“…”
Ôn Giản Ngôn đứng tại chỗ, hai mắt nhắm chặt.
Khi đường nhìn bị phong bế, các giác quan còn lại đều được phóng đại gấp trăm ngàn lần.
Không khí âm u lạnh lẽo, da gà nổi lên, mồ hôi lạnh túa ra, vài mỏng thấm ướt dán sát vào lưng, thính giác trở nên cực kỳ mẫn cảm.
Xung quanh là tiếng đầu người lăn lục cục, không thể xác định vị trí của bất kỳ cái đầu nào. Cảm giác kinh hoàng theo sát như hình với bóng, đánh úp bọn họ từ mọi phương.
“Cộp, cộp, cộp.”
Tiếng bước chân nặng nề từ xa truyền đến, khoảng cách mỗi bước như được tính toán tỉ mỉ, từng bước từng bước chậm rãi đến gần.
Trái tim quặn thắt, phản ứng bản năng của sự sợ hãi hiện rõ trên cơ thể.
Cổ họng thắt lại, tay đổ mồ hôi, toàn thân lạnh toát.
Nghĩ đi, nghĩ nhanh lên nào.
Hắn phải làm gì? Hắn nên làm như thế nào?
Trong trường hợp này, đạo cụ có thể sử dụng cũng không nhiều. Thứ duy nhất có thể phát huy tác dụng là mấy đạo cụ cấp sử thi đặc biệt kia, tuy nhiên tất cả những đạo cụ đó chỉ có thể dùng một lần, hiện tại dùng hết cũng đồng nghĩa là toàn bộ phần sau phó bản không dùng được nữa.
Vả lại nơi đây mới chỉ là tầng hai.
Trong các phó bản khác, có lẽ hắn còn có thể ôm tâm lý may mắn sử dụng trước, nhưng đây là bản đoàn đội cấp A+, độ khó tương đương với phó bản cấp SS, độ khó sau khi thăng cấp sẽ càng thêm kinh khủng.
Đặc biệt là… kẻ thù mà hắn phải đối mặt bây giờ không chỉ có bản thân phó bản.
Ôn Giản Ngôn đã nói rõ ràng, không đến đường cùng hắn sẽ không kích hoạt đạo cụ.
Hắn hít một hơi thật sâu, buộc mình phải tĩnh tâm lại.
Hãy suy nghĩ nhanh lên!
Cho đến nay, xét về đặc điểm của Cao ốc Xương Thịnh, “quy tắc” đóng vai trò cực kỳ quan trọng và không thể bỏ qua.
Ôn Giản Ngôn từng trải qua đủ loại phó bản. Có phó bản dựa trên “chuyện xưa”, trong phó bản này, sự thay đổi linh hoạt sẽ mạnh hơn, cũng có phó bản dựa trên “khái niệm” và “quy tắc”, và hiển nhiên Cao ốc Xương Thịnh thuộc về loại hai.
Ở đây, việc tìm ra các quy tắc đã trở thành việc cần thiết để tồn tại.
Ngõ cụt ư?
Có lẽ là vậy.
Nhưng, miễn là có các quy tắc thì sẽ có lỗ hổng.
Ở phương diện tìm lỗ hổng… hắn là một bậc thầy bẩm sinh.
Ôn Giản Ngôn siết chặt lòng bàn tay, móng tay cắt tỉa gọn gàng đâm vào da thịt mang tới cảm giác đau đớn rất nhỏ, giúp đầu óc hắn càng tập trung hơn.
Hắn cẩn thận hồi tưởng lại tất cả những gì xảy ra kể từ khi khách hàng thứ hai bước vào cửa hàng.
Những gì trải qua sau khi bước vào thế giới trong gương là trọng tâm Ôn Giản Ngôn suy nghĩ và phân tích.
Nếu suy nghĩ một cách cẩn thận sẽ tìm thấy điểm mù.
Rốt cuộc hắn đã bỏ qua ở đâu?
Bên tai truyền đến tiếng bước chân không ngừng, “cộp”, “cộp”… nối tiếp nhau, mang theo một loại cảm giác rùng mình, không có cách nào ngăn cản nó đến, mỗi bước như gõ vào trong lòng người, khiến cho người ta bất giác cảm thấy sợ hãi tột độ.
Đột nhiên, Ôn Giản Ngôn sửng sốt.
Trong khoảnh khắc đó, hắn chợt nghĩ ra điều gì.
Lại nói… Vừa rồi sau khi “giết chết” Kỳ Tiềm, vì sao nữ thi dừng lại?
Đám quái vật trong phó bản này không phải quỷ quái bị chi phối bởi dục vọng hoặc tình cảm. Chúng không có ý thức cũng không có năng lực tư duy, không thể tiêu diệt cũng không thể ngăn cản.
Nhưng mà vừa rồi…
Sau khi Kỳ Tiềm “tử vong” nữ thi dừng lại.
Nó không đuổi theo cũng không tấn công Tô Thành cách mình gần nhất. Thay vào đó, nó đứng thẳng tắp bất động, mãi một lúc sau mới khôi phục được năng lực di chuyển.
Vì sao?
Là do Kỳ Tiềm đã làm gì ư?
Sau khi giết chết một người, vì sao nữ thi lại rơi vào thời kỳ cooldown trong một khoảng thời gian, chẳng lẽ là một loại sắp đặt nào đó… tránh cho bọ họ bị diệt quá nhanh?
Cùng với di ngôn của Kỳ Tiềm:
“Nhìn nhau là chết”.
Ôn Giản Ngôn cảm thấy cổ họng mình hơi thắt lại, trái tim bắt đầu đập loạn xạ, hắn mơ hồ có cảm giác mình sắp tiếp cận chân tướng.
“Này, khi anh tới gần thi thể Kỳ Tiềm thì anh ta đang trong trạng thái gì?”
Tô Thành sửng sốt vài giây mới kịp nhận ra Ôn Giản Ngôn đang nói chuyện với mình:
“Ý cậu là sao?”
“Ý của tôi là…” Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, kiềm chế bản thân hơi run rẩy: “Thi thể anh ta quay về hướng nào?”
Mặc dù không hiểu sao Ôn Giản Ngôn lại hỏi vậy, Tô Thành vẫn thành thật đáp:
“Tư thế lao lên.”
“Nữ thi đứng cạnh thi thể anh ta đúng không?” Ôn Giản Ngôn truy hỏi.
“Đúng vậy.”
Vậy thì đúng rồi.
Giống như bổ sung mảnh ghép còn thiếu, trong đầu hình thành một khái niệm quy tắc hoàn chỉnh. Dù rằng hiện tại Ôn Giản Ngôn vẫn nhắm chặt mắt, song hắn lại có thể nhìn thấy rõ ràng hơn bao giờ.
Suy nghĩ vừa lóe, đạo cụ cấp sử thi xuất hiện trong tay hắn.
Dưới ánh sáng tù mù của ngọn đèn dầu, mảnh gương nhỏ không đều nhau trông có vẻ sáng ngời và chói mắt.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“? Tại sao streamer lại triệu hồi đạo cụ vào lúc này? Tôi tưởng chí ít hắn sẽ kích hoạt Thánh Anh, lợi dụng thời gian bất khả chiến bại của Nữ thần sáng thế rồi lấy đạo cụ chủ chốt chứ?”
“Đúng vậy, tôi nhớ chức năng của Ngài Gương là trình bày chân tướng bị che giấu, hiện tại kích hoạt cũng chẳng có tác dụng gì. Trong cửa hàng này đâu có chuyện xưa để hắn moi móc, cho dù moi ra cũng vô dụng, hiện tại chỉ cần mở hai mắt là chết chắc luôn.”
“Chẳng lẽ dùng để kéo viện trợ từ ngoài?”
“Không biết… nom cũng không giống lắm.”
Trước sự ngạc nhiên của tất cả khán giả, Ôn Giản Ngôn không kích hoạt đạo cụ, cũng không cố gắng sử dụng mảnh vỡ gương để liên lạc với ai. Trái lại, hắn nắm mảnh gương vỡ trong tay, sau đó bước về phía trước.
“Cộp cộp cộp.”
Bước chân thi thể cứng ngắc máy móc như được lên dây cót, tiến lên phía trước không biết mệt mỏi cũng không có cảm xúc. Ngay cả khi nhân loại chiếm ưu thế thì họ vẫn tránh nó như tránh tà, nhưng vào lúc này, Ôn Giản Ngôn không hề né tránh mà lại tiến thẳng về hướng âm thanh!
Sắc mặt của hắn tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, vầng trán lấm tấm mồ hôi, song động tác và vẻ mặt lại vô cùng kiên định.
“Cộp, cộp.”
Tiếng bước chân đã gần trong gang tấc.
Ôn Giản Ngôn có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo từ thi thể đang áp sát da thịt mình, âm u nhớp nháp, khơi dậy bản năng sợ hãi trong người, mùi thối rữa trước chóp mũi càng nồng nặc hơn, bóng đen trùng điệp phủ lên mí mắt, con ngươi lo lắng chuyển động, phán đoán khoảng cách hai bên.
Đã rất gần rồi.
Ngay lúc này!
Ôn Giản Ngôn cắn chặt răng giơ tay lên, đặt mảnh gương lên trên mắt phải của mình.
“Cộp.”
Thình lình, tiếng bước chân của nữ thi bỗng dừng lại trước mặt Ôn Giản Ngôn.
Lúc này, nếu có người mở mắt ra sẽ thấy, Ôn Giản Ngôn và nữ thi gần như kề sát mặt. Nữ thi mặc váy đỏ lạnh lẽo cứng ngắc, toàn thân toát ra khí tức rợn người, nhưng ở trước mặt Ôn Giản Ngôn, nó lại bỗng nhiên dừng bước không di chuyển nữa.
Dừng lại.
Nó thực sự dừng lại.
Hai mắt Ôn Giản Ngôn vẫn nhắm nghiền, hàng mi run run, bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Hắn đã đoán đúng.
Khả năng “nhìn nhau là chết” của nữ thi chỉ kích hoạt trong khoảng cách nhất định.
Mặt nó luôn ẩn nấp trong bóng tối, muốn nhìn thì phải tiếp cận ở khoảng cách gần. Bằng không khi mọi người vừa vào nhà kho và nhìn xung quanh dáo dác, nếu ai bất cẩn đụng phải mắt nó đã chết bất đắc kỳ tử lâu rồi.
Chỉ có giống như Kỳ Tiềm, vì lấy được tờ tiền Âm Phủ nên đã đến gần nữ thi, xâm nhập vào trong khoảng cách có thể nhìn thấy mắt nó, dẫn đến kích hoạt điều kiện “chết ngay tức thì”.
Mà mắt lại là vật phản chiếu hai chiều.
Ở khoảng cách gần như vậy, bản thân mắt người cũng có thể phản chiếu ánh sáng và tạo thành hình ảnh.
Nữ thi cũng có thể “nhìn thấy” chính mình trong mắt họ.
Nhưng bởi vì nó đã chết từ lâu, do đó dưới sự nguyền rủa của chính mình, nó sẽ chỉ rơi vào một khoảng thời gian bất động, tiến vào thời kỳ gọi là cooldown.
Khái niệm “nhìn nhau là chết” chẳng phân biệt ai, kể cả đối với nữ thi.
Vậy nên cách nó xâm nhập vào thế giới thực rất lạ.
Để kích hoạt lời nguyền của nữ thi, yêu cầu về “khoảng cách” vốn đã không thấp. Trong trường hợp này, bất kể rời khỏi gương từ phía chính diện hay quay lưng bước ra khỏi gương thì từ góc độ thiết kế phó bản mà nói, chúng đều không khác gì cả.
Vậy tại sao nó phải lùi lại để xâm nhập vào thế giới thực?
Bởi vì nếu nó hướng mặt đi thẳng ra ngoài, sớm muộn gì nó cũng sẽ “thấy” chính mình trong gương và rơi vào vết xe đổ. Bởi thế, chỉ có đi giật lùi nó mới có thể rời khỏi thế giới trong gương.
Đúng vậy, chính là điểm này.
Nếu chỉ là một chiếc gương bình thường thì nó có thể sẽ vỡ vì không gánh được tác động đến từ lời nguyền, nhưng bản thân [Ngài Gương] là đạo cụ cấp sử thi, một sản phẩm hư cấu xuất phát từ phó bản, do đó Ôn Giản Ngôn mới lấy nó ra sử dụng… Không phải vì hắn muốn kích hoạt nó mà hắn muốn dùng nó để gánh chịu lời nguyền trong thời gian ngắn, khiến cơ thể nữ thi ngừng cử động.
Những người khác nhắm nghiền mắt, không thể nhìn thấy rốt cuộc bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng họ có thể nghe thấy tiếng bước chân nặng nề như hình với bóng đột nhiên lặng thinh.
Cả đám sửng sốt.
Tiếng bước chân… dừng lại?
“…Đừng mở mắt ra.”
Ôn Giản Ngôn ra lệnh bằng giọng điệu không mấy ổn định.
Hắn chậm rãi lùi về phía sau một bước, rời xa nữ thi trước mặt.
Hiện tại nữ thi tạm thời không thể di chuyển, song không có nghĩa nguy hiểm hiện tại của họ đã được giải trừ, những cái đầu người mang theo lời nguyền chết chóc vẫn còn đây.
Có lẽ là bởi vì nữ thi tạm thời yên lặng nên tốc độ lăn của đám đầu người cũng chậm hơn trước. Tuy nhiên chúng vẫn lăn quanh bọn họ.
Miễn là có người mở mắt, họ vẫn sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Hơn nữa dựa theo kinh nghiệm trước đây, thời gian cooldown của nữ thi cũng không dài, nhiều lắm chỉ khoảng năm phút, nói cách khác, bọn họ nhất định phải tìm ra cách sống sót trong năm phút cuối cùng này!
Và trong suốt quá trình này, bọn họ không thể mở hai mắt ra… Mặc dù cái chết không còn cận kề như ban nãy nhưng trạng thái bế tắc vẫn không thể tránh khỏi.
Ôn Giản Ngôn nhắm mắt lại, mò mẫm lấy đĩa đèn dầu từ trong túi áo.
“An Tân, anh lại đây.”
Ôn Giản Ngôn ra lệnh: “Anh đi theo em.”
An Tân mò mẫm trong tối, cẩn thận di chuyển về hướng giọng nói của Ôn Giản Ngôn phát ra, rất nhanh sau đó anh ta đã cảm thấy ngón tay đối phương đang lần mò giữ chặt cổ tay mình.
Ngón tay đối phương lạnh lẽo mảnh khảnh, song lại mang lực kéo mạnh đến khó tin, suýt chút khiến anh ta cảm thấy đau đớn.
“Cầm lấy, đốt nó.”
Ôn Giản Ngôn nói.
“…À à, được.”
Dưới sự cưỡng ép thình lình của đối phương, An Tân vội vàng gật đầu, vô thức phục tùng mệnh lệnh của hắn, dễ dàng để người ta dắt mũi mình.
“Đi theo em, đừng để tụt lại đằng sau, đã hiểu chứ?”
“Hiểu, hiểu rồi.”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng], giữa những bình luận căng thẳng phân tích tình thế là một vài bình luận lạc quẻ hiện lên:
“Mẹ kiếp, tên này máu S thật.”
“Mặc dù biết nói lúc này không ổn lắm, nhưng… khi nào “chị gái” sẽ đến “dạy dỗ” tôi đây?”
Hết chương 222
------oOo------