… Càng ngày càng gần.
Cách đó không xa, cánh cửa xiêu vẹo khép hờ dẫn vào bóng tối đã gần trong gang tấc.
Ôn Giản Ngôn đánh mắt nhìn sang bên cạnh, tim suýt ngừng đập.
Trong mưa, một “khoảng trống” đứng cách đó không xa đang dần tiến đến chỗ hắn.
Tiêu đời, là “khách hàng”.
Hắn hít hà một hơi, vô thức dừng bước, cẩn thận né tránh vũng nước dưới chân đằng trước.
Có lẽ vì không tiếp tục nhận được vị trí của hắn nên tốc độ của “khoảng trống” phía xa chậm lại trong giây lát.
Nhưng đồng thời, dưới ô, bàn tay tái nhợt nắm chặt cán ô ngày càng hiện lên rõ ràng, hình ảnh phản chiếu dưới nước cũng dần trở nên sống động. Lúc đầu chỉ là bóng đen mờ nhạt, hiện tại có thể thấy rõ vóc người nhỏ bé của đứa trẻ kia.
“…”
Ôn Giản Ngôn mím chặt môi, đáy mắt tối sầm.
Vừa rồi hắn vứt bỏ sự cẩn thận, chỉ chú tâm đến tốc độ cũng không phải không có ích. Bởi vì hắn đã để lộ vị trí hiện tại của mình trong nước, thế nên “khách hàng” đã đuổi theo hắn. Nhân cơ hội này, cuối cùng Ôn Giản Ngôn cũng thấy được hướng đi của “khoảng trống” cũng như khoảng cách giữa nó và mình.
Tuy nhiên điều này lại đẩy hắn vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Tính toán khoảng cách còn lại giữa căn nhà và mình, đáy lòng Ôn Giản Ngôn bỗng chùng xuống.
Nếu dựa theo tình hình hiện tại, hắn không thể cân bằng mọi mặt.
Nếu tiến lên trước một cách cẩn thận, “khách hàng” sẽ không thể xác định chính xác vị trí của hắn, nhưng điều này chắc chắn sẽ khiến tốc độ của hắn chậm lại. Ngay cả khi hắn không bị khách đuổi kịp, hắn cũng có thể bỏ mạng bởi cái bóng đang dần trở nên rõ ràng dưới ô.
Tuy nhiên, nếu hắn tăng tốc tối đa chạy về phía trước, buông bỏ lo lắng về việc dẫm trúng vũng nước hay không, hắn thật sự có thể tiến vào mái hiên khô ráo trước khi cái bóng dưới ô thành hình thành dạng. Có điều, hắn sẽ để lộ vị trí của mình và bị “khách” bắt kịp.
… Hắn phải làm gì đây?
Hắn phải lập tức đưa ra quyết định.
Cách đó không xa, Bạch Tuyết cầm ô đi dưới màn mưa, giương mắt nhìn Ôn Giản Ngôn đứng gần mình.
Lạ thay, rõ ràng cậu và Ôn Giản Ngôn cùng đồng thời cầm ô rời khỏi tòa nhà hai tầng, nhưng dưới tán ô da người của cậu lại không xuất hiện cái bóng đáng sợ. Trái lại có vẻ bình yên lạ thường.
Xuyên qua màn mưa tí tách, con ngươi giương lên của cậu càng thêm đen kịt ma quái. Cậu nhìn chăm chú nhìn bóng dáng chàng trai cách đó không xa, tựa hồ đang đánh giá điều gì.
Trong mưa, bóng lưng của Ôn Giản Ngôn thẳng tắp.
Nhìn từ vũng nước dưới đất, hình như có một bóng người nhỏ bé lạnh lẽo mơ hồ đứng bên cạnh hắn, nom có vẻ cực kỳ mờ ảo trong làn mưa.
Mặc dù tốc độ di chuyển của Ôn Giản Ngôn đã tăng song hắn vẫn chưa đạt đến trình độ chạy trốn bất chấp.
Do sự chần chừ của hắn, cái bóng dưới ô đang dần trở nên rõ ràng.
Bạch Tuyết ngước mắt, ánh mắt trống trải vô hồn nhìn vào khoảng không, như thể thấy được tồn tại vô hình nào đó.
Cứ theo đà này, trước khi kịp tiến vào dưới mái hiên, “nó” sẽ xuất hiện và cướp tính mạng của người cầm ô.
Tệ hơn nữa là, bởi vì ổ gà trên đường đá xanh phân bố vô cùng phức tạp, thế nên nếu muốn né tránh tất cả vũng nước dưới chân thì phải giảm tốc và quan sát cẩn thận. Mặc dù tốc độ của Ôn Giản Ngôn hơi chậm song cũng không phải là chậm quá mức.
Tuy đã vô cùng cẩn thận, nhưng thỉnh thoảng Ôn Giản Ngôn vẫn bất cẩn giẫm trúng vũng nước, khiến nước bắn tung tóe và làm lộ vị trí của mình.
Xa xa trong mưa, thỉnh thoảng “khoảng trống” lại tăng tốc độ, từ đầu đến cuối vẫn chưa kéo dãn khoảng cách hoàn toàn.
Tốc độ không đủ nhanh, không thể ngăn cản cái bóng dưới ô hiện hình.
Cũng không có đủ thời gian di chuyển cẩn trọng, không thể hoàn toàn tránh thoát vị khách đằng xa đuổi theo.
Hắn không đưa ra “quyết định”.
“…”
Bạch Tuyết cụp mắt.
Thất vọng à?
Thật ra không có.
Đây mới là phản ứng của hầu hết mọi người khi gặp tình huống này.
Để thoát khỏi sự truy bắt của con ác quỷ mà chủ động đưa bản thân vào miệng con ác quỷ khác. Không có nhiều người có thể đưa ra quyết định như vậy, phần lớn mọi người đều sẽ đánh cược vào một khả năng… Bởi xét cho cùng, hầu hết đều ôm tâm lý may mắn khi phải đối mặt với mối đe dọa kiểu ấy.
Nhưng lỡ?
Lỡ bản thân có thể kịp thời chạy vào mái hiên trước khi mọi chuyện xảy ra?
Chưa biết chừng, tốc độ bóng quỷ hiện hình dưới ô cũng không nhanh như hắn tưởng tượng, không chừng bản thân sẽ đủ cẩn thận, cho dù không giảm tốc độ cũng có thể tránh bị ướt?
Chỉ tiếc.
Không ai biết rõ kết quả cuối cùng hơn Bạch Tuyết.
Hoàn toàn không thể thành công.
[Xác suất là 0]
Nếu không từ bỏ ảo tưởng càng sớm càng tốt, dứt khoát đưa ra quyết định, xác định xem mối đe dọa nào ít nguy hiểm hơn và lập tức thực hiện hành động, vậy thì bản thân sẽ rơi vào tình cảnh hiện tại.
Sắp rồi.
Dựa theo kinh nghiệm suy đoán, trong khoảng mười lăm giây nữa Ôn Giản Ngôn sẽ bị hai con lệ quỷ tấn công cùng lúc.
Cứ theo đà này, đứa trẻ dưới ô là người xuất hiện đầu tiên, ba giây sau, Ôn Giản Ngôn sẽ chính thức tiến vào phạm vi tập kích của “khách”.
Mặc dù có chút chênh lệch thời gian nho nhỏ, song điều đó cũng không quan trọng.
Trong phó bản cấp khó như [Khách sạn Hưng Vượng], một khi con quỷ kích hoạt quy luật giết người thì gần như không thể ngăn lại bằng các đạo cụ trong hệ thống trung tâm thương mại. Nếu muốn sống sót, hoặc là sử dụng đạo cụ cấp khó đến từ phó bản cao cấp, hoặc là sử dụng thiên phú.
Nếu đối thủ chỉ có một, cái giá để đối phó với nó là rất thấp.
Nhưng đối thủ ở đây lại là hai, nguy hiểm chẳng những nhân đôi… Trong trường hợp đó, sức mạnh bị tiêu hao vô ích là rất nhiều.
Tuy nhiên, khi bức tranh toàn cảnh của phó bản còn chưa bại lộ hoàn toàn, khi phần lớn nguy hiểm chỉ là bề nổi của tảng băng chìm, lúc này bắt đầu lãng phí đạo cụ thiên phú sẽ đồng nghĩa với việc sụt giảm tỉ lệ sống sót của mình.
Bạch Tuyết lại tiếp tục im lặng cụp mắt.
Mặc dù nguy hiểm lần này liên quan đến cậu, nhưng cậu không định ra tay cứu giúp.
Bởi vì nó không thiết yếu.
Nước mưa rơi tí tách xuống, mái tóc thiếu niên lại biến về màu trắng ban đầu. Bạch Tuyết không tiếp tục dùng tích phân để thay đổi ngoại hình.
Trong màn mưa mịt mờ, khuôn mặt vốn không đã còn sắc máu của cậu trở nên nhợt nhạt quá độ, hệt như con rối không có cảm tình. Cặp mắt đen tuyền trống rỗng bình lặng, tựa hồ không cảm thấy việc mặc đồng đội chết trước mặt mình là chuyện xấu gì cho cam, thậm chí cảm xúc chẳng hề dao động dù chỉ một ít.
Lần này trốn không thoát, lần sau càng không có khả năng trốn thoát.
Chết sớm chết muộn cũng là chết, không cần thiết phải cứu người..
Trong Ác Mộng, chết là sự cứu rỗi chứ không phải tai hoạ.
Vì sao cứ phải sống tiếp để đấu tranh và đau khổ?
Không phải chết sẽ dễ dàng hơn à?
Đột nhiên, không hề báo trước, chàng trai phía trước bỗng dừng bước chân.
“…?”
Bạch Tuyết ngước mắt, có chút khó hiểu nhìn Ôn Giản Ngôn.
Lạ thay, nơi Ôn Giản Ngôn dừng chân rất lạ.
Rõ ràng hắn đã có đủ thời gian chú ý vũng nước dưới đất, nhưng hắn lại không đứng hẳn ở nơi khô ráo. Không biết cố ý hay vô tình, một chân hắn dẫm vào vũng nước nông, đứng yên bất động.
“Khoảng trống” trong mưa đang tăng tốc độ.
Trong vũng nước bị làn mưa làm xao động phản chiếu bóng người cao lớn trắng bệch, khoé miệng cứng đờ nhếch cao để lộ nụ cười quái dị.
Ôn Giản Ngôn khẽ nghiêng người, ánh mắt dán chặt vào hướng “khoảng trống”, duy trì tư thế dẫm một chân xuống vũng nước.
Bạch Tuyết giật mình, như thể đột nhiên nhận gì đó.
… Là cố ý.
Bất kể hành động thỉnh thoảng dẫm phải vũng nước ban đầu hay là hành động dẫm một chân vào vũng nước hiện tại, hoá ra tất cả đều là hắn cố ý làm thế?
Hắn đang cố làm cái gì?
Nhìn “khoảng trống” đang tiến đến gần, câu trả lời cho câu hỏi đã sẵn sàng xuất hiện.
… Để luôn xác nhận được vị trí của “khách” trong tầm mắt mình.
Nhưng tại sao?
Một giây.
Hai giây.
Ôn Giản Ngôn không nhúc nhích.
Dường như hắn đang tính toán chờ đợi chuyện gì.
Cùng lúc đó, bóng quỷ dưới tán ô cũng dần trở nên rõ ràng. Trên cán ô, bàn tay nhỏ nhắn trắng bệch đã hoá thành thực thể, nắm chặt mép dưới cán ô, tạo thành sự tương phản rõ rệt với cán ô đen xì, nom thật rợn người dưới màn mưa.
Giây thứ ba.
Chàng trai đột nhiên di chuyển.
Hắn giơ phắt tay, đẩy chiếc ô trong tay mình tới chỗ người đứng gần đó.
Chiếc ô da người che phía trên đầu “khoảng trống”.
Ngay tiếp theo, Ôn Giản Ngôn bỗng thả tay ra, sau đó xoay người bỏ chạy.
Khoảnh khắc ấy, dường như không khí chìm vào khoảng lặng.
Một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện.
Dưới tán ô da người mở bung không có người nào đứng cả, nhưng lạ kỳ thay, nó lại treo lơ lửng giữa không trung mà không có lực chống đỡ nào hết.
Phía dưới ô là bóng tối. Ánh sáng vốn đã mờ nhạt lại bị mái ô che phủ, bên trong vũng nước mờ ảo, loáng thoáng có thể nhìn thấy hai bóng người một lớn một nhỏ đứng thẳng tắp tại chỗ. Khuôn mặt trắng bệch của chúng đồng loạt nhìn về hướng Ôn Giản Ngôn, không thể thấy rõ đường nét trên khuôn mặt chúng, thứ duy nhất có thể nhìn rõ mồn một là khoé miệng cứng đờ đang vểnh cao.
Nước mưa lạnh lẽo nện lộp bộp trên người khiến đáy lòng Ôn Giản Ngôn lạnh thấu xương.
Ngoài nhiệt độ cơ thể, sinh mệnh cũng là thứ bị biến mất.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Bây giờ hắn đã cách căn nhà nhỏ rất gần, cửa phòng khép hờ đang gần trong gang tấc.
Ôn Giản Ngôn cắn chặt răng, hai mắt ướt nhẹp mờ nhoè, hắn cũng không kịp dùng tay lau đi, chỉ một mực đẩy nhanh tốc độ bước chân, phi thẳng một mạch đến chỗ cánh cửa.
Ngay lúc này!
Chỉ còn một bước cuối cùng!!
Mái hiên trên đầu chắn cơn mưa dầm.
Tiếng mưa rơi tí tách lập tức trở nên xa xăm.
Dường như sức lực toàn thân bị rút cạn trong nháy mắt, Ôn Giản Ngôn khuỵu chân ngã xuống đất.
Nước mưa chảy xuống từ trên người hắn làm mặt đất xung quanh ướt nhẹp.
Bên ngoài nhà.
Mưa vẫn rơi tí tách, khiến nước trong vũng nước nhỏ bắn tung tóe ra ngoài.
Bạch Tuyết cầm ô bình tĩnh đứng tại chỗ.
Cách màn mưa mù mông lung, trên khuôn mặt vô cảm hiện vẻ kinh ngạc hiếm gặp.
Cậu ngước mắt lên, ánh mắt rơi vào khoảng không, tựa hồ đang quan sát gì đó.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao lại xảy ra chuyện này? Làm thế nào mà hành động tưởng như đang chịu chết kia lại thành công?
Bạch Tuyết không rõ.
Theo lượng thông tin được cung cấp bởi phó bản, bất kể thế nào Ôn Giản Ngôn cũng không nên có hành động như vậy.
Kể cả khi hắn thực hiện thì nó cũng không nên thành công.
Việc thiếu các chuỗi logic và chút thông tin quan trọng chẳng khác nào như đang hoàn thành một bước nhảy vọt khó tưởng.
Xác suất là 0.
Trong ấn tượng của Bạch Tuyết, đây là lần đầu có người phá vỡ được khung [xác suất].
Ngón tay nắm chặt cán ô giật giật, giống như một loại hành vi cưỡng chế máy móc nào đó, mò mẫm và tìm kiếm từng quân bài poker, sau đó tính toán xác suất xuất hiện của chúng.
Hết chương 306
------oOo------