Ôn Giản Ngôn đứng một mình trong phòng tối, quần áo trên người vẫn còn ẩm ướt, vết máu bắn lên cổ áo bị nước làm nhoè, tóc tùy ý vén ra sau để lộ vầng trán trơn bóng.
Trước mặt hắn là vị “linh mục” đứng bất động và đã hóa thành một cái xác khô.
Nó đứng thẳng đơ trên bàn thờ, mắt nhìn chằm chằm vào bóng tối với khuôn mặt đầu lâu hốc hác.
Không khí ngập tràn hơi nước ẩm ướt cùng mùi máu tươi thoang thoảng khó chịu.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt xuống, hàng mi phủ một bóng đen trên mặt.
Hắn đang suy tư.
Sau khi trải qua hai Bí Tích đầu, Thược Dược đã trở thành linh mục, đồng thời mất đi tư cách hoàn thành Bí Tích cuối cùng, và cô là thành viên nữ duy nhất trong đội, điều này cho khiến tình hình hiện tại của họ càng thêm tồi tệ.
Bây giờ Thược Dược rời khỏi tế đàn để đi trao đổi vị trí với đồng đội khác, Ôn Giản Giản đoán khả năng cao người được thay thế sẽ Tóc Vàng… Dù sao chiến lực của hắn ta không cao, cho dù bị thay thế cũng không ảnh hưởng đại cục quá nhiều.
Bất kể thế nào, tất cả suy đoán và lý luận liên quan đến Bí Tích cuối cùng trong đầu hắn chỉ có thể được chứng thực từng cái một sau khi đồng bọn tới đây.
Nếu may mắn, buổi lễ không yêu cầu giới tính của những người tham gia, Bí Tích có thể hoàn thành suôn sẻ.
Nhưng nếu xui xẻo…
Lúc ấy Ôn Giản Ngôn chỉ có một sự lựa chọn duy nhất, đó là “đánh lừa” cơ chế nhận dạng của phó bản, khiến nó lầm tưởng một trong hai người là phụ nữ.
Tuy nhiên cơ chế phó bản vẫn chưa rõ ràng, hắn có thể mua tất cả đạo cụ có thể cản trở sự phán đoán của hệ thống, lần lượt tiến hành thử từng cái một. Từ sau khi hoàn thành nhiệm vụ treo thưởng của khán giả trước đó, số dư tích phân hiện tại của hắn vô cùng dồi dào, hơn nữa hắn còn nhận được điểm thưởng ở hậu trường. Với hắn mà nói, những khoản chi phí nhỏ nhặt ấy không đáng là bao.
Song vấn đề là…
Họ không có đủ thời gian.
Ôn Giản Ngôn nhìn lướt qua đồng hồ đếm ngược, cánh môi khẽ mím.
Tỷ lệ chịu lỗi của họ quá thấp.
Mặc dù phương pháp cuối cùng khả thi, nhưng cái giả phải trả quá cao khiến hắn không thể chịu được.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt, thoáng dừng chốc lát, đoạn móc tờ giấy kraft mỏng manh từ trong túi ra.
Như thể đọc được ý thức trong tâm trí hắn, từng dòng chữ đen hiện lên như lời thì thầm của ma quỷ.
Sự lựa chọn trước mắt ẩn giấu nguy hiểm, song không còn lựa chọn nào khác.
Hắn hít một hơi thật chậm và sâu.
Trong khi Ôn Giản Ngôn đang tập trung vào tờ giấy trong tay, đột nhiên hắn nghe thấy một âm thanh không xác định từ bên ngoài phòng tối… Đó là bầu không khí khác hẳn cuộc tiến công của lũ xác sống vừa rồi.
Là một sự im lặng tức thì.
Xuyên qua vách tường mỏng manh và cánh cửa đang khép hờ, tiếng cào móng tay của đám xác sống đã biến mất, ngay cả đồng đội của hắn cũng không phát ra âm thanh.
“… ?!”
Ôn Giản Ngôn giật mình, vội vàng đóng bảng điều khiển hệ thống, quay đầu nhìn về phía cửa phòng tối, trực giác cảnh báo nguy hiểm reo vang bên tai.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hay là…
Tình huống bất ngờ nào đã xảy ra?
Một linh tính chẳng lành xâm chiếm hắn.
Ôn Giản Ngôn cảm thấy bất an mãnh liệt.
Hắn híp mắt lại, vẻ mặt nghiêm túc suy tư một hồi, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nâng bước, cẩn thận di chuyển về phía cửa ngầm.
*
Bên trong hầm mộ.
Tô Thành, Luce và những người khác chậm rãi hoàn hồn từ sau cú sốc, dần dần tiêu hóa tình huống hiện tại.
Hiển nhiên kế hoạch của Ôn Giản Ngôn thật sự có hiệu quả, phó bản này đang bắt đầu quá trình “Tạo Thần”.
Cùng với sự thành hình của Rắn ngậm đuôi, toàn bộ [Viện điều dưỡng Bình An] dần được kết nối từ đầu đến cuối. Những bệnh nhân nguy hiểm cao này cũng là cốt lõi toàn bộ kế hoạch, là số “7” mấu chốt, cho nên cùng với tiến độ đi lên, bọn họ sẽ xuất hiện trong khu vực hạch tâm phó bản. Mặc dù bất ngờ, song chuyện này khá đúng tình hợp lý… thậm chí lẽ ra mọi thứ phải nên phát triển như vậy, chỉ là không ai trong họ muốn nghĩ theo hướng này.
Cùng với sự xuất hiện của mấy bệnh nhân nguy hiểm cao, tiếng cào móng tay của đám xác sống bên ngoài đột nhiên im bặt.
Cánh cửa bằng gỗ nát vụn treo trên bản lề, đung đưa mở toang sau lưng mấy người. Trong đường hầm sâu hun hút tĩnh mịch, đám xác sống hung tợn dị thường vừa rồi dường như đã biến mất tăm mất tích.
Theo khía cạnh nào đó, đây cũng coi như là vạn hạnh trong bất hạnh.
Nhưng…
Sự im lặng dị thường này cũng không thể khiến họ yên tâm.
Nó giống như sự yên bình ngắn ngủi trước cơn giông bão, dưới bề mặt tưởng như yên bình lại ẩn chứa những con sóng ngầm không thể thấy được, chỉ chờ đợi khoảnh khắc nào đó ập đến.
Đột nhiên, ánh mắt Tô Thành dừng ở trên người Thược Dược cách đó không xa, anh ta như chợt nghĩ tới gì đó… Thược Dược xuất hiện ở chỗ này, hay nói cách khác… Hiện tại trong phòng tối chỉ có một mình Ôn Giản Ngôn.
Ngay khoảnh khắc đó, anh ta bỗng giật thót tim.
Như đã biết, Bí Tích cuối cùng là Hôn Nhân.
Mà bất kể trong thế giới thực hay phó bản, “hôn nhân” đều cần ít nhất hai người… Rốt cuộc Bí Tích cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Đến nỗi Thược Dược buộc phải rời khỏi phòng tối?
Và… vừa rồi cô ấy hét cái gì?
Cảnh tượng vừa rồi hiện lên trong đầu, Tô Thành giật mình nhìn Tóc Vàng đứng cạnh cô.
Chỉ thấy đối phương ngây người đứng đó, khuôn mặt còn dính huyết dịch màu đen đỏ, tựa hồ bị dọa đến ngu luôn.
Để Tóc Vàng vào phòng tối?
Tại sao?
Lúc này, một trong những bệnh nhân nguy hiểm cao bỗng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng ngắn ngủi.
“Vậy anh biết đây là đâu à?”
Mars quay đầu, dùng đôi mắt xám lạnh lùng không có tình người nhìn bác sĩ Reiss cách đó không xa.
“Đương nhiên.”
Bác sĩ Reiss bước ra từ trong quan tài, chậm rãi hạ cặp kính xuống, đôi mắt màu xanh lá cây hệt như rắn độc nhìn quanh một vòng: “Chẳng qua không chỉ có tôi, các người cũng biết đây là nơi nào.”
“Đây là nơi chúng ta được sinh ra.”
Y dừng lại và mỉm cười.
“…Đồng thời cũng là vùng đất của cái chết.”
Không khí chìm vào khoảng lặng ngắn ngủi, trên mặt mỗi bệnh nhân nguy hiểm cao đều lộ ra suy tư, ngay cả Edward đầu óc đơn giản nhất cũng không lên tiếng phản bác, cũng không ngạo mạn nói lời nào.
“…”
Cách đó không xa, mấy streamer liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sự kinh ngạc đồng dạng trong mắt người khác.
Hiển nhiên mấy bệnh nhân nguy hiểm cao này cũng không công kích bọn họ như lúc ở Viện điều dưỡng Bình An. Vừa rồi số 01 còn bóp chết một xác sống gần mình nhất, thái độ hiện tại của gã càng giống như đang… phớt lờ.
Ngay cả sự thù địch trước đó cũng biến mất, chỉ còn lại sự thờ ơ thuần tuý.
Xuất phát điểm của số 01 khi làm điều ấy không phải vì lòng vị tha sẵn sàng giúp đỡ người khác, mà có lẽ gã chỉ vừa khéo đi ngang qua, bởi vì chướng mắt nên tiện tay đập một phát.
Hơn nữa…
Không biết có phải ảo giác của họ hay không, dường như thái độ của mấy bệnh nhân này đã thay đổi vi diệu.
Dù rằng bọn họ vẫn không thân thiện với nhau, nhưng mơ hồ có loại cảm giác hoà hợp và ăn ý khác thường, nhất là trong khoảnh khắc vừa rồi.
Biểu cảm trên mặt đám người như tạc ra từ một khuôn.
Mặc dù bất kể đồng tử, màu tóc hay là ngũ quan đều không giống nhau chút nào, song không hiểu sao, từ ánh mắt cho đến biểu cảm lại mang theo cảm giác đồng điệu kỳ lạ.
Cảnh tượng ấy thực sự khiến da đầu người ta rét run.
*
Sau khi thấy rõ cảnh tượng bên ngoài phòng tối, từ đầu tới chân Ôn Giản Ngôn lạnh toát.
Đờ mờ.
Đúng là nhà dột còn gặp mưa rào.
Tuy rằng hắn có nghĩ tới khả năng mấy người kia sẽ xuất hiện trong quá trình kết thúc, nhưng thời gian này thì quá xui cho hắn.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Đệt mợ!!! Tất cả đều đến luôn!!”
“Thú vị đấy ha ha ha ha ha!”
“Tôi cảm giác lần này streamer chạy không thoát nổi. Toàn bộ đều đến đông đủ, hơn nữa lại còn là không gian khép kín, vừa khéo hiện tại hắn đang tiến hành Bí Tích cuối cùng…”
“Tôi thật sự không thể phán đoán tiến triển tiếp theo, cứu với!”
“Nói đến đây, thật sự không ai tò mò vì sao streamer lại chọn con đường cực đoan như vậy à? Phải biết rằng đây chính là Tạo Thần chứ không phải tạo thuyền, tuy rằng làm vậy có thể phá huỷ phó bản, nhưng có vẻ di chứng để lại sẽ lớn lắm. Hắn làm vậy không sợ hoàn thành nhiệm vụ rồi mình cũng chết sao?”
Ôn Giản Ngôn cụp mắt, khoé môi theo bản năng mím chặt, giờ phút này, sắc môi vốn nhợt nhạt bởi vì mất máu quá nhiều càng thêm tái nhợt.
Hắn nhanh chóng tính toán trong đầu, cố gắng tìm ra phương pháp phá cục.
Có lẽ… không phải không có hy vọng thành công.
Dù sao cứ thử đã.
Ôn Giản Ngôn vốn có năng lực hành động đáng kinh ngạc, thời điểm đưa ra quyết định, hắn bắt đầu dứt khoát động thủ.
Nhanh chóng, trật tự, và đầy chủ đích.
Đang lúc hắn tiến hành sắp xếp và chuẩn bị cho kế hoạch của mình, bỗng nhiên sau lưng có tiếng nước nhỏ giọt rõ ràng.
“Tí tách, tí tách.”
Trong bóng tối, dường như có những xúc tu mềm mại chui ra từ trong khe hở gạch đá, phát ra âm thanh nhớp nháp kỳ lạ.
Âm thanh quá đỗi quen thuộc, quen thuộc đến mức không cần quay đầu hắn cũng biết được chuyện gì xảy ra.
“…”
Sống lưng Ôn Giản Ngôn lập tức cứng đờ.
Hắn tựa hồ nhận ra gì đó, xoay người chậm rãi nhìn về phía sau.
Trước tế đàn lờ mờ sáng, tế bào thần kinh đỏ tươi dài mảnh uốn éo trên không trung, nhanh chóng ngưng tụ và sắp xếp thành hình người, chẳng mấy mà một bóng hình quen thuộc dần dần hiện ra.
Cao lớn, rách nát, cơ thể giống như một món đồ sứ bị đẩy từ trên cao xuống vỡ vụn, từ mép cạnh không hoàn chỉnh có thể nhìn thấy đường nét xương cốt bên trong.
Trong bóng tối sau phía sau hắn, “linh mục” đứng cứng đờ như xác chết.
Tế đàn, hắc ám, linh mục chết khô và hình người được tạo nên từ các tế bào thần kinh.
Nghi thức tôn giáo vốn linh thiêng thánh khiết bỗng trở nên méo mó bẩn thỉu, hệt như cảnh tượng chỉ xuất hiện trong ác mộng.
Số 05 đứng trước tế đàn, dùng đôi mắt màu vàng nhìn Ôn Giản Ngôn chăm chú. Y chậm rãi nâng lên bàn tay hoàn chỉnh, đôi môi mỏng mới thành hình dở dang mấp máy.
Do không có dây thanh quản nên y không thể phát ra âm thanh.
Tuy nhiên Ôn Giản Ngôn lại hiểu rõ điều y muốn nói.
[MARRY]
*
“Nếu anh đã có ấn tượng, vậy thì mọi chuyện lại dễ rồi.”
Uris ngồi ở trên nắp quan tài, bình tĩnh nhìn bác sĩ Reiss cách đó không xa, khóe môi nở nụ cười nhạt, con ngươi như sô cô la màu đen híp lại, dáng ngồi thả lỏng.
Anh ta nghiêng người, giọng nói khàn khàn trầm thấp mang theo cảm giác run rẩy gần như hưng phấn:
“Em ấy trốn ở nơi nào?”
“Em ấy” là ai, không cần nói rõ cũng hiểu.
Tô Thành giật thót tim.
“Thật không may, tôi cũng không biết câu trả lời chính xác.” Bác sĩ Reiss tiếc nuối lắc đầu.
Y đưa tay lên điểm nhẹ vào huyệt thái dương của mình: “Tôi cũng giống như các người, trước khi tiến vào đã bị xử lý một vài ký ức.”
Dứt lời, bác sĩ Reiss liếc nhìn Edward gần đó, nói đầy ẩn ý:
“Chỉ là so với ít người, IQ cao hơn đôi chút mà thôi.”
“…”
Người đàn ông tóc vàng cao to bên cạnh nheo mắt nguy hiểm, dáng vẻ như con dã thú chuẩn bị động thủ, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, tiếp tục tràn ngập mùi khói thuốc súng.
Cách đó không xa, Tô Thành thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ mấy kẻ này không biết sự tồn tại của phòng tối…
Đó cũng là một chuyện tốt hiếm hoi.
Trong ấn tượng của Tô Thành, phòng tối được giấu rất sâu, Ôn Giản Ngôn phải mò mẫm hồi lâu mới tìm thấy nó, hơn nữa bây giờ bản đồ toàn bộ hầm mộ trở nên vô cùng phức tạp, bị bao phủ bởi bóng tối. Ở khoảng cách xa như vậy, cho dù là anh ta cũng không thể định vị chính xác cánh cửa bí mật, chỉ có thể biết phương hướng chung chung dẫn đến.
“…Hừm, hỏi bạn anh ấy thì sao?”
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên.
Tô Thành sửng sốt quay đầu về phía thanh âm phát ra, đụng phải đôi mắt trong veo màu lam nhạt của Niall.
Thiếu niên tóc bạc nhìn như vô hại đứng một bên, dõi mắt nhìn chằm chằm về hướng này, vẻ mặt bình tĩnh ôn hòa, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta ớn lạnh.
Cậu ta mỉm cười:
“Tôi nghĩ có lẽ bọn họ biết đáp án.”
“!!”
Một loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập tới, da đầu Tô Thành run lên bần bật, suýt chút muốn lùi về sau.
Anh ta kiềm chế phản ứng cơ thể, ép mình nhìn lại Niall cách đó không xa, cắn răng ngẩng cổ, chuẩn bị thà chết chứ không khuất phục:
“Không! Tôi không…”
Thế nhưng Tô Thành còn chưa kịp nói dứt lời thì bỗng nghe thấy tiếng chân vội vàng dồn dập từ trong phòng tối truyền ra, đánh vỡ sự yên lặng của hầm mộ.
“!”
Đồng tử Tô Thành co rụt, vô thức nhìn về phía âm thanh…
Cùng với tiếng đổ vỡ va đập, chàng trai quần áo xộc xệch xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Giống như bị thứ gì đó điên cuồng đuổi theo, Ôn Giản Ngôn loạng choạng vọt vào chỗ sáng.
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về hắn.
Không khí lắng đọng nặng nề.
“…”
Chết mẹ.
Trước mắt Tô Thành đột nhiên tối sầm, tức giận đến độ suýt chút ngất xỉu.
Cậu nói xem sao cậu lại ra vào lúc này!!!
Chẳng phải bình thường thông minh lắm sao!!! Vì sao đột nhiên ngu xuẩn vào ngay lúc này!!!
Giờ đây, ngay cả những streamer đang cố giảm bớt sự tồn tại, rời xa tranh chấp cũng cảm nhận được sự thay đổi tức thì của bầu không khí.
Hệt như giọt máu rơi vào bể chứa cá mập, lan ra làn nước sâu thẳm.
Con thú đói khát ngửi thấy mùi máu.
Phản ứng hóa học mạnh mẽ bùng cháy trong mắt mọi người, sự khinh miệt thờ ơ trước đó bị cuốn sạch, chỉ còn lại sự cuồng nhiệt khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Cho dù biết cảm xúc ấy không nhắm vào mình, nhưng những streamer khác vẫn hít hà một hơi, bản năng cơ thể bị bắt giữ, bất giác lùi về phía sau.
“…Đệt.”
Cách đó không xa, chàng trai bỗng nhiên dừng bước.
Hắn nhìn xung quanh, cắn răng, sau đó cúi đầu chửi rủa một câu, sắc mặt càng trở nên xấu xí.
Bộ đồ hộ lý ướt sũng loang lổ vệt máu, nửa che nửa hở dán sát lên người, mơ hồ lộ ra lồng ngực săn chắc và vòng eo mảnh khảnh. Bởi vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt hắn rất tái, tóc bị hất ra đằng sau lộ trọn khuôn mặt, mấy sợi lọn tóc ướt sũng vì chạy vội mà rơi loà xoà trước trán. Đồng tử của hắn co rút nhìn chăm chú hầm mộ đối diện, hô hấp hỗn loạn dồn dập.
Giống như động vật ăn cỏ lạc vào bãi săn, trắng nõn mềm mại và không có phòng bị, toả ra mùi hương yếu ớt, ấm áp ngọt ngào.
“Rất hợp với em.”
Mars đứng gần Ôn Giản Ngôn nhất tiến về phía trước, ánh mắt dừng trên màu tóc đột nhiên thay đổi của đối phương. Hắn ta sửng sốt chốc lát, trong mắt hiện lên tia tán thưởng cuồng nhiệt, nụ cười bên môi càng tươi tắn hơn:
“Không ai hợp với màu này hơn em.”
Trắng, tinh khôi, thánh khiết.
Vô cùng…
Thích hợp để vấy bẩn.
Dưới cái nhìn trần trụi ấy, đối phương tựa hồ kinh ngạc lùi về phía sau một bước.
Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn bỗng dừng bước, vội vàng liếc nhìn bóng tối sau lưng như đang đề phòng gì đó.
Tí tách.
Loáng thoáng có tiếng nước nhỏ truyền ra từ trong bóng tối, vang vọng giữa những vách tường bằng đá.
Phút chốc, như cảm nhận được tồn tại nào đó rất giống với mình, sáu người đồng loạt nheo mắt nhìn về bóng tối.
Tí tách, tí tách.
Theo tiếng nước nhỏ giọt, từ mơ hồ trở nên rõ ràng, từ xa xôi trở nên gần gũi, rất nhanh, một bóng hình chậm rãi bước ra khỏi bóng tối.
Là số 05.
Mấy streamer còn lại chưa từng thấy diện mạo của y, cùng lắm chỉ được nghe qua miêu tả sơ bộ từ Ôn Giản Ngôn, nhưng khi tận mắt chứng kiến dáng vẻ ấy, mọi người vẫn không khỏi há hốc mồm.
Đây… hoàn toàn không phải hình dáng con người bình thường nên có.
Giống như con rối không có cảm xúc tư duy, số 05 thờ ơ liếc mắt nhìn mấy “anh em” kiêm “tù nhân” của mình, trong cặp mắt thành hình dang dở, không có chút cảm xúc thuộc về sinh vật bình thường nào.
Cả hầm mộ lặng thinh, không khí ngập tràn áp lực đối đầu khiến người ta ngộp thở.
Cho đến khi…
Ôn Giản Ngôn nhúc nhích.
Thình lình, không hề báo trước.
Thừa dịp sự chú ý của mọi người đổ dồn lên số 05, hắn nắm cơ hội lao về phía trước như một con thỏ đang cố trốn chạy…
Nháy mắt, tim mọi người nhảy vọt lên cổ.
Tuy nhiên không biết có phải sợ ngu rồi không, Ôn Giản Ngôn không chạy về phía lối đi dẫn ra bên ngoài hầm mộ, trái lại lao về phía đám bệnh nhân nguy hiểm cao.
Dường như hắn không hề lo lắng về sự thất bại của mình.
“Em cứ vậy mà tính rời đi à?”
Số 02 da nâu mỉm cười với Ôn Giản Ngôn, cúi người lại gần.
Không biết anh ta đã dùng cách gì, thế nhưng nháy mắt đã vọt tới trước mặt hắn, dễ dàng chặn đường đối phương.
Anh ta ra vẻ tổn thương: “Sau khi đã làm chuyện đó với tôi?”
Ôn Giản Ngôn: “Tôi làm gì anh cơ?”
“Để tôi nghĩ chút nào…” Số 02 bày vẻ trầm ngâm: “Vừa nói hợp tác vừa muốn giết tôi…”
Anh ta giơ hai ngón tay: “Hai lần.”
Số 02 nháy mắt với Ôn Giản Ngôn:
“Có tính không?”
“Không phải anh dùng ảo giác với bọn tôi trước à?”
Ôn Giản Ngôn vừa bình tĩnh đáp vừa lén lùi về phía xa, chậm rãi kéo dài khoảng cách với người kia.
“Chỉ có lần đầu.”
Số 02 nhún vai cười nhạt, hệt như một con mèo lớn lười biếng.
“Lần thứ hai không phải.”
Anh ta dịu dàng mỉm cười với Ôn Giản Ngôn: “Lần thứ hai là tỏ tình.”
Ôn Giản Ngôn: “…”
Số 02 bình tĩnh nhìn con mồi bên cạnh mình bỏ trốn, nhưng cũng không định ngăn cản, khóe môi luôn nở nụ cười, giống như…
Biết tỏng hắn không thể trốn thoát.
Một giây sau, sau lưng truyền đến tiếng gió rít gào, hồi chuông cảnh báo dưới đáy lòng Ôn Giản Ngôn reo inh ỏi.
Hắn xoay phắt người, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã bất ngờ bị tóm! Một vòng tay vô cùng cường tráng, cơ bắp săn chắc ôm ghì hắn từ đằng sau, cái đầu lông xù nặng trịch cúi xuống.
“Hắn ta đúng là một kẻ khó ưa, nhưng đôi khi, những lời hắn nói không phải vô lý hoàn toàn.”
Hơi thở nóng rực phả vào dái tai, nhiệt độ nóng bỏng từ ngực đối phương truyền đến.
Ôn Giản Ngôn cứng đờ người.
Cho dù không cần quay đầu hắn cũng biết người tới là ai.
“Cưng à, em đã làm rất nhiều điều với tôi.”
Số 01 đặt cằm lên vai Ôn Giản Ngôn, dùng đôi mắt xanh rực lửa nhìn chằm chằm khuôn mặt cứng đờ của thanh niên trước mặt, lồng ngực khẽ run vì cười: “Vết sẹo trên bụng tôi vẫn còn này, em muốn sờ không?”
“…”
Hiển nhiên đây là về chuyện Ôn Giản Ngôn xúi giục số 01 tự sát trước đó.
Nếu như không nhờ khả năng hồi phục tự động kinh người, e là gã đã gục trong hành lang của Viện điều dưỡng Bình An vì mổ bụng.
“Nhìn kìa.”
Số 02 mỉm cười, thong thả tiến về phía trước cầm cổ tay Ôn Giản Ngôn: “Em làm nhiều chuyện như vậy, vì sao lại nghĩ…”
Ngón tay anh ta vuốt ve xương cổ tay thon gầy, trườn dọc lên theo cánh tay.
“Có thể dễ dàng rời đi khi không bồi thường tổn thất chút nào?”
“!!!”
Ôn Giản Ngôn thở hổn hển, cố gắng vùng vẫy, nhưng tất cả sự phản kháng của hắn đều hoá thành vô hình, bị giam cầm tại chỗ không thể di chuyển.
“Buông tay!”
Hắn nghiến răng giận dữ quát.
“…Sao vậy?”
Giọng cười sảng khoái của thiếu niên vang lên từ bên cạnh.
Cặp song sinh giống hệt nhau tiến đến gần, một người tóc trắng mắt xanh, một kẻ tóc đen mắt đen, trên mặt đều mang theo vẻ ngoan cố sung sướng đồng dạng.
“Thỏ nhỏ, lần này bọn em bắt được anh rồi.”
Niall mỉm cười đến gần, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay còn lại của Ôn Giản Ngôn, khẽ cọ khuôn mặt lạnh băng vào lòng bàn tay hắn.
Cậu ta vừa nói vừa dùng đôi mắt màu xanh trong veo nhìn chằm chằm đối phương, giọng nói dịu dàng lại tựa như lời nguyền rủa: “Bắt được thì tức là của bọn em.”
“Đúng vậy.” Lore ngẩng mặt, chẳng hề ngần ngại mà dụi vào lòng Ôn Giản Ngôn: “Thỏ nhỏ, anh nói chúng ta sẽ ở bên nhau vĩnh viễn phải phông?”
“Anh đã hứa với em rồi.”
Nó nhe hàm răng sắc nhọn như sói: “Nói được thì phải làm được.”
Mars trầm ổn bước qua. Thoạt nhìn hắn ta vô cùng bình thản, thế nhưng đôi mắt màu xám lại bị sự cuồng nhiệt cùng dục vọng tình ái thiêu đốt.
“Quid pro quo.”
“Hỡi nàng thơ của tôi, giao dịch cuối cùng của đôi ta còn chưa kết thúc.”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng] oanh động. Tất cả khán giả đều trở nên phấn khích, bình luận điên cuồng lướt qua màn hình, lít nhít chằng chịt, gần như lấp kín màn hình.
“A a a a!”
“A a a a a a a! Hình ảnh mong chờ từ lâu đã xuất hiện!”
“Quá vui vẻ, quá kích thích!!”
“Hu hu hu! Mau chjch hắn đi!!”
“Há há há há, cuối cùng chó lừa đảo cũng lật xe há há há há há. Tuy rằng sau này phòng livestream có thể đóng cửa vĩnh viễn, nhưng tôi vẫn phải nói, rất đáng giá!”
“Ha ha ha ha ha đúng vậy!”
Họ có thích Ôn Giản Ngôn không?
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Họ yêu người đàn ông này một cách cuồng nhiệt.
Một linh hồn mới toanh vùng vẫy và không cam lòng khi bị bao bọc bởi túi da xinh đẹp, luôn luôn có thể làm cho phó bản trở nên thú vị, xuất hiện nhiều sự thay đổi khó lường, vượt quá sự mong đợi của bọn họ, khiến buổi livestream trở nên đặc sắc, khiến những trái tim hiếu kỳ và ngưỡng mộ mạnh mẽ hài lòng.
Bọn họ nguyện ý mang lại danh tiếng cho hắn, vì hắn đánh thưởng tích phân, vì hắn cất lời khen ngợi, vì hắn đấu đá lẫn nhau, cho dù bảo họ đưa hắn lên trên Thần Đàn cũng không sao cả.
Tuy nhiên nếu họ có thể đốt cháy lớp da ấy, thiêu rụi linh hồn ấy, vậy họ sẽ càng cuồng nhiệt và phấn khích hơn.
Họ là những thẩm phán ngồi tít trên cao, những kẻ phàm ăn vô độ, những kẻ luôn khao khát được giải trí, được kích thích hơn.
Mọi thứ trong phòng livestream đều là thức ăn, là máu mà họ ngấu nghiến nuốt vào.
Phòng livestream đóng cửa vĩnh viễn?
Chà, đáng tiếc làm sao.
Nhưng nó có giá trị.
Chỉ trong nháy mắt, Ôn Giản Ngôn đã bị mấy người vây chặt. Cánh tay, bả vai, thắt lưng đều bị những cánh tay khác nhau ôm lấy, bị những bàn tay ôm ấp vuốt ve.
Hắn bị kẹt trong nhà tù không thể thoát khỏi.
Những lời dối trá hắn từng gieo rắc trong phó bản này, những hạt giống thảm hoạ mà hắn tung ra, giờ phút này đều vận ngược lại vào hắn.
Các nạn nhân tập hợp cùng nhau, yêu cầu hắn phải bồi thường cho họ.
“Tôi thấy hiện tại mọi người vui nhỉ.”
Quần áo của Ôn Giản Ngôn xộc xệch trong lúc giãy giụa, làn da tái nhợt hiện vệt ửng đỏ bệnh hoạn.
Hắn khẽ nở nụ cười, dưới vẻ ngoài cố tỏ ra bình tĩnh lại không giấu được vẻ hốt hoảng. Đôi mắt hổ phách bất an đảo qua đảo lại không ngừng, như chưa từ bỏ hy vọng, cố gắng tìm kiếm cơ hội thoát thân: “Sao thế? Không đấu đá nữa à?”
“Tất nhiên rồi.”
Số 02 dùng đôi mắt ngọt ngào như sô cô la nhìn đối phương chăm chú: “Phải nói rằng thủ đoạn em dùng để giết tôi rất cao mình, nhưng đáng tiếc… nó không còn hữu ích nữa.”
Anh ta thân mật cọ vào vành tai đối phương:
“Em xem… Một vài người trong chúng tôi không nhận ra rằng, chia sẻ là giải pháp duy nhất, nhưng bây giờ tất cả họ đã thức tỉnh.”
Nụ cười trên mặt số 02 càng tươi, hướng đi hiện tại hoàn toàn phù hợp với mong muốn của anh ta.
“Không.”
Niall ngẩng đầu từ trong lòng bàn tay Ôn Giản Ngôn, khuôn mặt lộ ra cười khoái trá giống vậy, độ cong khoé môi gần như đúc cùng một khuôn với số 02: “Đây vốn là độc chiếm.”
“Đúng vậy.” Mars tiến lên, cúi người ôm bắp chân Ôn Giản Ngôn và hôn lên đầu gối hắn:
“Độc nhất vô nhị.”
Hắn ta thì thầm.
Là chia sẻ, cũng là độc chiếm.
Một đôi mắt ngước lên nhìn chăm chú chàng trai phía đối diện, sợi tơ màu vàng lóng lánh trong các đồng tử khác nhau dần dần trở nên rõ ràng và sáng chói.
Chúng ta vốn là một thể.
“Mi có cảm nhận được không?”
Bác sĩ Reiss rời mắt, chuyển đôi mắt màu vàng xanh sang số 05 không trọn vẹn trước mặt, nhẹ giọng hỏi: “Mi hiểu chứ?”
“Chiến lợi phẩm vĩnh viễn thuộc về chúng ta.”
“…”
Nghe vậy, Ôn Giản Ngôn giật mình khẽ cụp mắt.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cảm giác hoảng loạn nhanh chóng biến mất khỏi khuôn mặt hắn.
Chàng trai đắm chìm trong dòng suy tư của mình, khuôn mặt tái nhợt ẩn trong bóng tối, có vẻ xa xăm mà lạnh nhạt, cơ hồ đến độ vô nhân tính.
Giống như quên mất tình cảnh hiện tại của mình… bị vây kín kẽ không thể thoát ra, không có khả năng trốn thoát.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng], cảm xúc của khán giả bị khuấy động dâng trào, cùng với sự cuồng nhiệt, những ý tưởng, tưởng tượng gần như quá quắt bỗng bị dập tắt tức thì, toàn bộ bầu không khí trong phòng livestream bị đóng băng trong giây lát.
“Chờ đã? Có phải tôi sinh ảo giác không? Vì sao trông hắn lại bình tĩnh như vậy?”
“Còn chiêu dự phòng nào hả? Đúng không?”
“Tôi nhớ tất cả đạo cụ của hắn bị dùng gần hết rồi, chờ đã…”
Sau khi nghe bác sĩ Reiss nói xong, ánh mắt của số 05 mang khuôn mặt “Vu Chúc” lóe lên.
Dường như đã bị thuyết phục.
Số 05 cất bước, thong thả tiến tới trước mặt Ôn Giản Ngôn.
Bác sĩ Reiss hơi nghiêng người, cũng không ngăn cản hành động của số 05 mà chỉ nheo cặp mắt hệt như rắn độc, bình tĩnh nhìn chăm chú cảnh tượng này, khoé môi nở nụ cười vui vẻ.
Số 05 dùng cặp mắt hoàn chỉnh nửa vời nhìn chàng trai đối diện, chậm rãi giơ tay hướng về phía Ôn Giản Ngôn.
Thanh niên bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn nó.
Đường cong mí mắt rõ ràng tinh tế, mang theo một chút ôn hòa vô hại khiến người ta si mê, nhưng đuôi mắt lại hơi xếch lên, thoáng phá huỷ đi cảm giác mềm mại giả dối.
Hắn bỗng mỉm cười.
“Đối với câu hỏi vừa rồi của anh, câu trả lời của tôi là, YES.”
[Thiên phú đã được kích hoạt, đã ăn quả nói dối.]
[Tỷ lệ nói dối thành công: 50/100]
“Vậy nên…”
Dưới hàng lông mi tuyết trắng, đôi đồng tử nhạt màu gần như ngả nâu ẩn chứa vệt sáng sâu hun hút.
Ôn Giản Giản Giản thoáng dừng lại, sau đó khẽ cười nói.
“Vì vợ tương lai của anh, anh sẽ làm bất cứ điều gì phải không?”
Xúc xắc mười mặt lăn nhanh trên không trung.
[1/50]
[Thành công rực rỡ]
Số 05 khựng lại, đầu ngón tay y chỉ cách gò má đối phương vài xăng-ti-mét.
Tí tách.
Tế bào thần kinh đỏ tươi phân chia kéo dài, nhưng chúng không hướng đến Ôn Giản Ngôn mà quấn lấy những bệnh nhân còn lại!
Đòn đánh của y vô cùng bất ngờ, mấy bệnh nhân nguy hiểm cao khác không kịp cảnh giác, Ôn Giản Ngôn nắm thời cơ, nhân lúc hỗn loạn giãy thoát. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cục diện lập tức trở nên hỗn loạn.
Ôn Giản Ngôn linh hoạt trốn sang một bên, dáng vẻ nhếch nhác vừa rồi như thể một loại ngụy trang hư vô nào đó, tức thì biến mất không còn tăm tích.
Vài giây trước, chàng trai còn đang rơi vào khốn cảnh vừa chỉnh vạt áo xộc xệch của mình vừa hơi cử động khớp xương cứng đờ, sau đó ngẩng đầu nhìn thi thể bị nghiền nát cách đó không xa, đôi môi nhạt màu khẽ nhếch, để lộ hàng răng trắng tinh.
“Tiếp tục đi nào, anh yêu.”
Vừa nói hắn vừa đưa tay chỉnh lọn tóc mềm mại loà xoà của mình, cổ tay còn hằn vết đỏ do vừa bị siết.
Mái tóc được hắn vuốt ngược ra sau, để lộ đường nét khuôn mặt thâm thuý cùng với nụ cười hờ hững yếu ớt.
“…Hãy coi chúng đối xử với vợ anh như thế nào?”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Ha ha ha ha, tôi đã nói rồi, streamer vẫn còn thiên phú chưa sử dụng.”
“Hay lắm hay lắm, thép tốt thì phải dùng làm lưỡi dao!! Nắm bắt thời cơ rất chuẩn!”
“A a a a, tiếc quá, không có hình ảnh tôi mong chờ à?”
“Đùa nhau đấy chắc? Lầu trên tưởng streamer thành công thật sao? Hiện tại hắn chỉ trốn được trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đối mặt với các loại nguy cơ, tôi cược hắn trốn không thoát!”
“Chậc.”
Bác sĩ Reiss nhẹ nhàng lắc đầu, tựa hồ cũng không bất ngờ vì sự phản bội của số 05, dường như y chỉ có chút tiếc nuối.
“Vậy à? Tiếc thật.”
Y mỉm cười, đáy mắt không có bao nhiêu độ ấm. Đoạn y chậm rãi giơ tay lên, cầm tế bào thần kinh đang lao tới trước mặt mình, sau đó đột nhiên giật ngược.
Tế bào thần kinh bị nắm chặt không thể di chuyển về phía trước.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“!”
“Tôi đệt, bác sĩ mạnh như vậy sao!”
“Tôi cảm thấy sức mạnh không phải vấn đề ở đây. Trong cảnh đặc biệt trước đó, người phụ trách hạng mục số 05 chính là bác sĩ Reiss, anh ta là người duy nhất trong Viện điều dưỡng Bình An không bị nhốt trong lồng sắt, nhất định là có đặc quyền.”
“Đúng vậy, ắt hẳn phó bản còn có cơ chế cân bằng nào đó.”
Không khí đột ngột trở nên căng thẳng, mùi thuốc súng nồng nặc lan toả.
“Nếu là trước đây, với tư cách là hoá thân của [Viện điều dưỡng Bình An], số 05 có thể chống cự cùng lúc với sáu người khác. Nhưng bây giờ phó bản sắp kết thúc, toàn bộ Viện điều dưỡng Bình An đã bị phá hủy gần hết, lấy một địch sáu chắc chắn không thành công nổi.”
“Đúng vậy, theo tôi thấy, streamer làm vậy cũng chẳng khác gì giãy giụa hấp hối, chỉ có thể đạt được tự do ngắn ngủi mà thôi, không thể đảo ngược tình thế.”
“Đúng vậy, đặc biệt là khi bây giờ đếm ngược nhiệm vụ chủ tuyến sắp kết thúc, nhiệm vụ cuối cùng vẫn chưa hoàn thành. Cuộc “Hôn Nhân” mà hiện tại hắn sử dụng thiên phú hoàn thành không có sự chứng giám của Thánh Đàn và linh mục, do đó sẽ không được hệ thống phán định là một trong những Bí Tích. Cho dù thật sự thành công, nhưng một phút sau sẽ hết hiệu lực bởi vì thiên phú kết thúc.”
“Chà chà, khó mà chống đỡ được đây.”
“Nhưng… Vì sao trông hắn không hề hoảng sợ chút nào?”
“Vậy nên, hiện tại hắn đang làm gì?”
Ôn Giản Ngôn vươn tay mở giao diện livestream, dán chặt mắt vào màn hình giữa khoảng không.
Cho dù bình luận vô cùng sôi nổi hay trận hỗn chiến cực kỳ khốc liệt cách đó không xa, dường như tất cả đều không thu hút được sự chú ý của hắn.
Quả thực cứ như…
Tất cả những gì trước mặt không phải trọng tâm của hắn ngay từ ban đầu.
Khoé môi Ôn Giản Ngôn mấp máy, tựa hồ đang đọc gì đó.
“! Sau khi phóng to màn hình, tôi thấy hắn đang đếm ngược!”
“Hả? Đếm ngược cái gì?”
“Tôi không biết!”
Toàn bộ phòng livestream đều mê man.
Đột nhiên, một vài khán giả trong phòng livestream [Thành Tín tối thượng] như sực hiểu: “Chờ chút!? Mọi người nhìn vị trí đứng của mấy streamer khác… Coi xem có thiếu ai không?”
“?!”
“??!!”
Tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào bảy bệnh nhân nguy hiểm cao bỗng xuất hiện, và mỗi khán giả trong phòng livestream đều rất phấn khích, mong chờ hình ảnh kích thích xuất hiện.
…Không ai chú ý đến hành động của những streamer còn lại.
Và bọn họ càng không chú ý tới, có người lặng yên không một tiếng động biến mất.
Đột nhiên, bầu không khí thay đổi mà không có lý do.
Cảm giác ấy rất vi diệu, song lại vô cùng rõ ràng, không có bất kỳ bằng chứng thực tế nào, nhưng người ở trong lại cảm nhận được sự biến hoá ấy.
Giống như khí gas lấp đầy không gian chợt biến thành chất bán lỏng ngưng đọng, lại giống như loại sức mạnh và sự tồn tại vượt ngoài tầm hiểu biết của nhân loại đang thức tỉnh, trí tuệ và não bộ con người đánh mất khả năng ứng phó, thứ duy nhất còn sót lại là bản năng cổ xưa bắt nguồn từ sâu thẳm linh hồn.
Trong nháy mắt đó, cách thở và nhịp tim đều thay đổi.
Loại cảm giác ấy vô cùng đáng sợ, mặc dù không thể nhìn thấy hay chạm vào, nhưng toàn bộ thế giới xung quanh đều thực sự thay đổi vì nó.
Thời gian mất đi ý nghĩa trôi qua, âm thanh biến mất ngay tức khắc.
Cả thế giới chìm vào biển sâu, sự im lặng đáng sợ của cô lập bao trùm thế giới.
“!”
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rụt, hắn bỗng ngẩng đầu nhìn về một hướng nào đó cách mình không xa…
Trước cửa phòng tối.
Bóng hình Tô Thành xuất hiện. Anh ta thở hổn hển, quần áo nhuốm đỏ, tay phải buông thõng bên hông, máu tươi nhỏ từng giọt xuống phía dưới, tựa hồ có mấy ngón tay đã biến mất tăm.
Mà ở phía sau anh là Tóc Vàng mặc váy cưới trắng, trên đầu đội chiếc khăn trùm xiêu vẹo, sắc mặt của hắn ta tái trắng, quần áo trên người dính đầy máu tươi.
Ánh mắt mọi người giao nhau trên không trung.
Hơi thở của Tô Thành không ổn định, chậm rãi gật đầu với Ôn Giản Ngôn.
Đó là một tín hiệu im lặng.
…Thành công.
Giây tiếp theo, âm thanh máy móc quen thuộc của hệ thống vang bên tai:
[Mức độ khám phá phó bản: 100% Thưởng tích phân: 20.000]
[Mức độ sửa đổi cốt truyện hiện tại: 100% Thưởng tích phân: 50.000]
[Chúc mừng streamer đạt được thành tựu duy nhất của toàn phó bản: vương miện kép!
Wow, bạn đã cùng lúc mở khoá 100% hai tuyến đường trong một phó bản, vận may và thực lực của bạn đều bùng nổ! Đúng là vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người, khiến cho ai ai cũng phải giật mình kinh ngạc!]
[Mong streamer tiếp tục cố gắng để tạo trải nghiệm livestream thú vị và mới lạ hơn cho khán giả!]
Âm thanh công bố thành tích liên tục vang vọng trong phòng livestream, không chỉ trong [Viện điều dưỡng Bình An] mà thậm chí còn phát hành trên toàn bộ nền tảng livestream Ác Mộng.
Thông báo trên toàn máy chủ.
“…”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Á á á á á á á á song vương miện!”
“Tôi đã trở thành chứng nhân lịch sử!!! Mức độ khám phá và sửa đổi là 100%!!!! Mẹ kiếp, trâu bò vãi chưởng.”
“Đờ mờ đờ mờ đờ mờ, thành tích duy nhất trên toàn server! Bá vãi!!”
Ngoại trừ khán giả cuồng hoan ăn mừng thì càng có nhiều khán giả nghệt mặt, hoàn toàn không hiểu thành tích đạt được kiểu gì:
“A a a a a cứu với, rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Có ai trong phòng livestream của streamer khác tốt bụng gửi video quay màn hình cho tôi không?”
“Oé oé oé tôi cũng muốn xem! Vừa rồi bị Ôn Giản Ngôn thu hút toàn bộ chú ý, căn bản không biết phó bản xảy ra chuyện gì! Vì sao đột nhiên hoàn thành mà không báo trước!!!”
“Tôi đã bỏ lỡ gì rồi!! Tò mò chết mất!!”
Chẳng mấy mà đã có người tốt bụng gửi video vào phòng livestream.
Có lẽ đây là hình ảnh trong phòng livestream Tô Thành.
Vài phút trước.
Ôn Giản Ngôn lao thẳng từ phòng tối ra, đối mặt với sáu bệnh nhân nguy hiểm nhìn chằm chằm mình với tâm tư không thuần khiết, sắc mặt của hắn tái nhợt, vẻ ngoài nhếch nhác hoảng sợ như một con thỏ đáng thương lạc vào khu cấm.
Khi Mars đến gần, hắn hoảng sợ lùi về sau một bước… hướng về phía Tô Thành.
Hắn hoảng loạn quay đầu nhìn lướt qua.
“…”
Trong vài giây ngắn ngủi, tầm mắt hai người chạm nhau rồi tách ra.
Chàng trai giấu tay sau lưng, nhanh chóng bí mật ra hiệu cho Tô Thành, chỉ chỉ về hướng cửa ngầm.
Tô Thành sửng sốt chốc lát.
Giây tiếp theo, số 05 xuất hiện.
Ôn Giản Ngôn bắt lấy ánh mắt anh ta, sau đó bắt đầu chạy nước rút về phía sau… tất cả xác sống đã biến mất, lối ra hầm mộ đã được dọn sạch.
Tuy nhiên hắn không chạy về phía lối ra, ngược lại…
Hắn lao về phía cách xa cánh cửa.
Tô Thành ngơ ngác nhìn con đường thông thoáng và không có chướng ngại đối diện, cuối cùng cũng hiểu.
Nhớ lại những gì Thược Dược nói khi ra ngoài, anh ta bỗng hiểu ý định của Ôn Giản Ngôn.
Họ còn một Bí Tích cuối phải hoàn thành.
Ôn Giản Ngôn biết rõ mình là bia ngắm và mồi nhử đáng chú ý nhất, tất cả bệnh nhân nguy hiểm cao đều chú ý hắn. Nếu đã như vậy, chi bằng lợi dụng ngược sự chú ý quá mức này.
Ngay từ ban đầu, mục đích của Ôn Giản Ngôn không phải đám bệnh nhân nguy hiểm cao, cho nên hắn mới không ngại mình bị giam cầm, không quan tâm sự chênh lệch sức mạnh giữa các bệnh nhân.
Bởi vì từ đầu đến cuối, hắn chỉ coi bản thân mình là mồi nhử.
Tất cả bệnh nhân nguy hiểm cao đều bỏ qua sự tồn tại của những streamer khác, và khi sự chú ý của họ dồn hết vào Ôn Giản Ngôn… thì đó là lúc hoàn thành nhiệm vụ.
Tô Thành dẫn theo Tóc Vàng lặng lẽ quay về phòng tối.
Quả nhiên, ở đó bọn họ nhìn thấy đạo cụ do Ôn Giản Ngôn chuẩn bị đặt trên tế đàn, cùng với tờ giấy kraft viết cách dùng.
Âm thanh máy móc của hệ thống vang vọng trên không trung, tượng trưng cho sự kết thúc của toàn phó bản:
[Ting! Chúc mừng streamer hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng!]
Hết chương 190