Mũi dao nhẹ nhàng đặt trên động mạch cảnh, cái chạm như có như không trên cổ khiến người ta rùng mình.
“…”
Chung Sơn khó nhọc đảo mắt nhìn chàng thanh niên bên cạnh.
Khóe môi đối phương nhếch lên, vẫn là dáng vẻ hiền lành vô hại. Ánh sáng lạnh lẽo từ trên thân dao rọi vào mắt hắn, mang theo một chút mũi nhọn nhàn nhạt.
Toàn thân lạnh toát.
Đúng lúc này, đám Vân Bích Lam mất đi gánh nặng cuối cùng cũng chạy đến nơi.
Ưu thế hai bên hoàn toàn đảo lộn.
Đối mặt với toàn bộ thành viên của tiểu đội đối phương, một mình Chung Sơn không có phần thắng.
Hơn nữa, chỉ còn chưa đầy ba phút nữa là đến lần bật đèn tiếp theo, cho dù gã không cam lòng thì kết quả tốt nhất cũng là cá chết lưới rách… Phó bản [Khách sạn Hưng Vượng] chỉ mới bắt đầu được vài tiếng, thật sự không cần liều mạng dùng lá bài tẩy cuối cùng sớm thế này.
“Tôi nghĩ chắc mình không cần nói nhiều nữa.” Ôn Giản Ngôn cười tủm tỉm.
Chung Sơn cứng họng, khó khăn nuốt nước bọt, chậm rãi gật đầu.
Ở cuối con đường đá xanh, tiểu đội đối phương mở đường.
Ôn Giản Ngôn nhìn Trần Mặc một cái: “Anh cầm tranh đi.”
Tấm vải ướt sũng lẳng lặng nằm trong vũng nước.
Mặc dù streamer vừa rồi giữ bức tranh bị kéo xuống, nhưng tấm vải trong tay hắn cũng không chìm theo mà nằm nguyên tại chỗ, bị vo nhàu nát nằm trên con đường đá xanh.
Bọn họ chỉ còn cách vạch đích một bước cuối cùng, miễn là đủ nhanh thì sẽ không có chuyện gì.
Trần Mặc gật đầu, bước lên phía trước, vừa cẩn thận không để bóng mình rơi xuống nước vừa vươn tay về phía tấm vải dưới đất…
Bỗng dưng khóe mắt anh ta lướt qua ổ gà bên cạnh.
Trong vũng nước nhỏ bị hạt mưa tinh tế rơi xuống làm mặt nước nổi gợn sóng, loáng thoáng phản chiếu ba khuôn mặt trắng bệch, con ngươi đen xì, khoé miệng nhếch cao, để lộ nụ cười quái đản cứng ngắc với người bên ngoài mặt nước.
“…!”
Trần Mặc căng thẳng, vô thức gia tăng tốc độ.
Anh cầm tấm vải trong tay. Tấm vải vừa ướt vừa nặng, cảm giác quái lạ làm đáy lòng anh giật thót. Trần Mặc không kịp nghĩ nhiều, lao thẳng một mạch về phía cánh cửa.
“Đi thôi.”
Sau khi vào cửa, khung cảnh trước mặt đột nhiên thay đổi. Trấn nhỏ âm u, ẩm ướt quái dị và đổ nát biến mất, thay vào đó là căn phòng khách sạn rộng rãi khô ráo, được bao phủ bởi ánh đèn màu đỏ sậm.
Căn phòng rộng lớn văng vẳng tiếng thở dốc dồn dập của mọi người cùng tiếng mưa rơi tí tách đập vào mặt đất rất khẽ.
Vừa mới trở lại Khách sạn Hưng Vượng, cả đám còn chưa kịp đứng vững chân thì bỗng nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng “bụp”.
Ngoài cửa khách sạn, từng ngọn đèn trong lối đi nhỏ hẹp lần lượt được thắp sáng. Ánh đèn ngập tràn hành lang tượng trưng cho sự xuất hiện của đợt chiếu sáng tiếp theo.
Ôn Giản Ngôn quay đầu, ném một cái nhìn về đằng sau.
Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, “cánh cửa” trên tường đã tự động biến mất.
Khung tranh sơn dầu ban đầu vẫn treo trên tường, tuy nhiên hình ảnh trong tranh đã hơi thay đổi.
Dưới bầu trời u ám, con đường đá xanh trải dài tít tắp, những ngôi nhà đổ nát ở cuối con đường xiêu xiêu vẹo vẹo, tất cả đều bị bao phủ trong màn mưa dày.
Bên trong khung cửa sổ tối đen, bóng hình người phụ nữ đã biến mất.
Tuy nhiên, trong màn mưa mờ trước cửa lại có thể loáng thoáng nhìn thấy ba bóng người.
Chúng đứng yên tại chỗ, bất động, khuôn mặt trắng bệch mơ hồ, hệt như ba chiếc mặt nạ trôi nổi trong mưa đang nhìn về hướng này.
… Đó là ba người vừa chết trong trấn nhỏ.
Sau khi đèn bật, cái bóng của họ sẽ bị giữ lại mãi mãi trong tranh.
“Này, có thể thả tao ra chưa?”
Chung Sơn cứng đờ người đứng tại chỗ, chậm rãi mở miệng hỏi.
“Đương nhiên có thể.”
Ôn Giản Ngôn thu hồi tầm mắt, mỉm cười đáp.
Hắn giơ tay lên, thành thạo túm lấy nhúm tóc rồi giật một phát.
“Úi.”
Chung Sơn cảm thấy da đầu râm ran, bất ngờ kêu lên thành tiếng.
Một giây sau, gã cảm giác được mũi dao lạnh lẽo kề trên cổ đã rời đi, chàng trai phía sau đẩy nhẹ lưng gã một cái.
Chung Sơn lảo đảo tiến về phía trước, được đồng đội vội vàng đỡ lấy.
“Đội trưởng!” “Đội trưởng, anh không sao chứ!”
Chung Sơn đứng vững người, vừa che cái gáy đau âm ỉ vừa kinh ngạc quay đầu nhìn đối phương.
Ôn Giản Ngôn nhún vai: “Được rồi, bây giờ anh có thể đi.”
“…”
Chung Sơn thần hồn nát thần tính nhìn chằm chằm đối phương.
Đồng đội bên cạnh gã tiến đến, đè thấp giọng nói: “Đội trưởng, anh có muốn bọn tôi…”
“Câm miệng.”
Chung Sơn như thể tự dưng nổi giận, điên tiết gầm lên.
Các thành viên trong nhóm không khỏi giật mình, bất giác tắt tiếng.
Chung Sơn lại nhìn Ôn Giản Ngôn, đáy mắt thoáng hiện lên chút kiêng dè.
Nếu gã gặp phải tình huống trở tay lừa gạt kiểu này, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho đối phương như vậy… Dù sao ở nơi tàn khốc như Ác Mộng vĩnh viễn chỉ có mày lừa tao gạt, chỉ có diệt cỏ tận gốc mới cắt đứt được mọi loại rủi ro.
Nhưng vừa rồi đối phương lại dễ dàng thả gã đi, đã vậy còn nhổ tóc gã…
Điều này khiến gã không thể không suy nghĩ nhiều.
Phải biết rằng trong Ác Mộng, thiên phú của streamer có đủ các loại khác nhau, có rất nhiều thiên phú cực kỳ tà môn.
Mà liên quan đến việc cần một bộ phận nào đó trên cơ thể để làm ấn lại càng tà môn trong tà môn.
Cách đó không xa, chàng trai vẫn đứng tại chỗ, dáng người dong dỏng mặt mày ôn hoà, con dao bằng đồng xuất quỷ nhập thần đã biến mất không thấy tăm hơi, khoé môi vẫn mang theo nụ cười nhạt, thoạt nhìn cực kỳ hiền hoà vô hại, tựa hồ không thèm đếm xỉa đến hành động tiếp theo của kẻ thù.
“…”
Chung Sơn nghiến răng, quay đầu nhỏ giọng trách mắng:
“Mất mặt xấu hổ, còn không mau đi!”
Nói xong, gã phất tay, dẫn theo đội viên còn lại của mình, dứt khoát xoay người rời khỏi căn phòng khách sạn.
Nghe tiếng bước chân ồn ào dần đi xa, Vân Bích Lam thở phào nhẹ nhõm. Cơ thể vẫn luôn căng thẳng nãy giờ cũng buông lỏng được một chút, cuối cùng cũng giải trừ trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Cô bước về phía Ôn Giản Ngôn, mắt dừng ở cánh cửa phòng mở toang:
“Cứ để chúng đi vậy à?”
“Nếu không thì sao?”
Ôn Giản Ngôn nhún vai, nhìn sang chỗ khác: “Cùng phe bên đó đánh nhau, liều mạng mày sống tao chết chắc?”
Có thể, nhưng quá thiệt.
Phó bản Khách sạn Hưng Vượng vừa mới bắt đầu chưa được bao lâu, chưa bàn đến việc thăm dò quy tắc khách sạn, bọn họ thậm chí còn chưa thấy mặt phe đen thế nào. Dưới tình huống ấy mà còn chiến đấu mày sống tao chết với người cũng phe, vậy thì không phải phong cách của hắn.
Vân Bích Lam: “Nhưng lỡ…”
“Yên tâm, không sao đâu.”
Ôn Giản Ngôn mỉm cười.
Hắn xoè tay ra, vài sợi tóc đen nhánh từ lòng bàn tay rơi xuống đất, hệt như rác rưởi nằm dưới chân.
Những gì hắn thích là lừa đảo và thao túng.
Ôn Giản Ngôn chớp mắt: “Cô tin bây giờ bọn họ sợ tôi chết khiếp không?”
Đây là nguồn cảm hứng hắn học được từ phó bản trước. Suy cho cùng vẫn phải cảm ơn Mộc Sâm cùng sự kiên trì đặt bẫy của gã.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Đúng là vợ tôi có khác. Phó bản trước bị người ta trộm mất một sợi tóc, suýt chút bị lá bùa đen hại chết, phó bản này lại biết dùng thủ đoạn tương tự để hãm hại người khác.”
“Không không, hắn còn tàn nhẫn hơn Mộc Sâm nhiều. Người ta chỉ lấy có một sợi tóc, còn hắn đi giật cả nhúm tóc cơ.”
“Ha ha ha ha ha ha, mấy người nhìn số lượng tóc dưới thảm kìa… Đối phương suýt chút thì hói mẹ luôn, bảo không có thù riêng tôi không tin.”
“Đúng rồi, tranh vẽ đâu?”
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn Trần Mặc.
Trần Mặc móc tấm vải ướt sũng nhăn nhúm từ trong ngực ra. Giọt nước lạnh lẽo từ mép tấm vải nhỏ xuống làm ướt thảm trong khách sạn.
Ôn Giản Ngôn vươn tay nhận lấy.
Tuy nhiên ngay khi ngón tay hắn vừa chạm vào mép vải, xúc cảm dưới tay đột nhiên thay đổi.
Tấm vải nặng trịch ban đầu như biến thành nước, tràn ra từ kẽ ngón tay hai người.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trần Mặc sửng sốt, vô thức đưa tay vớt lên.
Nhưng ngón tay anh lại xuyên qua vải vóc, tấm vải hoá thành làn nước rơi lộp bộp dưới chân.
Không giống nước mưa, trái lại trộn lẫn với màu của tranh sơn dầu, xám xịt ảm đạm, lập tức nhuộm bẩn một mảng tấm thảm.
Mọi người giật mình.
Chẳng lẽ… Suy đoán trước đó của họ sai rồi? Tất cả nỗ lực của họ đều là vô ích?
“Xoẹt… xoẹt… xoẹt…”
Bóng đèn trên cao đột nhiên nhấp nháy kịch liệt.
Ánh đèn chớp tắt, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, căn phòng trở nên lạnh lẽo ẩm thấp.
Bạch Tuyết hơi khựng lại, như cảm nhận được gì đó, cậu quay đầu nhìn bức tranh sơn dầu.
Ôn Giản Ngôn cũng nhìn theo ánh mắt cậu.
Dưới ánh đèn lập loè quái dị, phía trước khung tranh sơn dầu thình lình xuất hiện dấu chân ẩm ướt.
“!”
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rụt, cảm thấy sau lưng lạnh toát.
Trong lúc hắn đang ngẩn ngơ, dấu chân ẩm ướt dưới đất ngày càng nhiều hơn.
Như thể…
Có thứ gì đó bị ngâm trong nước, vô hình vô ảnh đang chậm rãi lê bước nặng nhọc tiến về trước.
Khoảng cách đang rút ngắn dần.
Nhiệt độ giảm mạnh, không khí lạnh lẽo như dao cắt da mang đến cơn đau dữ dội.
Không khí có mùi nước mưa ẩm ướt, còn có một mùi thi thể thối rữa thoang thoảng.
Một bước, hai bước, ba bước.
Khoảng cách giữa từng bước chân như được đo ni đóng giày, hoàn toàn không có thay đổi, từng bước từng bước tiến về phía này.
“Đi nhanh!!”
Ôn Giản Ngôn vội vàng quát khẽ.
Những người còn lại cũng như vừa tỉnh mộng, vội vàng lùi về phía sau cùng Ôn Giản Ngôn, vừa nhìn chằm chằm dấu chân ẩm ướt vừa cấp tốc lui về phía cửa phòng khách sạn.
Chỉ nghe thấy cạch một tiếng, cảnh cửa đóng lại trước mắt bao người.
Bọn họ đứng ở hành lang rực rỡ ánh đèn, mặt mày tái mét thở hồng hộc.
“…”
Tay Ôn Giản Ngôn nắm chặt nắm cửa, lòng bàn tay trơn trượt nhớp nháp. Hắn chậm rãi hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn biển hiệu kiểu cũ trên cửa.
Tiếng tim đập loạn xạ có vẻ cực kỳ rõ ràng bên tai.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của hắn, đèn báo [Không làm phiền] chậm rãi sáng lên.
Đây là tín hiệu.
Tín hiệu cho biết phòng đã có người.
Họ đã thành công.
Điều này chứng tỏ suy đoán ban đầu của bọn họ là chính xác, đó thực sự là những gì quy tắc muốn họ làm.
Nhưng đáy lòng Ôn Giản Ngôn lại trầm xuống.
Bởi vì điều này cũng có nghĩa, sự an toàn và bình yên trước đó của khách là có thật.
Bởi vì nó [trống].
Còn hiện tại, dưới sự thúc đẩy của quy tắc, bọn họ tự mình “nghênh đón” một con quỷ vào Khách sạn Hưng Vượng vốn trống không.
Hay nói cách khác…
Bọn họ sẽ tự tay biến nơi này thành chốn luyện ngục nguy hiểm trùng trùng.
Hết chương 295
------oOo------