Hai chân Tóc Vàng quẫy đạp loạn xạ giữa không trung. Cách một lớp cửa kim loại cũng có thể nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của gã vang vọng trong không gian chật hẹp khép kín:
“Nhanh lên! Kéo tôi vào!!”
Ôn Giản Ngôn giật cả mình.
Hắn thậm chí còn không có thời gian để nghĩ nhiều, hô to với Luce đang đứng bên cạnh nắm chân khác của Tóc Vàng: “Kéo!”
Hai người đồng loạt ra sức, cơ thể không mấy to lớn của Tóc Vàng bị kéo từ trong khe hẹp trở về!
Dưới tác dụng của phản lực, ba người lảo đảo lùi về phía sau đụng vào vách ngăn thang máy và phát ra một tiếng “rầm”. Hộp sắt vốn có đang lơ lửng giữa không trung lập tức có xu hướng rơi xuống, tiếng ma sát chói tai của vách tường kim loại bên ngoài lại vang lên, quanh quẩn trong giếng thang máy tối om như mực, khiến người ra phải run sợ.
“…”
Tất cả vô thức căng cứng người và bất động, sợ lại gây ra thay đổi trọng lực làm thang máy mất cân bằng.
Tiếng động ngắn ngủi kết thúc, thang máy lại chìm vào khoảng lặng.
Chiếc hộp sắt lắc lư, tuy nhiên cuối cùng vẫn giữ được sự ổn định và dừng lại ở phía xa hơn.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn Tóc Vàng bị kéo về.
Chỉ thấy gã ngồi ngơ ngác dưới đất, khuôn mặt trắng bệch toát đầy mồ hôi, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khe hở hẹp cách đó không xa, dường như còn chưa hoàn hồn sau cơn chấn động vừa rồi.
“Rốt cuộc bên ngoài có cái gì vậy?”
Luce nhíu mày mở miệng hỏi.
“…”
Tóc Vàng chậm chạp quay sang nhìn hắn, nuốt nước bọt run rẩy nói: “Ngay gần thang máy, có, có, có nguyên một, sào huyệt…”
“Sào huyệt?”
Luce cau mày chặt hơn, hỏi: “Sào huyệt?”
Sau cơn hoảng loạn vừa rồi, dường như Tóc Vàng không biết nên diễn tả những gì mình nhìn thấy như thế nào. Gã vừa đứng tại chỗ khua tay múa chân, vừa ngắc ngứ nói: “Chính, chính là…”
Ngay giây tiếp theo, gã bỗng hít sâu một hơi, giọng nói thay đổi.
Tóc Vàng giơ tay run rẩy chỉ vào khe hở mình vừa bò ra: “A a a a a a!”
Theo phản xạ, mọi người đồng loạt dõi mắt theo hướng ngón tay gã chỉ.
Trong khe hở hẹp tối tắm, thấp thoáng có thể nhìn thấy một vài khuôn mặt trắng bệch đang chậm rãi di chuyển về hướng này. Những khuôn mặt ấy cứng đờ và không có cảm xúc nào, chúng đang âm thầm tiến lại đây, giữa không gian yên ắng, dường như có thể nghe thấy một chút âm thanh nhớp nháp kỳ lạ.
Nguồn sáng dự phòng chớp nháy trong thang máy hắt lên những khuôn mặt trắng bệch kia, phản chiếu một thứ ánh sáng hơi ẩm ướt.
“Đây, đây là cái gì?”
Luce hoảng sợ, bất giác lùi về phía sau.
“Tôi cũng không biết!!!” Tóc Vàng suy sụp gào lên.
Một, hai, ba…
Mặt dù khuôn mặt khác nhau nhưng biểu cảm của chúng lại giống hệt. Khuôn mặt trắng bệch ở trong bóng đêm đang tiến đến gần, dán chặt vào khe hở hẹp, hình như còn muốn chen vào bên trong. Bọn chúng lấp kín khe hẹp không chừa một kẽ hở, đè ép lên nhau, thoạt nhìn không thể tiến vào từ bên ngoài.
Lép nhép.
Tiếng nước nhớp nháp vang lên.
“!”
Ôn Giản Ngôn chợt nhận ra bên ngoài thang máy chính là tầng một.
Hay nói cách khác, những “khuôn mặt” quái dị này đang áp người xuống sàn nhà để chui vào, vậy thì cơ thể của chúng…
Lép nhép, lép nhép.
Âm thanh nhớp nháp kỳ dị quanh quẩn khắp thang máy.
Mọi người trơ mắt nhìn những khuôn mặt bị bóp méo biến dạng, hộp sọ trong đầu vốn là một thứ cứng rắn lại phảng phất như động vật nhuyễn thể phát ra tiếng nước khiến người ta ghê tởm, sau đó trườn vào thang máy tựa như miếng thạch.
Mọi người không khỏi cảm thấy da đầu râm ran.
Bọn họ bất giác lùi về phía sau, nhưng gót chân họ lại chạm vào vách tường bên trong thang máy.
Lúc này mọi người mới chợt nhận ra, bọn họ không thể lui bước trong không gian phong bế chật hẹp này.
“Không sao, chỗ tôi có đạo cụ công kích.”
Dù sao cũng là một streamer kỳ cựu, Luce nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Tôi sẽ tiêu diệt chúng nó, sau đó mọi người nhanh chóng…”
Nhưng hắn còn chưa kịp dứt lời thì đã bị Ôn Giản Ngôn cắt ngang: “Không được.”
Luce sửng sốt: “Cái gì?”
“Anh không nghe anh ta nói sao?” Ôn Giản Ngôn chỉ Tóc Vàng tái mặt nằm dưới đất: “Bên ngoài là nguyên sào huyệt của chúng, cho dù tiêu diệt mấy con ở đây cũng vô dụng.”
Một đồng đội khác nhíu mày: “Bên ngoài tối om như vậy, anh ta thật sự nhìn rõ được sao? Hơn nữa…”
Gã thầm liếc mắt nhìn Tóc Vàng nằm dưới đất, nuốt những lời còn lại vào trong bụng.
Tuy nhiên mọi người đều biết gã muốn nói gì.
Kẻ nhát gan không đáng tin cậy.
Dưới áp lực của nỗi sợ, bọn họ có thể làm ra mọi thứ, bao gồm cả nói dối.
“…”
Mặt mày Tóc Vàng tái mét, gã há miệng song cuối cùng vẫn không nói gì.
“Anh ta có thể.”
Ôn Giản Ngôn nói như chém đinh chặt sắt.
Tóc Vàng ngơ ngác, bất giác quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn.
Ôn Giản Ngôn không nhìn gã: “Tôi chịu trách nhiệm về điều đó.”
Luce bình tĩnh nhìn Ôn Giản Ngôn, hít sâu một hơi: “Vậy thì được rồi.”
Hắn thả bàn tay chuẩn bị sử dụng đạo cụ của mình ra và nói: “Tiếp theo cậu định làm gì?”
Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, mấy cái cục kia đã chui vào được.
Lý do sử dụng từ “cục” ở đây là vì không còn lượng tự nào khác để hình dung rõ về chúng.
Đằng sau khuôn mặt trắng bệch là “cái cổ” trắng toát to bằng đầu, trông chúng như những sợi mì mềm mại ẩm ướt, chen chúc với nhau khiến người ta cảm thấy kinh tởm.
Ôn Giản Ngôn cắn răng: “Nhảy.”
“Ba.”
“Cái gì?”
Mấy người sửng sốt.
“Hai.”
Tô Thành phản ứng nhanh nhất: “Mọi người cùng nhau, mau lên! Nhảy tại chỗ!”
“Một!”
Cùng lúc đó, mọi người đồng loạt nhảy lên.
Rầm!
Toàn bộ hộp sắc rung lắc dữ dội, kim loại ma sát phát ra âm thanh chói tai.
“Tiếp tục!”
Tóc Vàng bò dậy và ra sức nhảy cùng mọi người, sau đó đập mạnh xuống dưới.
“Rắc!”
Cuối cùng thang máy lơ lửng giữa không trung cũng mất thăng bằng, cùng với tiếng đứt của thứ gì đó, hộp sắt lại rơi xuống tiếp.
Nguồn điện dự phòng chập chờn, toàn bộ không gian chật hẹp lại chìm vào bóng tối.
Trong quá trình rơi, mọi người loáng thoát nghe thấy tiếng thứ gì đó bị chặt đứt, giống như quả bóng chứa đầy nước bị đè ép và vỡ ra, phát ra âm thanh kỳ lạ khiến người ta mắc ói.
“Rầm uỳnh…”
Cuối cùng cú lao mất kiểm soát được kết thúc bằng một tiếng nổ lớn.
“Xoẹt xoẹt.” Nguồn điện dự phòng được bật trở lại, chiếu sáng không gian bên trong thang máy,
Mọi người đứng chen chúc ở một đầu thang, kinh hồn bạt vía nhìn nhau, sau đó đưa mắt nhìn đầu bên kia thang máy…
Lục cục.
Ba cái đầu trắng bệch bị chém đứt từ giữa cổ nằm lăn lóc dưới mặt đất, xung quanh là một chất lỏng màu vàng trong suốt nào đó văng tung toé. Miệng của chiếc đầu mở ra khép vào, phần cổ tái nhợt tựa như con sên đang chậm rãi cựa quậy.
Như thể còn chưa chết.
Nhưng thật sự quá ghê tởm.
“…”
Mấy người nhao nhao tỏ vẻ chán ghét.
Ôn Giản Ngôn cúi người, thử dùng mũi chân lật đầu chúng nó, hình như đang tìm kiếm thứ gì.
Mặt của Tô Thành hơi tái, có vẻ anh ta chưa kịp xốc lại tinh thần từ trong cảm giác buồn nôn ấy.
Anh ta nhìn Ôn Giản Ngôn và hỏi:
“Cậu tìm được gì à?”
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn qua, hít sâu một hơi rồi đáp: “Đúng thế.”
“Có lẽ tất cả bọn chúng đều là bệnh nhân trong Viện điều dưỡng Bình An.”
Hắn chỉ vào một bên cổ, chỗ gần động mạch: “Anh nhìn ở đây.”
Trên làn da trắng bệch nhớp nháp, mơ hồ có thể nhìn thấy một lỗ nhỏ.
“Thuốc an thần của Viện điều dưỡng Bình An được tiêm ở chỗ này.”
Trên cổ hắn cũng có một vết thương tương tự.
Sắc mặt Luce không tốt lắm:
“Nói cách khác, streamer cũng có thể bị biến thành dáng vẻ này sao?”
“Tôi không biết.” Ôn Giản Ngôn đanh mặt nói.
Nhưng…
Có thể.
Đang lúc mấy người trò chuyện cùng nhau, cánh cửa thang máy trước mặt đột nhiên mở ra.
Mọi người giật mình lùi về phía sau theo phản xạ.
Lần này bên ngoài không có bất kỳ khuôn mặt nào xuất hiện… ngược lại, bên ngoài không có thứ gì ngoài bóng tối trống trải và tĩnh mịch.
Tuy nhiên không ai cảm thấy thoải mái cả.
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn màn hình hiển thị số tầng bên cạnh.
[-1]
Trong bóng tối, con số này có vẻ rất đáng quan ngại.
Phải biết rằng tầng hầm một và tầng hầm hai là nơi giam giữ bệnh nhân có độ nguy hiểm cao. Hơn nữa tầng một đã nguy hiểm vậy rồi thì không biết tầng hầm một và tầng hầm hai sẽ nguy hiểm thế nào nữa…
Ôn Giản Ngôn rất khó tưởng tượng nổi.
Mặt sàn bên trong và bên ngoài thang máy ngang nhau, không cần phải trèo ra ngoài như vừa rồi. Tuy nhiên bóng tối dày đặc không thể hoà tan bên ngoài đã mang đến áp lực tâm lý rất nặng, so sánh với nhau thì chiếc thang máy cùng ba cái đầu có vẻ an toàn hơn hẳn.
“…”
Ôn Giản Ngôn thở dài một hơi, nâng tay vuốt mặt, phá vỡ sự im lặng trước: “Chúng ta cũng không thể ở lại chỗ này.”
Dựa theo mức độ hư hỏng của thang máy, ắt hẳn dây cáp bên trong đã bị đứt, bọn họ chỉ có thể rơi xuống tiếp chứ không đi lên trên được.
Muốn đến chỗ nhà thờ nhỏ nhất định phải đi qua cầu thang ở tầng hầm, sau đó thông qua cầu thang đi lên tầng một, từ cửa nhỏ phía sau tầng một rời khỏi toà nhà chính của Viện điều dưỡng Bình An và tiến tới chỗ giếng trời.
Nhìn tầng hầm một đen kịt trước mặt, Ôn Giản Ngôn cảm thấy dựng tóc gáy, dạ dày cũng râm ran co giật.
Hắn vứt bỏ tạp niệm, căng da đầu nói:
“Đi thôi, đi thôi, tôi biết cách đi đại khái rồi.”
Dưới sự dẫn dắt của Ôn Giản Ngôn, đoàn người tiến về phía bóng tối.
Ánh sáng của chiếc đèn pin rất yếu nên chẳng có mấy tác dụng trong bóng tối dày đặc, chỉ có thể miễn cưỡng chiếu sáng vài mét con đường trước mặt.
Họ mò mẫm tìm đường trong bóng tối.
Cầu thang gần thang máy không thể đi được – nếu gần thang máy là hang ổ của chúng thì việc đi lên cầu thang từ bên này sẽ không thay đổi được tình thế.
Do đó bọn họ phải mạo hiểm đi qua cả tầng hầm một và tiến lên trên từ cầu thang bên kia.
Kết cấu tầng này tương tự tầng hầm hai, dãy hàng lang dài được ngăn cách bằng cửa sắt, tuy nhiên khoảng cách giữa từng phòng bệnh không xa như tầng hầm hai. Hay nói cách khác, số lượng bệnh nhân bị giam giữ ở tầng này nhiều hơn hẳn tầng hầm hai.
Chẳng bao lâu sau bọn họ đã tiến vào khu vực lân cận phòng đầu tiên.
Ôn Giản Ngôn đánh bạo dùng đèn pin chiếu vào phòng bệnh, dưới ánh đèn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy vài đường nét trong phòng.
Hắn hạ giọng hỏi Tóc Vàng: “Trong đó có ai không?”
Tóc Vàng nhìn vài giây rồi lắc đầu: “Không.”
Mặc dù bọn họ tạm thời chưa gặp phải bệnh nhân nào, thế nhưng đáy lòng Ôn Giản Ngôn vẫn bất giác trĩu nặng.
Trường hợp hắn không muốn nhìn thấy nhất đã xảy ra.
Bệnh nhân ở tầng hầm một có thể tự do rời khỏi phòng bệnh, đồng nghĩa… đám bệnh nhân nguy hiểm cao ở tầng hầm hai cũng có thể.
Và tệ hơn nữa là…
Tầng hầm một và tầng hầm hai cách nhau quá gần.