Trong bóng tối, Ôn Giản Ngôn bước từng bước về trước.
Bùn đất ẩm ướt nhão nhoét dưới chân phát âm thanh lép nhép. Dường như dưới con đường này chôn vùi vô số thi thể, máu tươi sền sệt tanh hôi không ngừng rỉ ra bên ngoài.
Càng đi về trước càng có nhiều máu.
Khi hắn bước đến trước mặt nữ thi, dưới chân gần như đã biến thành một vũng máu.
Chiếc khăn trùm đầu màu đỏ lắc lư che khuất toàn bộ tầm nhìn của hắn.
Ôn Giản Ngôn chỉ có thể cụp mắt nhìn theo khe hở phía dưới.
Cách đó không xa là một đôi giày thêu màu đỏ tươi. Nó lơ lửng trên vũng máu, như thể không có chút trọng lượng nào. Lên trên chút nữa là làn váy dài cùng màu.
Đôi tay trắng bệch của nữ thi vẫn không nhúc nhích, buông thõng ở hai bên hông. Trên làn da xám xịt chết chóc đầy rẫy vết hoen tử thi xanh tím, móng tay như được máu tươi nhuộm thành, màu sắc sền sệt chói mắt có vẻ quỷ dị cực kỳ.
“…”
Ôn Giản Ngôn nuốt nước bọt, cắn răng bước tiếp về phía trước.
Chẳng bao lâu sau hắn đã đến gần nữ thi.
Bởi vì đỉnh đầu bị che nên tầm nhìn bị hạn chế nghiêm trọng, Ôn Giản Ngôn không thể nhìn thấy khuôn mặt của nó.
Từ góc nhìn hẹp lắc lư, hắn chỉ có thể thấy được nữ thi trước mặt vẫn đứng thẳng tắp bất động.
Vũng máu bên dưới phản chiếu hình ảnh nữ thi váy đỏ. Nó đứng cứng đờ tại chỗ, nếu như không phải người nó toả ra khí tức áp bách chẳng lành mãnh liệt, thì gần như người ta sẽ tưởng rằng nó chỉ là một bức tượng điêu khắc làm bằng đất sét không thể di chuyển.
… Không khí xung quanh trở nên lạnh hơn.
Cái lạnh không phải đến từ nhiệt độ mà đến từ sự âm u, lạnh lẽo khác thường, phảng phất như dao chui thẳng vào cơ thể người, khiến cho người ta run rẩy từ tận linh hồn. Nỗi sợ bản năng trỗi dậy, khát vọng trốn chạy mạnh mẽ gần như khó cưỡng.
Nhưng đã đến nước này rồi, ngoài việc bước tiếp thì không còn sự lựa chọn nào khác.
Ôn Giản Ngôn cắn răng nắm chặt là bùa đen xì, sau đó chậm rãi giơ tay lên…
Không biết có phải là ảo giác không…
Khoảnh khắc ngón tay sắp chạm đến gần, khoé mắt Ôn Giản Ngôn dường như nhìn thấy ống tay áo đỏ màu tươi buông thõng bên hông thi thể khẽ lay động.
“?!”
Ôn Giản Ngôn cảm thấy trán mình túa đầy mồ hôi, đầu ngón tay vốn mất nhiệt độ bắt đầu run rẩy, dạ dày cũng bắt đầu quặn thắt.
Một dự cảm nguy hiểm mãnh liệt ập đến. Ngay lúc này, tốc độ phản ứng bản năng vượt xa tốc độ suy nghĩ. Thậm chí còn chẳng kịp nghĩ kỹ, Ôn Giản Ngôn đã sải bước về phía trước. Giống như bài trừ hết thảy sợ hãi, được ăn cả ngã về không, hắn dán lá bùa trong tay mình lên người nữ thi váy đỏ.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“A a a a a cứu với, tôi không thở nổi nữa rồi!”
“Tôi đệt, streamer to gan thật đấy!”
“Hồi hộp vãi hồi hộp vãi. Tôi nhắm mắt rồi, ai cho tôi biết kết quả là thế nào đi!”
Hiển nhiên hành động liều lĩnh thiếu suy nghĩ của Ôn Giản Ngôn nhanh hơn hẳn… Tay áo nữ thi váy đỏ khẽ đung đưa, song cuối cùng vẫn bất động.
Chớp mắt, hết thảy chấm dứt.
Đợi khi Ôn Giản Ngôn hồi thần thì lá bùa đen xì cũng dán lên bộ váy đỏ tươi của đối phương.
Khoảnh khắc ngón tay rời khỏi lá bùa, giây tiếp theo, cảm giác kiệt sức thoát lực thình lình ập tới.
“A!”
Cổ họng Ôn Giản Ngôn phát ra tiếng rên đau nghẹn ngào. Hắn cảm thấy trước mắt tối sầm, toàn thân lạnh lẽo, đầu óc choáng váng quay cuồng, đầu gối lập tức nhũn ra.
Không…!
Bây giờ không phải lúc mất đi ý thức!
Nhất định phải xác nhận xem lá bùa có hữu ích không!
Sắc mặt Ôn Giản Ngôn tái nhợt như giấy, cơ thể như gắng sinh ra một luồng sức mạnh giúp hắn đứng lên mà không ngã xuống.
Hắn cố ngước mí mắt trĩu nặng lên, nhìn từ khe hở dưới khăn văn đỏ lắc lư… Trong tầm mắt mơ hồ, đôi giày thêu hoa chậm rãi di chuyển.
Chỉ thấy đôi giày thoáng lùi về sau, cứng ngắc chậm chạp chuyển hướng, sau đó từng bước lùi lại.
… Thành công.
Tuy nhiên, đồng thời, Ôn Giản Ngôn cũng nhận ra một điều.
Không giống những khách hàng khác, lá bùa đen xì trên người nữ thi váy đỏ đang dần phai nhạt theo thời gian.
Rõ ràng mức độ kinh khủng của nó vượt xa các khách hàng khác trong tòa Cao ốc Xương Thịnh.
Đối với những khách hàng khác, sau khi bị dán bùa chú, trừ phi bùa bị gỡ ra hoặc việc cúng bái hoàn thành, còn không lá bùa vẫn có hiệu quả. Nhưng hiển nhiên “quy tắc” này không đủ mạnh mẽ để áp lên người nữ thi váy đỏ. Do đó theo thời gian trôi, lá bùa dán trên người nó sẽ dần nhạt phai và mất hiệu lực.
Nói cách khác, hiện tại bọn họ chỉ tạm đuổi được nó đi. Cho dù đám phía Mộc Sâm không có năng lực giật bùa từ người nó xuống, sớm muộn gì nó cũng có thể thoát khỏi sự chi phối của lá bùa.
Đợi sau khi lá bùa mất màu, e rằng nữ thi váy đỏ sẽ trở lại đây, tiếp tục ý đồ tiến vào “tầng năm”.
Tuy nhiên… bất kể thế nào, chí ít điều này chứng tỏ kế hoạch của hắn vẫn có hiệu quả.
Bọn họ tạm thời an toàn đến khi bùa chú hết hạn.
Sau khi nhận ra điểm ý, sức mạnh chống đỡ của Ôn Giản Ngôn bắt đầu biến mất. Cảm giác lạnh lẽo mê man quen thuộc bắt đầu ập đến.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Đờ mờ đờ mờ! Thành công thật hả!!!”
“Má ơi, nữ thi váy đỏ kia dọa tôi sợ mất mật. Trong tình huống này mà vẫn có thể thành công sống sót, streamer cũng trâu bò ghê!”
“Chủ yếu là kẹt cái bug. Nếu hiện tại bọn họ tiến vào tứ hợp viên kia, tình huống có lẽ sẽ khác. Nhưng bọn họ còn chưa lên lầu, cho nên theo lý thuyết mà nói cả đám vẫn ở tầng bốn, nữ thi váy đỏ tạm thời vẫn là một thành viên trong nhóm “khách hàng”, vì vậy nó mới bị kiểm soát bởi lá bùa, bằng không chuyện này không thể giải quyết.”
“Chờ đã, mọi người có phát hiện không? Tín hiệu trong phòng livestream của chúng ta bắt đầu yếu rồi!”
“Hình như đúng thật… màn hình bắt đầu xuất hiện bông tuyết, có chuyện gì vậy? Đừng bảo đóng cửa đấy nhá?”
“!! Đậu má, chờ chút, tôi nhớ dán bùa cũng phải tiêu hao sinh mệnh đúng không?”
“Đúng vậy… Nhưng không phải lúc ở tầng bốn streamer đã hồi phục một chút rồi sao? Chắc dán một tấm bùa vẫn chống đỡ được nhỉ?”
“Nếu dán bùa cho khách hàng bình thường thì chắc còn cầm cự được, nhưng… đây là nữ thi váy đỏ, tôi cảm thấy nó không hẳn là khách hàng…”
“?!”
“!!!”
“Đừng mà!!! A a a a a a a a đừng!”
Ôn Giản Ngôn cảm giác bản thân giống như một chiếc túi rách. Nhiệt độ, tinh thần, sức lực, sinh mệnh, tất cả đều đang cuồn cuộn rò rỉ ra ngoài theo đường lỗ hổng.
Lạnh quá…
Bóng tối vô biên lạnh lẽo ùa về phía hắn.
Dường như có người nào đó đằng sau đang rất lo lắng gọi tên của hắn, nhưng tất cả các âm thanh đang dần đi xa.
Mí mắt trĩu nặng dần dần khép xuống, toàn bộ thế giới trong mắt sụp đổ,…
Buồn ngủ quá.
Cứ muốn thế này mà ngủ mãi luôn.
Sức mạnh chống đỡ cơ thể biến mất, đầu gối của Ôn Giản Ngôn nhũn ra, ngã khuỵu xuống dưới.
Trong lúc đầu óc quay cuồng, một cánh tay lạnh lẽo túm được hắn.
Trước khi ý thức mất đi, Ôn Giản Ngôn tựa hồ nghe thấy có tiếng cười khẽ vọng lại từ trong bóng tối.
Một giây sau, đầu môi truyền đến cảm giác lạnh lẽo, hàm răng bén nhọn ra sức cắn gặm, đầu lưỡi ướt át dễ dàng cạy mở hàm răng của hắn, sau đó tham lam liếm sâu vào trong, hung hăng cuốn lấy lưỡi hắn, mang theo một trận ảo giác cuồng bạo khiến người ta ngộp thở.
“…?!”
Một giây sau, dấu ấn trên bụng lâu rồi không có động tĩnh bỗng bùng cháy!
Dữ dội. Nhiệt độ như muốn đốt cháy máu hắn dâng lên, dọc theo tứ chi lan toả, thình lình xua tan hắc ám lạnh lẽo khiến người ta ngủ say.
“Ưm!!!”
Đau đớn mãnh liệt xuyên thấu linh hồn, Ôn Giản Ngôn trợn to cặp mắt vô hồn. Tiếng rên đau đớn bị chặn trong cổ, bị môi lưỡi lạnh lẽo nuốt xuống.
Đồng tử vàng óng của vị Dị Thần gần trong gang tấc.
Đầu gối vốn đã không còn sức lực nay đang run rẩy, tuy nhiên lại bị một cánh tay khác dễ dàng đỡ lấy.
Lòng bàn tay Vu Chúc ôm chặt thắt lưng suy yếu của chàng trai, vuốt ve qua lớp vải mỏng. Làn da mỏng manh mang theo hơi ấm con người, vô số xúc tu hắc ám vươn từ bốn phương tám hướng, ép buộc bọn họ dán sát gần hơn.
Khi nhiệt độ cơ thể tăng lên, sinh mệnh biến mất đã quay trở lại cơ thể, ý thức của Ôn Giản Ngôn dần dần trở nên rõ ràng.
Hắn mơ hồ phản ứng lại.
Đúng vậy, nơi này không còn hoàn toàn ở trong [Cao ốc Xương Thịnh], theo lý mà nói Vu Chúc có thể hiện thân…
“A? A a a a a!!!” Như thể ý thức được điều gì đó, Ôn Giản Ngôn kinh hãi trợn tròn mắt, ra sức vẫy vùng.
Mẹ kiếp! Chờ chút!
Hiện thân?!
Hiện thân??!!!
Nói cách khác, những đồng đội khác của hắn vẫn đứng sau lưng mà nhìn?!!
Không, không được!!!
Đáng tiếc, bởi vì cơ thể còn chưa khôi phục hoàn toàn nên Ôn Giản Ngôn giãy dụa có vẻ cực kỳ yếu ớt. So với sức mạnh siêu nhiên khủng khiếp của người nọ, hắn gần như không có chút lực phản kháng nào.
“Ưm… ưmm… ưmm…”
Tiếng kháng nghị mơ hồ khàn khàn, run rẩy phát ra từ cổ họng, tuy nhiên lại không có chút uy hiếp nào, thậm chí còn tựa như tiếng rên rỉ, đặc biệt là khi răng môi còn đang quện vào nhau…
Quện.
Sau khi nhận ra điều ấy, mắt Ôn Giản Ngôn lập tức tối sầm, suýt chút giận quá ngất xỉu.
Không nên dạy.
Lúc trước hắn không nên dạy tên này.
Sao hắn lại rảnh rỗi sinh nông nổi đi dạy tên ngốc này hôn môi làm gì chứ!!!
Rốt cuộc, Vu Chúc cũng mỹ mãn rời khỏi đôi môi đối phương.
Y nhìn chàng trai trong ngực. Mái tóc bạc lộn xộn dính vào làn da ẩm ướt, từ gò má đến vành tai đều đỏ bừng, con ngươi hổ phách căm hận nhìn y chằm chặp, nhưng bởi vì mang theo chút ánh nước nên chẳng thuyết phục tí nào, đôi môi nóng hổi sưng tấy bởi vì mút mát gặm cắn.
Vu Chúc giơ tay, dùng đầu ngón tay vuốt ve gò má nóng hổi nhẵn nhụi của hắn, hai mắt híp lại có vẻ vô cùng vui sướng:
“Cậu nóng lên rồi.”
“…”
Lúc này Ôn Giản Ngôn mới nhận ra, sinh mệnh hao hụt mấy lần khi trước của mình tựa hồ đã hoàn toàn khôi phục, sức sống và nhiệt độ cơ thể trước nay chưa từng có tràn ngập khắp tứ chi.
Nhưng điều này không làm Ôn Giản Ngôn bớt tức giận hơn chút nào.
“Có phải anh bị điên không?!”
Ôn Giản Ngôn điên tiết túm cổ áo đối phương, khàn giọng quát mắng: “Nếu bị nhìn thấy thì làm sao giờ?”
Hắn xấu hổ đến độ toàn thân sắp bốc hoả, gần như không dám quay đầu nhìn đồng đội mình, sợ nhìn thấy mấy khuôn mặt trợn mắt há hốc mồm.
“Sao có thể thấy được chứ.”
Vu Chúc cúi người, lại tiếp tục liếm môi Ôn Giản Ngôn: “Cậu còn chưa tiến vào tầng năm, ta không thể xuất hiện hoàn toàn.”
Ôn Giản Ngôn sửng sốt, đột nhiên ý thức được điều gì, hắn quay đầu nhìn về sau.
Đồng đội của hắn vẫn đứng tại chỗ, trên mặt lộ vẻ lo lắng nhìn bóng tối trước mặt, dường như họ đang hét cái gì đó với vẻ mặt lo lắng, nhưng Ôn Giản Ngôn lại không nghe thấy gì.
Có vẻ như con đường này khác con đường trước. Tuy Vu Chúc đã khôi phục một phần sức mạnh khống chế trong phó bản Cao ốc Xương Thịnh, nhưng y cũng không thể trực tiếp dùng bản thể xuất hiện giống như con đường trước đó… Cho nên tiếp theo, e là hắn vẫn phải vào tầng năm để hoàn thành nhiệm vụ.
“…”
Mặc dù sau khi nhận ra cảnh vừa rồi không bị bất cứ kẻ nào chứng kiến, Ôn Giản Ngôn vẫn nhịn không được thở phào một hơi, tứ chi căng cứng tức thì thả lỏng.
Đột nhiên, cánh tay bên hông siết mạnh một cái.
“Shhh.” Ôn Giản Ngôn hít hà.
Hắn quay đầu nhìn người đàn ông đối diện: “Anh làm gì thế?”
Vu Chúc chậm rãi nheo mắt, cúi đầu kề sát lại gần: “Cậu không muốn bị nhìn thấy?”
Sâu trong con người màu vàng của người đàn ông như đang ẩn giấu cảm xúc nguy hiểm:
“Vì sao?”
Ôn Giản Ngôn: “…”
Tự dưng hắn có linh cảm chẳng lành.
“Nếu bị nhìn thấy thì sẽ thế nào?” Vu Chúc liếm môi, trong mắt hiện lên tia sáng tham lam. Y trầm giọng hỏi.
Hết chương 264
------oOo------