Sau khi dứt lời, Vu Chúc lại nhắm chặt mắt, tựa hồ không muốn nói thêm.
“…”
Ôn Giản Ngôn đứng tại chỗ thoáng ngẩn người.
Thời gian duy trì lý trí dài nhất là… 3 phút?
Cho dù tính từ lúc đối phương mở mắt thì ít nhất cũng trôi qua một hai phút rồi!
Và nếu tính từ lúc hắn bước vào không gian mộng cảnh này…
Sống lưng Ôn Giản Ngôn lập tức lạnh toát, đáy lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Mặc dù hắn không mang đồng hồ vào, nhưng tính toán kiểu gì thì ba phút này cũng sắp kết thúc!
Hơn nữa… chờ đã, hắn phải làm gì để rời đi?
Hình như giấy kraft không nói!
Ôn Giản Ngôn không khỏi hít sâu một hơi.
Hắn dán mắt nhìn Vu Chúc gần đó. Hai mắt y nhắm nghiền, dường như lại chìm vào giấc nồng, trông thật bình yên. Thế nhưng trong mắt Ôn Giản Ngôn y lại như thùng thuốc nổ không biết sẽ nổ lúc nào, khiến hắn lập tức sinh ra cảm giác nguy hiểm không gì sánh ngang.
Ngay lúc này, Ôn Giản Ngôn thình lình nhận ra khoảng cách giữa mình và Vu Chúc…
Quá gần.
Vừa rồi vì để nói chuyện hắn đã đi tới trước mặt Vu Chúc. Cho dù trên tay đối phương có Rắn ngậm đuôi vòng quanh nhưng dường như nó không có tác dụng như sợi dây trói ngoài thực tế, nom nó càng như một loại giam cầm sức mạnh nào đó, cũng không hạn chế phạm vi hoạt động bình thường của đối phương.
Suy cho cùng, vừa rồi Vu Chúc vẫn giữ tư thế này, giơ tay nắm cổ tay hắn.
Dù sao cứ kéo dài khoảng cách trước đã.
Ôn Giản Ngôn chậm rãi lùi về sau.
Ít nhất là trở về phòng ban đầu của mình, sau đó nghĩ xem làm thế nào…
Một giây sau, hắn bắt gặp cặp mắt vàng óng thình lình mở ra.
Con ngươi tựa như chất lỏng màu vàng nóng chảy, dáng vẻ lạnh lùng lý trí áp lực đã bị cắn nuốt sạch sẽ, chỉ còn lại sự cuồng nhiệt nguyên thủy hỗn loạn, tràn ngập thần sắc cuồng bạo cướp đoạt, phá huỷ và phát tiết.
Y [nhận ra] Ôn Giản Ngôn.
Cũng [nhớ] rõ ràng tất cả mọi việc hắn làm.
Nhưng không có bất kỳ sự tự chủ nào.
Xiềng xích lý trí đã mất tác dụng, con thú không bị xiềng xích trói buộc xổ lồng.
“!?”
Cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ xộc thẳng lên đầu.
Ôn Giản Ngôn không kịp nghĩ nhiều, dứt khoát xoay người chạy như điên.
Tuy nhiên ngay sau đó, cổ tay, eo, bắp chân của hắn bị kéo lại.
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rụt, cơ thể mất đà thình lình bị kéo ngã.
“!”
Bóng đen vô hình sau lưng khuấy động. Bóng tối hóa thành thực thể kéo Ôn Giản Ngôn vừa mới chạy được vài bước trở về.
“?!”
Ôn Giản Ngôn bị lật lại trong nỗi kinh hoàng.
Trên đầu là khuôn mặt điển trai tái nhợt như được Thần ban.
Trong bóng tối, đôi mắt màu vàng lập loè ánh lửa.
“Leng keng…”
Chiếc vòng Rắn ngậm đuôi trên tay Vu Chúc phát ra âm thanh kim loại chạm chói tai. Y chẳng nói chẳng rằng cúi người. Suối tóc đen dài lạnh lẽo rủ xuống, phủ lấy cơ thể chàng trai như dòng nước chảy.
Một giây sau, Ôn Giản Ngôn cảm thấy cổ họng bị ngón tay đối phương bóp chặt một cách thô bạo.
“Đjt mẹ…”
Ôn Giản Ngôn khó nhọc ngẩng đầu dưới bàn tay lạnh lẽo của người đàn ông. Hắn bẻ bàn tay đang bóp cổ mình, vừa hung tợn mắng chửi vừa vùng vẫy dữ dội.
Trong lúc vật lộn, chiếc dép bị hất văng ra ngoài.
Đôi dép xù xì há miệng ngã xiêu vẹo trong bóng tối cách đó không xa, thoạt nhìn vừa xấu vừa thương.
Hắn dùng chân trần đạp vai Vu Chúc.
Cơ thể Vu Chúc lắc lư, kéo dãn một chút khoảng cách.
Cơ hội tuyệt vời!
Ôn Giản Ngôn thừa dịp, tay chân luống cuống bò về phương xa.
Tuy nhiên chưa bò được xa hắn đã cảm thấy mắt cá chân mình bị một bàn tay lạnh như sắt thép nắm lấy.
“Á!”
Ôn Giản Ngôn kêu lên.
Một giây sau, một đòn mạnh mẽ ập đến khiến hắn không thể tránh kịp, cổ chân bị tùm kéo ngược trở về.
“…”
Vu Chúc cụp mắt nhìn chằm chằm chàng trai liên tục vùng vẫy, mồm thì chửi thể.
Vết nứt vàng sậm trên ngực không có cách nào khép lại, đến nay vẫn cảm thấy đau, khiến y sinh ra cảm giác phẫn nộ mãnh liệt không thể dập tắt.
Nhưng đồng thời…
Một nơi khác cũng sinh đau.
“A!!”
Ôn Giản Ngôn bất ngờ không kịp đề phòng, hít hà một hơi.
Đối phương cúi người cắn cổ họng hắn, như kẻ đi săn cắn cổ con mồi, song lại không cắn đứt cổ mà chỉ đùa giỡn.
Tham lam, đói khát, man rợ và nguyên thủy.
“?!”
Ôn Giản Ngôn kinh ngạc trợn tròn mắt, rít lên một tiếng, toàn thân nảy lên càng thêm kịch liệt.
Đối phương lại như được tiếp sức cổ vũ, vừa siết chặt tay vừa cắn chặt xuống. Răng nanh bén nhọn cắm vào cổ họng mỏng manh. Máu tươi ấm áp rỉ ra, yết hầu giữa hai hàm răng run rẩy kịch liệt, tĩnh mạch bơm máu phập phồng dưới da.
Một giây sau, Ôn Giản Ngôn đột nhiên ý thức được, tư thế đối phương cầm mắt cá chân của hiện tại có bao nhiêu…
“Thả ra!”
Hắn hét lên, chóp mũi toát cả mồ hôi vì căng thẳng.
Vu Chúc như không nghe thấy.
“Tôi nói… Thả ra!”
Ôn Giản Ngôn cắn răng. Hai chữ cuối cùng như rít ra từ kẽ răng, giọng điệu khí phách, không hiểu sao vang vọng trong bóng đêm.
Một giây sau, Rắn ngậm đuôi hơi chấn động, tựa hồ phát ra tia sáng yếu ớt.
Không hề báo trước, Vu Chúc vừa rồi còn muốn làm gì thì làm bị một sức mạnh nào đó giật ngược về sau, hắc ám vừa mới ngưng thành thực thể lại tán loạn, một lần nữa hoá thành dòng hải lưu vô thức lượn lờ bên chân.
“Hộc… Hộc…”
Ôn Giản Ngôn thở hổn hển từng hơi.
Hai chữ cuối cùng ban nãy như hút một nửa sức mạnh trong người, khiến chàng trai mới vừa sinh long hoạt hổ trở nên suy yếu.
Cảm giác suy yếu này tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Ôn Giản Ngôn chống tay xuống đất, khó nhọc chống nửa người lên.
Hắn giơ tay chạm cổ họng mình, hít hà một hơi.
Bị cắn chảy máu.
Dù không soi gương thì Ôn Giản Ngôn cũng biết, trên cổ họng mình khẳng định có một dấu răng sâu hoắm, hiện tại đang chậm rãi rỉ máu ra ngoài.
Tên này…
Ôn Giản Ngôn âm trầm nhìn Vu Chúc trước mặt.
Hai tay Vu Chúc lại một lần nữa bị Rắn ngậm đuôi treo lên không trung.
Vết thương vàng sậm giữa lồng ngực y tựa hồ càng thêm rõ ràng, cơ bắp cường tráng rắn chắc ở nửa thân trên căng chặt, như thể đang cố chống lại sức mạnh vô hình nào đó. Đống phù văn trên làn da tái nhợt càng lộ màu đen quỷ dị.
Tuy nhiên, đôi mắt rực lửa của y vẫn nhìn chằm chằm vào Ôn Giản Ngôn.
Ôn Giản Ngôn sầm mặt đứng dậy.
Áo thun vốn rộng thùng thình bị kéo dãn xuống trong trận giằng co vừa rồi, cổ áo to ra gấp đôi, gần như để lộ hơn nửa lồng ngực và vai. Dòng chữ trên áo cũng bị kéo cho biến dạng, trông thật buồn cười.
Chiếc dép ở một bên chân bị hất ra xa, chỉ có thể dùng chân trần đứng trên mặt đất.
Hắn giơ tay xoay chiếc nhẫn trên tay, cười nhạo:
“Ồ, thì ra Rắn ngậm đuôi còn được sử dụng như vậy, lần này tôi hiểu rồi.”
Xem ra nó chẳng những có thể giam cầm mảnh vỡ Vu Chúc ở trong, mà còn có thể cưỡng chế ra lệnh kiểm soát đối phương được làm gì và không được làm gì.
Như vậy mới đúng.
Bằng không nó cũng không được sử dụng trong phó bản Công viên giải trí Mộng Ảo, khiến mảnh vỡ linh hồn Vu Chúc trở thành nhiên liệu và ngọn nguồn của toàn bộ phó bản.
Ôn Giản Ngôn sải bước đến gần.
“…”
Vu Chúc bị trói buộc tại chỗ, lồng ngực phập phồng dồn dập, vẫn không nói lời nào.
Giống như lần đầu gặp mặt, y không có khả năng giao tiếp, thế nhưng cặp mắt không thể che giấu cảm xúc đã tiết lộ quá nhiều thông tin.
Tham lam, khát vọng, cuồng tín, tức giận.
Giống như là cơn bão có thể xé nát hết thảy, cuồng phong có thể nuốt chửng mọi thứ.
Dưới ánh mắt ấy, Ôn Giản Ngôn lại khẽ cúi đầu mỉm cười, tiến sát lại gần dưới ánh mắt chăm chú của đối phương:
“Cảm ơn Ngài đã cho tôi ở lại để xem một màn kịch hay như này, nếu không, chỉ e tôi phải tốn một hồi lâu mới tìm ra cách sử dụng nó.”
“… Tiếp tục kéo xuống.”
Giọng điệu ra lệnh quanh quẩn trong không gian tăm tối.
“A!”
Sâu trong cổ họng của người đàn ông phát ra một tiếng rên rỉ đè nén. Bóng tối dưới đất như một vũng bùn, chớp mắt đã nuốt chửng thắt lưng y, hai tay bị vòng kim loại đen xì khống chế không thể di chuyển.
“Ha.”
Ôn Giản Ngôn cười một tiếng.
Hắn chậm rãi nhấc chiếc chân trần lên, giẫm lên vai người đàn ông một cách giễu cợt và xúc phạm, cười tủm tỉm nói:
“Bây giờ Ngài là tù nhân của tôi thật rồi.”
“Theo đúng nghĩa đen.”
Bắp chân chàng trai thon dài, xương cốt cân xứng rắn chắc, làn da trắng nõn sạch sẽ bao phủ phía trên, đường cong chắc khoẻ, bụng chân tròn trịa mà đầy đặn, làm da nằm sau khớp xương vừa mềm vừa mỏng, dùng đầu ngón tay có thể dễ dàng chọc lún.
Lòng bàn chân hắn rất đẹp, mạch máu màu xanh uốn lượn dưới làn da tái nhợt, trên đầu ngón chân điểm chút hồng nhạt.
Trước khi vào đây, Ôn Giản Ngôn vừa tắm xong.
Làn da vẫn còn ẩm ướt, mùi sữa tắm tươi mát bốc lên toả ra ngoài.
“…”
Ánh mắt Vu Chúc càng sâu, hầu kết đột nhiên chuyển động.
Một giây sau, y quay đầu cắn một nhát vào bắp chân Ôn Giản Ngôn bên cạnh.
Còn bồi thêm nhát liếm..
“A!?”
Ôn Giản Ngôn thật sự không ngờ đối phương lại làm vậy.
Lưng hắn cứng đờ, rút phắt chân về, lảo đảo lùi về sau vài bước, cuối cùng mới đứng vững được.
“Con mẹ nó, anh là chó à?”
Ôn Giản Ngôn vội vàng cúi đầu kiểm tra bắp chân mình.
Lần này Vu Chúc cắn không mạnh lắm, chỉ để lại một vết răng mờ.
Màu hồng, trông giống tán tỉnh hơn là công kích.
Vu Chúc không chớp mắt nhìn chằm chằm Ôn Giản Ngôn cách đó không xa.
Y tựa hồ không hiểu ý tứ trong lời đối phương vừa nói, chỉ dùng ánh mắt cực kỳ thâm sâu đảo quanh đối phương từ đầu tới chân. Cổ họng mang theo vết máu, xương quai xanh bầm tím một vùng, vạt áo trước ngực cũng bị máu tươi nhuốm đỏ, [bắp chân] để lại dấu răng nhàn nhạt cùng 1 chiếc dép dưới chân…
Y thè đầu lưỡi đỏ tươi liếm môi.
Dù rằng đối phương chẳng làm gì cả, song không hiểu sao Ôn Giản Ngôn lại cảm thấy bản thân như bị lột sạch dưới ánh mắt kia.
“…”
Hắn đứng tại chỗ, vết thương trên cổ họng bỏng rát đau đớn, thế nhưng bắp chân lại lành lạnh ngưa ngứa, khắp nơi đều thấy khó chịu.
Ôn Giản Ngôn không khỏi tức giận trong lòng.
Hắn âm trầm nhìn đối phương, cắn răng hung tợn uy hiếp:
“Có tin tôi cho anh đeo rọ mõm hay không?!”
Hết chương 285
------oOo------