“?!”
Nghe vậy, mấy người Luce giật mình rối rít quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn bằng ánh mắt khiếp đảm, không dám tin hỏi.
“Hả? Cậu nói gì cơ?”
Mặc dù bọn họ chưa từng tiếp xúc thực sự với bác sĩ kia, nhưng theo miêu tả trước đó của Ôn Giản Ngôn, mặc dù chỉ là miêu tả giản lược cũng có thể thấy đây nhất định là nhân vật khó nhằn. Chủ động đến phòng điều trị của y thì chẳng khác gì tự mình đi vào miệng cọp!
Đến đây, nét mặt của mấy streamer bất giác đanh lại.
“Không phải đấy chứ…” Tô Thành trợn trừng mắt hít sâu một hơi, vô thức đè thấp giọng xuống: “Tiếp theo chúng ta đến phòng điều trị thật à?”
“Tất nhiên.”
Ôn Giản Ngôn nháy mắt với Tô Thành, nói bằng chất giọng nhẹ bẫng: “Chẳng qua, nói chính xác hơn thì chỉ có mình tôi đi.”
“Hả?” Tô Thành sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp: “Chờ chút, cậu có ý gì?”
“Chắc là anh đã xem qua bản đồ của Viện điều dưỡng Bình An rồi chứ?” Ôn Giản Ngôn không thèm chớp mắt, dễ dàng thuật lại nội dung bản đồ: “Hai tòa Đông Tây, bốn tầng trên đất, hai tầng hầm, phòng điều trị nằm ở tầng bốn của toà Đông, phòng viện trưởng và phòng lưu trữ nằm ở tầng bốn toà Tây, tôi nói không sai chứ?”
“Nên?”
Tô Thành ngập ngừng gật đầu.
Mặc dù anh đã nhìn thấy bản đồ, thế nhưng lại không có ấn tượng sâu sắc về nội dung cụ thể bên trong, chỉ có thể miễn cưỡng phác thảo bản đồ trong đầu.
“Hai tòa Đông Tây của Viện điều dưỡng Bình An là hai toà nhà đối xứng, có lẽ diện tích hai bên cũng như nhau.” Ôn Giản Ngôn cụp mắt, đăm chiêu nói:
“Tuy nhiên phía Đông chỉ có một phòng điều trị, mà diện tích phòng điều trị cũng không lớn.”
Phía Tây có phòng Viện trưởng và phòng lưu trữ, song phía Đông lại chỉ có đúng một phòng điều trị. Nếu như diện tích của phòng điều trị rộng rãi thì cũng không phải điều bất hợp lý, nhưng theo kinh nghiệm cá nhân của Ôn Giản Ngôn…
Diện tích của phòng điều trị chưa đủ chiếm diện tích một tầng lầu.
“Ý của cậu là… tầng bốn toà nhà phía Đông, ngoài phòng điều trị còn có phòng khác?”
Luce giật mình, lập tức hiểu ra ẩn ý trong lời Ôn Giản Ngôn. Hắn ta nheo mắt, chậm rãi mở lời: “Tuy nhiên nó không được đánh dấu trên bản đồ?”
“Có lẽ là vậy.”
Ôn Giản Ngôn nhún vai, trả lời một cách mơ hồ.
Hắn nhìn Luce rồi nói: “Nếu tiếp theo đây các anh còn hành động cùng bọn tôi, vậy thì trong khoảng thời gian tôi tiến vào phòng điều trị, mọi người có thể nhân cơ hội thăm dò các khu vực còn lại ở tầng bốn toà Đông, không chừng sẽ có phát hiện bất ngờ.”
Đương nhiên nếu như có thể lựa chọn, Ôn Giản Ngôn càng muốn người khác làm mồi nhử hơn, để hắn đi thăm dò tầng bốn.
Nhưng vấn đề là…
Bác sĩ Reiss quá khó chơi, hơn nữa đối phương luôn bóng gió tiết lộ chuyện mình có liên quan mật thiết đến sự biến dị đột nhiên xảy ra ở tầng hai dưới lòng đất. Cùng với đó là sự chú ý như có như không của y với Ôn Giản Ngôn, khiến hắn đành phải cắn răng chịu đựng, chủ động làm “mồi” tiếp xúc với đối phương.
“…”
Luce và những đồng đội khác nhìn nhau.
Sau một hồi cân nhắc, hắn ta gật đầu: “Chúng tôi tham gia.”
Đoàn người đi vào thang máy.
Theo tiếng chuyển động của máy móc, thang máy chậm rãi nhô lên, dần dần bỏ lại tầng hầm thứ hai phía dưới.
Chẳng mấy chốc mà thang máy đã lên đến tầng 4.
Hai tòa Đông Tây của Viện điều dưỡng Bình An không tách nhau ra hoàn toàn mà được thông nhau bằng hành lang, ở giữa trống rỗng, nhìn từ lan can xuống dưới là có thể thấy sảnh chính trống vắng.
Ôn Giản Ngôn đã tới tầng này một lần, hơn nữa còn cẩn thận nghiên cứu qua địa hình nơi đây, có thể nói là hiểu rõ như lòng bàn tay.
Đi về phía trái là phòng trị liệu, đi về phía phải là phòng Viện trưởng và phòng Lưu trữ.
Đường bên trái không có rào cản, nhưng đường bên phải lại bị chặn bởi một cánh cửa sắt rất dày. Nó không được mở bằng chìa khoá mà phải là thẻ từ, tạm thời không thể vào được.
Tô Thành có chút lo lắng nhìn Ôn Giản Ngôn:
“Một mình câu đi gặp tên bác sĩ kia sẽ ổn chứ?”
Nếu là người khác thì thôi…
Nhưng kia chính là NPC đã dẫn theo một nhóm người đến phòng thuỷ liệu pháp chỉ để mang Ôn Giản Ngôn đi, hơn nữa Ôn Giản Ngôn còn bị phó bản nhắm tới, chẳng ai biết trước liệu có xảy ra tai nạn bất ngờ nào không.
“Đừng lo.” Ôn Giản Ngôn nhìn anh ta, hời hợt nói: “Chẳng phải thẻ thân phận của chúng ta đã thay đổi rồi sao? Điều này chứng tỏ phó bản cũng thừa nhận sự thay đổi thân phận của chúng ta. Dù tên bác sĩ kia nguy hiểm đến đâu thì cũng chỉ là NPC trong phó bản, ắt hẳn sẽ không xảy ra sai sót lớn nào.”
Dù rằng ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng trong lòng Ôn Giản Ngôn cũng không dám chắc chắn.
Trong đầu hắn bất giác hiện lên khoảnh khắc đối phương túm chiếc xe đẩy đồ ăn khi hắn chuẩn bị đi xuống tầng hầm thứ hai…
Nghĩ tới đây, Ôn Giản Ngôn bỗng thấy hơi ê răng.
Chỉ mong thẻ thân phận vẫn còn chút tác dụng.
Bất kể đối phương nảy sinh nghi ngờ hay không thì chí ít ở bên ngoài, hắn vẫn là hộ lý của Viện điều dưỡng Bình An này.
Nhìn đồng bạn dần biến mất khỏi tầm mắt, Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, nâng tay nhẹ nhàng gõ cửa phòng điều trị.
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vang trong hành lang im ắng.
Ôn Giản Ngôn gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
Vài giây sau, một giọng nói tao nhã quen thuộc vang bên trong cửa: “Vào đi, cửa không đóng.”
Ôn Giản Ngôn không quên rằng chưa đầy một tiếng trước, đối phương cũng dùng giọng điệu dịu dàng giống y như vậy, cẩn thận giới thiệu các phương pháp điều trị bệnh sai lệch giới tính cho hắn, đồng thời cũng chuẩn bị tiến hành kích điện cho hắn luôn.
“…”
Ôn Giản Ngôn lấy lại bình tĩnh, nâng tay lên chậm rãi đẩy cánh cửa lớn trước mặt.
Trước mắt là một mảnh trắng chói loá, mùi thuốc khử trùng phả ra.
Cái đống bừa bộn trước khi rời đi lần trước đã được dọn dẹp không để lại chút dấu vết gì, hết thảy đều có vẻ gọn gàng sạch sẽ và ngăn nắp. Trừ một vài vật biến mất khỏi mặt bàn thì gần như rất khó để nhận ra rằng nơi đây từng bị số 01 gây náo loạn.
Người đàn ông mặc blouse trắng ngồi trước bàn, hình như đang cúi đầu kiểm tra thứ gì đó.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, y ngước đôi mắt màu xanh biếc lên, xuyên qua tròng kính mỏng manh đặt trên sống mũi nhìn lại, vẻ mặt bình thản, khoé môi còn nở một nụ cười nhạt.
Ánh mắt bác sĩ Reiss dừng trên người Ôn Giản Ngôn, giọng y trầm thấp mà nhu hoà:
“A, là cậu sao.”
“Rất vui vì cậu đã nghe lời khuyên của tôi và đến phòng khám kiểm tra.”
Y đặt đồ vật trong tay xuống rồi thong thả đứng dậy.
Chân ghế trượt trên sàn nhà phát ra âm thanh ma sát chói tai khiến lòng người giật thót.
“Cậu cảm thấy không thoải mái chỗ nào?” Xuyên qua tròng kính, đôi mắt xanh biếc lạnh lùng tựa như rắn độc được mạ một lớp dịu dàng dối trá. Y gần như ân cần mà thăm hỏi:
“Có cần tôi kiểm tra toàn thân cho cậu không?”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“?”
“?”
“Tôi không biết có phải phó bản đã thay đổi hay do suy nghĩ của bản thân có vấn đề… Tại sao nghe bác sĩ nói kiểm tra toàn thân mà tôi cứ thấy là lạ?!”
Cảm nhận được ánh mắt đối phương dừng trên người mình, thần kinh của Ôn Giản Ngôn bất giác căng thẳng.
Hắn nhếch khóe môi nở một nụ cười thân thiết, ngước mắt lên nhìn bác sĩ Reiss: “Cảm ơn sự quan tâm của anh, nhưng kiểm tra toàn thân thì không cần.”
“Trước đó tôi bị bệnh nhân dưới tầng hầm hai tập kích, cho nên mới được thông báo đến phòng điều trị kiểm tra chút thôi.”
Chàng trai ngẩng đầu vạch cổ áo bị máu tươi thấm ướt, để lộ phần cổ và xương quai xanh tái nhợt của mình cùng vết cắn.
Bác sĩ Reese cụp mắt nhìn cổ Ôn Giản Ngôn, đôi mắt xanh biếc hơi trầm xuống.
Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm người đàn ông cách đó không xa, không buông tha bất cứ một thay đổi biểu cảm nào trên mặt đối phương, hắn hời hợt nói:
“Chỉ là vết thương ngoài da, xử lý qua loa một chút là tôi có thể trở về làm việc phải không bác sĩ?”
Sau khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, bác sĩ Reiss nhếch khóe môi gật đầu:
“Đúng vậy.”
Y lấy lại tinh thần, mở cửa tủ lấy đồ sơ cứu như băng gạc, cồn,… sau đó xoay người đặt chúng lên khay sắt bên cạnh.
“Qua đây ngồi xuống.”
Bác sĩ Reiss chỉ vào chiếc giường sắt trước mặt.
Ôn Giản Ngôn dõi mắt theo hướng ngón tay người kia.
Đó là một chiếc giường dùng để trói bệnh nhân bằng sắt có thể tự điều chỉnh độ cao, dây trói tay chân đều làm từ da.
“…”
Những ký ức tồi tệ về việc bản thân bị trói tràn vào tâm trí.
“Thành thật xin lỗi.” Bác sĩ Reiss áy náy nói: “Lúc trước có một bệnh nhân đã làm ầm ĩ trong phòng điều trị, không chỉ làm hỏng rất nhiều thiết bị vật tư y tế mà còn đập nát chiếc ghế duy nhất tôi có ở đây. E rằng bây giờ chỉ đành phiền cậu ngồi ở chỗ này, cậu không ngại chứ?”
“…Tất nhiên rồi.”
Ôn Giản Ngôn cắn răng mỉm cười bước qua, ngồi xuống giường sắt.
“Xin mời cởi quần áo.”
Bác sĩ Reiss vừa cầm chai cồn vừa bình tĩnh nói.
Ôn Giản Ngôn không phản đối.
Hắn cụp mắt thuần thục cởi cúc áo. Từng chiếc cúc áo bung ra theo từng chuyển động của hắn, để lộ mảng da trắng ngần và đường nét cơ bắp săn chắc.
Dưới tròng kính là ánh mắt lạnh lẽo nhớp nháp giống như loài rắn trườn theo từng động tác của chàng trai, tựa như lưỡi rắn liếm láp từng tấc da thịt phơi dưới ánh đèn.
Chẳng mấy chốc Ôn Giản Ngôn đã cởi được một nửa cúc áo, để lộ bờ vai bị thương của mình.
Vết cắn tuy sâu nhưng không còn chảy máu ngoài, vết máu nửa khô nửa đông cứng dính trên da, màu máu đỏ tươi chói mắt tạo thành tương phản rõ nét cùng làn da tái nhợt.
Da thịt quanh miệng vết thương cuộn lại, phập phồng theo từng hơi thở, trông rất đáng sợ.
Ôn Giản Ngôn khẽ nghiêng đầu, để mặc đối phương đánh giá miệng vết thương của mình.
Hắn ngước mắt lên, con ngươi hổ phách xuyên qua khe hở hàng mi nhìn vị bác sĩ cách mình gần trong gang tấc, thái độ thành khẩn, hắn làm như vô tình hỏi:
“Làm sao anh đoán được tầng hầm hai sẽ xảy ra chuyện?”
“Một bệnh nhân có độ nguy hiểm cao đã bỏ chạy sau khi tấn công tôi, tôi đoán anh ta có thể quay về phòng bệnh của mình.” Bác sĩ Reiss dùng nhíp nhúng bông vào cồn, sắc mặt không đổi.
Y ngước mắt lên, dùng đôi mắt xanh biếc bình tĩnh nhìn chăm chú chàng trai trước mặt:
“Vậy nên, bệnh nhân nào đã tấn công cậu?”
Ôn Giản Ngôn mở miệng, nhưng hắn còn chưa kịp đáp thì một giây sau, một cơn đau buốt từ miệng vết thương truyền đến khiến hắn bất ngờ không kịp phòng bị. Theo tiếng thở hổn hển của hắn, một tiếng hét khàn khàn bị ép ra khỏi cổ họng.
Suýt chút thì hắn đã đứng bật dậy khỏi giường. Trán hắn túa mồ hôi lạnh, nước mắt sinh lý trào ra dính ướt hàng mi.
Bác sĩ Reiss nhìn chàng trai phía đối diện, tay cầm chiếc nhíp gắp bông tẩm cồn dính máu tươi, khoé môi nở nụ cười nhạt, y thong thả nói:
“Có thể hơi đau một chút.”
“…”
Một chút?
Một chút?!
Ôn Giản Ngôn cắn chặt răng.
Hơn nữa có phải lời nhắc nhở này quá muộn?
Cồn lạnh chạm vào miệng vết thương, cơn đau buốt lại ập đến, chẳng qua lần này Ôn Giản Ngôn đã có chuẩn bị tâm lý, hắn không ư hử một lời mặc cho đối phương khử trùng miệng vết thương của mình. Hàng mày bởi vì đau đớn mà khẽ chau lại, toàn bộ làn da từ cổ đến vai đều căng ra theo bản năng.
Căn phòng điều trị rơi vào khoảng lặng.
Bất kể bác sĩ Reiss đang có ý định gì thì y vẫn là một bác sĩ đủ tư cách. Ngoại trừ cơn đau khó chịu lần đầu, kỹ thuật của y vô cùng thành thạo, thao tác xử lý nhanh chóng.
Cuối cùng chiếc bông dính máu cũng rời khỏi da.
Ôn Giản Ngôn thở hổn hển, cuối cùng cơ thể cũng được thả lỏng. Chỉ mới mười giây ngắn ngủi mà khắp người hắn đã chảy đầy mồ hôi.
Hắn buông bàn tay đang túm quần áo ra, quay đầu nhìn bác sĩ Reiss đối diện.
Y đang xoay người ném miếng bông bẩn vào trong khay sắt.
“Là… số 01.” Ôn Giản Ngôn trả lời câu hỏi của đối phương, giọng hắn hơi run, hình như vẫn chưa hồi phục từ cơn đau đớn vừa rồi.
Bác sĩ Reiss gật đầu, bình tĩnh nói: “Bệnh nhân số 01 có độ nguy hiểm cao nhốt dưới tầng hầm thứ hai mắc chứng hoang tưởng nghiêm trọng và tâm thần phân liệt, có khuynh hướng bạo lực nặng.”
Y cụp mắt nhìn miệng vết thương trên xương quai xanh Ôn Giản Ngôn.
Máu tươi đã được lau sạch, có thể nhìn thấy rất rõ dấu răng người cắn.
Khóe môi y khẽ nhếch lên, dường như giọng điệu mang theo một chút đùa bỡn kỳ lạ: “Hắn cắn cậu à.”
“Đúng vậy.”
Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, đáp lại.
“Vậy những người khác thì sao?” Bác sĩ Reiss cười khẽ, đôi mắt xanh biếc loé sáng dưới tròng kính. Y trầm giọng hỏi: “Họ không làm gì cậu à?”
“Bọn họ…”
Ôn Giản Ngôn vừa mới thốt ra hai chữ thì đột nhiên nhận thấy được điều gì, sau đó im bặt.
Ngoài số 01 thì những bệnh nhân khác đều được nhốt trong phòng bệnh, không có khả năng làm gì được hắn. Trừ khi… người hỏi biết rõ hắn sẽ bị kéo vào thế giới bên trong, nơi tất cả tù nhân được mệnh danh là thợ săn.
Mặc dù đã có dự cảm từ sớm, rằng có lẽ đối phương đã đoán được thân phận của mình. Nhưng sau khi nhận được đáp án chính xác Ôn Giản Ngôn vẫn không khỏi kinh ngạc… vậy mà đối phương lại có thể vượt qua giới hạn phó bản, không bị hạn chế bởi thẻ thân phận được phó bản thừa nhận.
Các NPC bình thường có làm được điều này không?
Nếu đúng là vậy thì mọi hành động trước kia của y đều có lời giải thích.
Hiển nhiên bao gồm cả cuộc gặp lần này cùng là điều y mong ngóng.
Bác sĩ Reiss cầm gạc xoay người lại, bắt gặp ánh mắt cảnh giác của chàng trai, y thản nhiên dùng tay đè vai Ôn Giản Ngôn xuống: “Đừng cứng đờ người như vậy, nâng tay lên nào.”
“…”
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi rồi nâng tay lên theo mệnh lệnh của bác sĩ.
Bác sĩ Reiss dang tay cúi xuống, quấn băng gạc quanh vai và cổ chàng trai.
Động tác này gần giống một cái ôm hờ.
Người Ôn Giản Ngôn căng cứng, hắn cảm nhận được hơi thở ấm áp ẩm ướt của đối phương phả bên tai và bên cổ, ngón tay lạnh lẽo thỉnh thoảng cọ qua bờ vai khiến hắn căng thẳng theo phản xạ.
“…”
Mặc dù đã băng bó xong nhưng y vẫn chưa lùi ra.
Bác sĩ Reiss nghiêng đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt hắn bằng đôi mắt xanh biếc. Y nhẹ nhàng hỏi: “Vậy trong số họ, cậu thích ai hơn?”
Ôn Giản Ngôn sửng sốt.
Hắn quay đầu sang, suýt chút chạm vào khuôn mặt gần trong gang tấc của đối phương, sau đó đột ngột dừng động tác lại khi mới quay đầu được nửa chừng.
“Anh đang nói cái gì vậy?”
Ôn Giản Ngôn bình tĩnh hỏi.
“Cậu thông minh vậy, lẽ nào lại không phát hiện?”
Bất giác, cơ thể bác sĩ Reiss đã dán sát lại gần. Y đặt bàn tay lạnh lẽo của mình lên vòng eo mềm mại của chàng trai, mơn trớn vuốt ve làn da ấm áp săn chắc. Giọng nói mang theo một nụ cười nhạt: “Không phải tất cả bọn họ đều thích cậu sao?”
“Bao gồm cả tôi.”
Ôn Giản Ngôn: “…”
Hắn bất giác nghiến chặt răng, không lên tiếng.
“Có thể một số người không nhận ra điều đó, nhưng rõ ràng là một số người đã nhận ra.”
Bác sĩ Reiss cụp mắt, ánh mắt nóng rực di chuyển trên miệng vết thương được mình băng bó, như thể muốn xuyên qua lớp gạc mỏng liếm láp hôn lên vết thương phía dưới một cách tỉ mỉ.
Thời gian càng dài có thể nhìn thấy càng rõ, càng có nhiều người bị ô nhiễm đồng hoá, và cảm giác đó lại càng sống động.
Là một phần của “nó”, bác sĩ Reiss không còn cần phải tích cực tạo ra nhiều “nó” hơn nữa.
“Nó” đang tự tạo ra chính mình.
Tuy nhiên, không phải mọi cơ thể đều có giá trị bị ô nhiễm đồng hóa, và không phải mọi cơ thể đều có khả năng mang ý chí của “nó”.
Nó giống như những xúc tu hắc ám vô hình thăm dò vào từng khe hở, ranh rới nhận thức ngày càng mở rộng.
Bác sĩ Reiss nhận ra trong số tất cả những “thể xác” này, y là người nhìn thấy nó rõ nhất.
Có lẽ bởi vì y bị ô nhiễm sớm nhất, hơn nữa không giống mấy tên mất não kia.
Mạng lưới tinh thần đang dần mở rộng.
Cảm giác thuộc về tồn tại khổng lồ càng thêm rõ ràng.
Nhiều lần bác sĩ Reiss chỉ ngồi trong phòng điều trị mà vẫn có thể nhìn thấy một vài hình ảnh vỡ nát, cảm nhận một vài cảm giác chân thực thoáng qua.
Làn váy mềm mại bung xoã, vải vóc uốn lượn tôn lên đôi chân thon thả nõn nà.
Phần xương phía trước cứng rắn, thế nhưng lớp da phía sau đầu gối lại vừa mềm vừa nóng, nhẵn nhụi như thể vừa chạm một cái là tan ngay.
Cùng với cái ôm, những lời đường mật giả dối rót vào trong tai, mang tới cảm giác chuếnh choáng – luôn bên nhau.
Những lời yêu thương cháy bỏng, những cái vuốt ve thô bạo, bàn tay rộng lớn men theo cẳng chân trườn dọc lên trên.
Cùng với đó là hàm răng đâm sâu vào làn da mềm mại, mùi rỉ sét lan tràn giữa răng môi.
Bác sĩ Reiss ngửi cổ Ôn Giản Ngôn.
Nơi đó toả ra mùi hương ấm áp thuộc về làn da.
Một cơn đói khát kỳ lạ trào dâng trong họng, một tia sáng vàng nhanh chóng xẹt qua đáy mắt xanh biếc.
Vậy nên dựa theo khác biệt về độ đồng hóa nông sâu, ắt hẳn hiện giờ một vài “anh em” của y cũng ít nhiều cảm nhận được thời khắc này?
Bác sĩ Reiss cảm thấy rất hạnh phúc.
Thậm chí y còn cảm nhận được những thay đổi cảm xúc của những bóng đen có cùng nguồn gốc với mình trong mấy lớp vỏ rỗng kia.
Y nhẹ nhàng ôm cơ thể căng cứng của chàng trai vào trong ngực. Không giãy giụa, không bỏ trốn, toàn bộ cơ thể của hắn bị hơi thở của y bao trùm, tựa như con cừu non được thuần hoá không có chỗ trốn, không nơi nương tựa, chỉ có thể ngoan ngoãn bị y giam cầm.
“Nói cho tôi biết, em thích ai trong số bọn tôi hơn?”
Bác sĩ Reiss trầm giọng hỏi, chạm môi lên vành tai Ôn Giản Ngôn, đôi mắt xanh biếc toả sáng lấp lánh.
Người được chọn.
Sẽ nuốt chửng tất cả những kẻ khác.
Giống như trong một cuộc chiến đẫm máu trên đấu trường La Mã cổ đại, khoé môi tiểu thư quý tộc nhếch lên dưới lớp mạng che, ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn chỉ xuống phía dưới, nũng nịu hạ lệnh chém giết sát phạt.
Ai được yêu nhất, ai đủ tư cách sống sót nhất.
Ai được đội vòng nguyệt quế và tận hưởng chiến lợi phẩm một mình.
“Tất nhiên nếu em thích tất cả cũng không sao.” Bác sĩ Reiss cười khẽ, lồng ngực rung lên: “Tôi cũng chẳng ngại chia sẻ.”
Bởi suy cho cùng, tất cả bọn họ đều là “nó”.
Chẳng qua tạm thời một vài bộ phận còn chưa nhận ra điều này… Cho họ một chút thời gian và rồi họ sẽ tìm ra được.
Không quan trọng đó là ai.
Bởi vì tất cả vốn là một.