“Mau lên! Rút lui!”
Kỳ Tiềm là người phản ứng nhanh nhất, gã gầm lên: “An Tân, cậu đỡ Ôn Ôn. Mọi người, chuẩn bị tiếp đãi khách hàng tiếp theo!”
“Đã rõ.” An Tân gật đầu, đỡ Ôn Giản Ngôn xanh xao, vẫn chưa phục hồi từ trong trạng thái suy yếu về quầy.
Những streamer còn lại nhanh chóng hành động.
Một người trong đám mau chóng đổi ba đĩa đồ cúng rồi đặt lên bàn.
Quất Tử Đường cắm nén hương trong tay vào lư hương. Sau khi châm lửa rồi, cô xoay người vẫy tay với đồng đội của mình.
Dù không nói ra nhưng đối phương cũng biết mệnh lệnh của đội trưởng nhà mình.
Hắn cắn ngón tay nhỏ một giọt máu của mình vào trong lư hương, sau đó lại nhỏ một giọt vào một đĩa tế phẩm.
Bởi vì bây giờ họ đã tìm ra các quy tắc liên quan của tầng này, do đó không giống lần trước bị động, lần này bọn họ hoàn toàn có thể dàn xếp trước – thắp hương, sắp xếp đồ cúng, nhỏ máu…
Nếu một nén nhang có thể chia làm ba lần, vậy streamer thậm chí có thể trực tiếp nhỏ máu của cả ba người vào trong lư hương và ba đĩa đồ cũng, như vậy bọn họ có thể hoàn thành giao dịch mà không có bất kỳ tiếp xúc nào với “khách hàng”.
Tiếc là [Cao ốc Xương Thịnh] không cho phép họ đi “đường ngang ngõ tắt”.
Bọn họ đã thử với khách hàng trước, nhưng hiển nhiên cho dù trên bàn có bao nhiêu lễ vật thì một nén hương chỉ có thể cháy một đoạn vào một lần, mỗi khi khách hàng “thưởng thức đồ ăn” nén hương sẽ giảm 1/3.
Hay nói cách khác, nếu không muốn để một người mất mạng luôn mà lựa chọn chia sẻ rủi ro, bọn họ nhất định phải chia làm ba lượt, hơn nữa không thể hoàn thành nhiệm vụ trong cùng một lượt, chỉ có thể chờ sau khi khách hàng hoàn thành một lần dùng bữa lại nhỏ một giọt máu tươi.
Dù sao streamer ở đây đều từng trải qua sinh tử, chưa đến một phút đồng hồ cả đám đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón đợt công kích đầu tiên.
Sau khi thực hiện xong xuôi tất cả, bọn họ sẽ nhanh chóng trở lại quầy.
Bên trong cửa hàng rộng lớn lặng bặt như tờ, chỉ có nén hương trong lư vẫn lẳng lặng cháy.
Bầu không khí nặng nề và căng thẳng.
Không ai có thể ngờ rằng vừa tiễn khách hàng chưa đầy năm phút thì người tiếp theo đã tới. Nếu đợt tấn công tiếp theo cũng có cường độ cao như lần này và không cho họ thời gian thở dốc, chỉ e bọn họ sẽ sớm đi đến giới hạn.
Dù sao mỗi lần tiếp khách tương đương với việc sẽ có ba người mất đi khả năng hành động, thực lực của đội ngũ sẽ giảm xuống theo thời gian, càng về sau càng trở nên nguy hiểm.
Tuy nhiên dù thế nào đi chăng nữa, điều quan trọng nhất bây giờ là đối phó với vị khách sắp bước vào cửa hàng.
“Có lẽ lần tấn công này không khác lần trước là bao.” Kỳ Tiềm vừa mau chóng thay dầu đèn sắp cạn vừa nói: “Chúng ta cũng làm giống như vừa rối, ắt hẳn là sẽ hoàn thành nhiệm vụ sớm thôi.”
Quất Tử Đường nhún vai: “Vậy cứ dựa theo lần trước mà phân công nhiệm vụ.”
Trương Vũ và Vệ Thành gật đầu: “Ok.”
Đội cầm nến dẫn dụ “khách hàng” là đội nguy hiểm nhất, bởi vì bọn họ hiện tại còn chưa biết vị “khách hàng” tiếp theo sẽ tấn công con người bằng cách nào, cho nên cơ bản có thể xem như là dùng mạng thử. Ở phương diện này, tổ hợp Quất Tử Đường, Trương Vũ và Vệ Thành là hoàn hảo nhất.
Chỉ cần tìm ra quy luật công kích của khách hàng, hai đợt tiểu đội tiếp theo sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Về phần streamer tiến về phía lư hương sẽ gánh chịu rủi ro khá nhỏ. Mặc dù phải hao phí 1/3 sinh mệnh và tiến vào thời kỳ suy yếu tạm thời không thể hành động, song ít nhất bọn họ không cần tiếp xúc trực diện với nguy hiểm.
Chẳng bao lâu sau, việc phân công nhiệm vụ đã hoàn thành.
Chỉ còn lại bước chờ đợi “khách hàng” vào cửa.
Tất cả mọi người nín thở tập trung, mắt nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, chờ đợi khoảnh khắc kia đến.
Bóng tối dần dần xuyên qua cánh cửa đóng chặt, tiếng bước chân nặng nề ngày càng gần… “Leng keng!”
Cửa kính trượt sang hai bên, chuông đồng treo trước cửa hàng cất tiếng.
Một giây sau, không khí hỗn loạn lạnh lẽo ùa vào cửa hàng. Bấc đèn “xèo xèo” nhảy nhót, tầm nhìn bắt đầu giảm xuống, hết thảy đều vẫn giống như lần trước.
“Cộp… cộp… cộp…”
Không biết có phải là ảo giác không nhưng tiếng bước chân lần này chậm hơn lần trước rất nhiều, tựa như cụ già mắc bệnh lâu ngày chậm chạp lê bước đi về phía trước.
Nghe thấy âm thanh đến gần, cơ thể mọi người đều căng thẳng.
Thời gian trôi qua cực chậm, các streamer đứng sau quầy lo lắng chờ đợi.
Rất nhanh sau đó, tiếng bước chân dừng lại ở vị trí lư hương.
Cửa hàng lần nữa rơi vào khoảng lặng.
“A!”
Người đồng đội vừa mới nhỏ máu vào lư hương lộ rõ vẻ đau đớn, sắc mặt nhanh chóng xanh xao, dựa vào vách tường chậm rãi trượt xuống.
Ôn Giản Ngôn đã có kinh nghiệm trong chuyện này. Hắn nhanh tay lẹ mắt đỡ đồng đội một phen để đối phương không bị ngã quá mạnh.
Có vẻ ” khách hàng” thứ hai bắt đầu thưởng thức.
Mọi người cùng nhìn chằm chặp vào đốm sáng đỏ tươi trong bóng tối, thấy nó chậm rãi hạ xuống, thẳng cho đến khi xuống gần vị trí 1/3.
Quất Tử Đường ra lệnh:
“Đi.”
Mặc dù khách hàng tạm thời vẫn chưa hành động, song lần này bọn họ cũng không định đứng chờ lâu.
Nếu đối phương lại đến gần quầy, chỉ e đèn dầu của họ sẽ khó chống đỡ lâu dài, cho nên nhất định phải thừa dịp nó chưa tới gần quầy, hơn nữa còn phải hành động trước một thời gian, vậy thì tiểu đội cầm nến thu hút sự chú ý của khách hàng sẽ an toàn hơn và mức độ tiêu hao dầu đèn của họ cũng thấp hơn.
Hai người Trương Vũ Vệ Thành gật đầu, mau chóng thắp sáng nên đỏ. Ba người cùng rời khỏi quầy thu ngân.
Nhìn ánh sáng đỏ tượng chứng cho điểm gở rời đi, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra hành động lần này đã vào quỹ đạo.
Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
Ôn Giản Ngôn đứng trong quầng sáng, cúi đầu thử cử động đầu ngón tay lạnh lẽo cứng đờ, sau đó lại quay đầu nhìn mấy “tế phẩm” khác ngồi phía sau.
Hắn có thể cảm nhận rõ trạng thái của mình đã tốt hơn lúc đầu rất nhiều, nhất là so với streamer vừa trở thành tế phẩm kia, loại chênh lệch ấy đặc biệt rõ ràng.
Đây là một điều tốt.
Điều này cũng có nghĩa là, chỉ cần tế phẩm không chết, sinh mệnh có thể dần dần khôi phục.
Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
May ghê, nếu là tài nguyên tự phục hồi, vậy mọi chuyện dễ nói hơn nhiều.
Chỉ cần bọn họ phân bố tốt thứ tự tiêu hao và chú ý một vài chiến lược nhất định, có lẽ bọn họ có thể tránh được tình trạng cuối cùng mọi người không ai có thể hành động.
Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu liếc nhìn ngọn đèn dầu trước mặt, âm thầm tiến về phía trước một bước.
Tốc độ đốt cháy của ngọn đèn dầu tăng lên một chút, một luồng khí ấm bắt đầu lan tràn từ đầu ngón tay.
Quả nhiên đống nước tăng lực bán trong cửa hàng hệ thống vô dụng với tình trạng “hao tổn sinh mệnh” của họ. Loại trạng thái này tương tự lời nguyền bọn họ gặp phải khi trước, chỉ có đạo cụ tồn tại trong phó bản này mới có thể hoá giải.
Cuối cùng chiều dài của nén hương giảm xuống còn 2/3.
Do đó, tiếng bước chân lại vang lên.
Tiếp theo, chỉ cần chờ nó đuổi theo ba người Quất Tử Đường cầm nến đỏ, kéo dài khoảng cách với lư hương là streamer thứ hai có thể xuất phát.
“Cộp cộp cộp…”
Tiếng bước chân nặng nề rề rà vang vọng, có vẻ đặc biệt rõ ràng trong cửa hàng tối tăm yên tĩnh.
Cùng lúc đó, một đội viên cầm ngọn nến xám trắng đặt trên quầy, chuẩn bị khi tiếng bước chân rời xa lập tức tới chỗ lư hương.
Nhưng…
Không biết có phải là vì “vị khách” này đi quá chậm hay là do họ hồi hộp sinh ảo giác, cứ luôn cảm thấy bước chân của vị khách này chưa từng rời xa mà là…
Đi thẳng về phía quầy!
Ôn Giản Ngôn nhíu mày, ngước mắt lên nhìn thẳng vào bóng tối trước mặt.
Theo nhiệt độ cơ thể khôi phục, hắn có thể cảm nhận được trạng thái cơ thể suy nhược quá độ dẫn đến không thể tập trung khi trước dường như đã giảm, rất nhiều chi tiết vừa rồi hắn không nhận ra cũng hiện lên trong tầm mắt.
Đầu tiên…
Bóng tối lần này tựa hồ dày nặng như lần trước.
Tuy rằng ánh sáng của ngọn đèn dầu vẫn bị áp chế, tầm nhìn cũng bị thu nhỏ, thế nhưng không giống lần trước, ánh sáng đèn dầu không chỉ có thể bao trùm toàn bộ sau quầy mà thậm chí còn chiếu sáng một khoảng trống nhỏ trước quầy.
Chẳng lẽ “khách hàng” lần này không hung tàn như trước?
Tuy nhiên ý tưởng này nhanh chóng bị Ôn Giản Ngôn phủ quyết.
Nếu như tờ tiền Âm Phủ khách hàng trước đó để lại là màu đỏ, nói không chừng suy đoán của hắn là sự thật. Song vị khách trước đó để lại chính là tờ tiền Âm Phủ xám trắng bình thường, vậy thì sẽ không tồn tại phương thức đơn giản hơn.
Hung tàn hơn?
Hình như cũng không đúng…
Đang lúc Ôn Giản Ngôn chìm trong suy tư, Đồng Dao phía sau bỗng ngước khuôn mặt trắng bệch, trầm giọng nói: “Không phải ảo giác, nó thật sự không bị dụ đi.”
Cái gì?
Nghe vậy, tất cả mọi người sửng sốt quay đầu nhìn về phía thanh âm truyền đến…
Trong bóng tối, tiếng bước chân quá đỗi rề rà vang lên, dù rằng rất khó nghe ra phương hướng cụ thể nhưng…
Rõ ràng lần này khách hàng dường như không rời xa quầy.
Tiếng bước chân đang chậm rãi tiến về phía quầy.
Sắc mặt Đồng Dao tái hơn vài phần. Cô cúi đầu ho khan: “Nó, nó đang lại đây.”
Tiếng ho trầm đục vang lên trong cửa hàng.
Tuy nhiên âm thanh không phát ra từ Đồng Dao. Tiếng ho khàn khàn già nua đến từ bóng tối phía trước.
“!”
Ôn Giản Ngôn giật mình. Hắn dùng một tay vịn quầy, cố gắng chống đỡ cơ thể nặng nề, quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Vẻ mặt mấy người Kỳ Tiềm đứng bên cạnh cũng hơi trầm xuống, ánh mắt nghiêm túc hắn lên.
Hiển nhiên bọn họ cũng nhớ âm thanh này.
Trong cầu thang từ tầng hai lên tầng ba, vì cứu Trương Vũ mà họ đã thắp dầu đèn màu đỏ. Cùng với đó là tiếng ho giống hệt vậy vang từ phía dưới cầu thang, từng bước từng bước tiến về phía họ.
Quan trọng hơn là, rõ ràng bên trong cửa hàng đã có người thắp nến đỏ tương tự có thể thu hút “khách hàng”, nhưng vì sao nó không đổi hướng mà lại đi thẳng về phía quầy?!
Tại sao dầu đèn không hoạt động?
Hay, đã có thứ gì thay đổi?
Hết chương 255
------oOo------