trước đó sắp được nhiệt độ cơ thể hong khô lại trở nên ướt nhẹp vào lúc này. Cổ áo bị xé rách xộc xệch, vải vóc mỏng manh dính chặt vào da, từng giọt nước lạnh men theo đuôi tóc chảy xuống, hết thảy khiến hắn trông thật nhếch nhác.
Hắn vừa dùng tay vén mái tóc ướt loà xoà trước mặt ra sau, vừa chú ý đến việc đối phương rục rịch.
“Không được nhúc nhích.”
Hắn nghiến răng, lạnh lùng ra lệnh.
Loảng xoảng.
Xích sắt hình Rắn ngậm đuôi siết chặt.
Cuối cùng đối phương cũng an phận.
“…”
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, giơ tay vuốt khuôn ướt nhẹp của mình, sau đó cúi đầu nhìn người đàn ông phía đối diện.
Đúng là Vu Chúc.
Y nghiêng người dựa vào mép giường, mái tóc đen dài xõa xuống trên vai. Có thể nhìn thấy xiềng xích kim loại làm từ Rắn ngậm đuôi trên cổ tay y, phần cuối xiềng xích ẩn trong bóng tối, dường như đang thể hiện thân phận tù nhân của Vu Chúc.
Nhưng…
Cặp mắt đó lại không phù hợp với hiện trạng bị người khác kiểm soát chút nào.
Vàng óng, giống như ngọn lửa cháy trong bóng tối, lạnh lùng và mãnh liệt.
Con ngươi như có thể đốt cháy hết thảy nhìn hắn chằm chằm, chậm rãi di chuyển trên cơ thể hắn, đoạn trượt xuống lồng ngực rắn chắc ấm áp của chàng trai, như thể muốn dùng ánh mắt lột sạch hắn ra, nếm thử một lần từ trên xuống dưới.
Hệt như lần gặp mặt trước, trong mắt đối phương chẳng có bao nhiêu lý trí, một nửa nguyên thuỷ, một nửa u mê.
“…”
Ôn Giản Ngôn híp mắt, không hề né ánh nhìn của y, trên mặt giống như đeo chiếc mặt nạ vô cảm, không thể nhìn ra cảm xúc chân thật.
Mấy giây sau, hắn chợt nhoẻn cười, giọng điệu có chút nghiến răng nghiến lợi:
“Vậy là vẫn chưa dứt khỏi trạng thái mất khống chế à?”
“…”
Vu Chúc không đáp.
Tất nhiên y sẽ không đáp.
Dù sao, trạng thái hiện tại của y gần giống những gì Ôn Giản Ngôn nhìn thấy ở phó bản đầu. Bởi vì linh hồn quá không hoàn chỉnh nên bị bản năng chi phối, không có năng lực suy nghĩ và tổ chức ngôn từ.
Nói cách khác, hắn không thể moi được chút thông tin hoặc nhận được bất cứ câu trả lời nào từ miệng Vu Chúc.
Hắn biết điều này sẽ xảy ra.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, kìm nén cảm giác thất vọng trong lòng.
Mặc dù đã quen với việc mọi thứ luôn không phát triển như mình mong đợi, nhưng lần nào xảy ra thật hắn vẫn thấy tức.
May mắn thay, ở đây có những manh mối khác ngoài Vu Chúc.
Ôn Giản Ngôn dời mắt, chuyển sự chú ý khỏi người y, quay đầu nhìn lỗ hổng khổng lồ trên vách tường.
Tuy nhiên trước khi hắn kịp làm gì, tiếng kim loại va chạm loảng xoảng lại vang lên, như thể có một con thú bị nhốt đang xé nát vòng cổ của mình, cố gắng thoát khỏi khống chế.
“?”
Ôn Giản Ngôn sửng sốt, quay đầu nhìn Vu Chúc, như thể đột nhiên ý thức điều gì.
“Chờ chút, vậy là anh không muốn tôi vào à?”
Vừa rồi, tuy rằng Vu Chúc bóp cổ và nắm cổ tay hắn thật, nhưng mục đích của y không phải “ra tay” mà là kéo hắn về sau.
Mặc dù động tác mạnh bạo, song mục đích càng như là đang cố gắng kéo hắn tránh xa nơi kia, hơn là để trút giận và khống chế.
“Bên trong có cái gì vậy?”
Hai mắt Ôn Giản Ngôn rực sáng, vừa đặt câu hỏi vừa hùng hổ tiến lên một bước: “Nó có quan hệ gì với phó bản này? Nó có liên quan gì với anh sao?”
Nãy giờ hắn đã có một linh cảm…
Có lẽ dáng vẻ của căn phòng trong [Không gian mộng cảnh] có liên quan đến bí mật sâu xa của phó bản.
Vu Chúc im lặng.
Cũng đúng, phỏng chừng hiện tại đối phương còn chưa hoàn toàn nghe hiểu những gì hắn nói.
Tuy nhiên lúc này, ánh mắt y hơi lướt xuống, dừng ở trước ngực của Ôn Giản Ngôn, lộ vẻ đăm chiêu.
… Chờ chút.
Ôn Giản Ngôn như nhận ra gì đó rồi nhìn theo.
Chiếc áo sơ mi màu trắng vốn đã mỏng tanh, lúc này ngâm trong nước lạnh lại càng dán sát vào da, loáng thoáng lộ ra hai điểm hồng nhạt.
“…”
Ôn Giản Ngôn cảm thấy một trận nóng máu, lửa giận đột nhiên vọt thẳng lên đầu.
Tên đần kia!!!!!
Hết chương 312
------oOo------