Mái tóc dài của người đàn ông được buộc gọn phía sau đầu, đôi mắt màu xám ẩn dưới hàng mi cùng màu, hiện vẻ tao nhã dưới ánh đèn lấp lánh. Đường nét khuôn mặt của hắn thâm sâu, lịch sự mà lạnh lùng, giống như tác phẩm điêu khắc cổ điển bằng đã cẩm thạch.
Tuy nhiên khiến cho người ta không thể ngờ được là lời vừa rồi lại thốt ra từ miệng hắn.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“…”
“…?”
“???”
“Có, có phải là nghĩa tôi đang nghĩ đến hay không?!”
“Số 04, mi mi mi mi, mi muốn làm gì!!!”
“Không phải đấy chứ?? Tôi đã từng xem phó bản Viện điều dưỡng Bình An vô số lần, nhưng sao tôi không nhận ra số 04 còn có sở thích này nhỉ?!”
“Mặc dù xem không hiểu gì nhưng tôi vẫn bị doạ cho sốc vãi…”
Ôn Giản Ngôn: “…”
Lông mày của hắn giật giật, nghiến răng mỉm cười: “Tuy nhiên sau khi cân nhắc kỹ hơn, tôi thấy những bộ đồ này khá hợp với gu thẩm mỹ của mình.”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Ha ha ha ha ha ha ha ha, hình như tôi có thể nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt của streamer, buồn cười chết mất!”
“Co được dãn được, không hổ là mi!”
“Tôi, tôi, chỉ có mình tôi cảm thấy phấn khích thôi à!!! Cuối cùng thì tôi cũng có thể xem những gì mà một khán giả trả tiền được xem! [Thưởng 50 tích phân]”
“Cảm ơn số 04! [Thưởng 50 tích phân]”
“Em thích chúng sao? Đó là vinh hạnh của tôi.”
Sau khi nghe Ôn Giản Ngôn trả lời, số 04 lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Hắn ta tiến lên từng bước.
Cơ thể của Ôn Giản Ngôn bất giác căng chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bệnh nhân có độ nguy hiểm cao đang đến gần.
Chẳng mấy chốc, khoảng cách giữa hai người đã gần trong gang tấc, Ôn Giản Ngôn gần như có thể ngửi thấy mùi hương lạnh giá và có chút đắng chát từ người đối phương.
Người đàn ông nắm bàn tay đang buông thõng bên hông của chàng trai lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay hắn:
“Nếu đã như vậy, tôi sẽ không quấy rầy em thay đồ.”
Hắn ta ngước mắt nhìn từ dưới lên, nhìn chàng thanh niên trước mặt bằng đôi mắt xám tro như chứa sương mù, mỉm cười nói:
“Tôi đợi em trong nhà ăn.”
Dứt lời, giống như một người đàn ông lịch sự chờ buổi hẹn hò tiếp theo của mình, số 04 buông tay, thản nhiên xoay người bước ra ngoài.
Cùng với một tiếng “cạch” nhỏ vang lên, cửa phòng đã bị khoá.
Số 04 rời khỏi phòng.
“…”
Sau khi trong phòng chỉ còn một mình, Ôn Giản Ngôn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cơ thể cũng dần thả lỏng.
Hắn cụp mắt xuống trầm tư.
Xem ra Edward không phải bệnh nhân có độ nguy hiểm cao duy nhất xâm nhập vào thế giới tinh thần số 03, số 04 cũng thừa dịp hai bên xung đột mà xông vào, cho nên mới dẫn đến tình cảnh hiện tại.
Mà nói ra thì… Hình như thời gian thế giới lần này tồn tại cũng hơi dài quá.
Ôn Giản Ngôn mở giao diện livestream, liếc mắt nhìn thời gian phát sóng hiển thị trên đó, khẽ nhíu mày.
Sau hồi chuông đầu, thế giới bên trong kéo dài khoảng mười phút, sau hồi chuông thứ hai, thời gian thế giới bên trong tồn tại tương tự lần đầu. Tuy nhiên đến hồi chuông thứ ba, cũng chính là hiện tại, thế giới bên trong đã tồn tại hơn bốn mươi phút nhưng chưa có dấu hiệu kết thúc.
Chẳng lẽ theo sự tiến triển của phó bản, thời gian thế giới bên trong tồn tại sẽ ngày một dài sao?
Nếu vậy, đó chẳng phải là chuyện tốt lành gì.
Sau khi nhận ra điều ấy, Ôn Giản Ngôn càng thêm chắc chắn với suy nghĩ của mình.
Muốn sống sót trong phó bản này, ngoài việc cố gắng giành được thành tích bạch kim thì không còn cách nào khác.
Ôn Giản Ngôn nhìn lướt qua thanh nhiệm vụ bên khoé mắt.
[Nhiệm vụ sơ cấp đã được ban hành: Tìm thấy phòng bệnh của???]
Hắn không liếc mắt nhìn tủ quần áo đang mở, thay vào đó là bước thẳng đến chỗ cánh cửa đóng chặt, vươn tay thử vặn nắm cửa.
Chỉ nghe thấy két một tiếng, cánh cửa mở ra.
Không ngờ lại không bị khóa.
Nếu vậy thì chỉ có duy nhất một khả năng… đối phương không ngại chuyện hắn bỏ trốn.
Hoặc là bởi vì hắn ta có đủ năng lực kiểm soát toàn bộ thế giới tinh thần của mình, nghĩ rằng dù hắn có chạy đến đâu thì cũng không thể trốn thoát, hoặc là đối phương đã có sự sắp xếp khác cho việc này.
Bất kể thế nào thì cũng không phải chuyện tốt.
Ôn Giản Ngôn mở ba lô ra, sắp xếp các đạo cụ hiện có.
Hắn cũng chẳng phải hạng người ngoan ngoãn nghe lời, phục tùng mệnh lệnh và ngồi chờ chết… Thật ra chọn thay quần áo rồi hẹn hò cùng đối phương mới là lựa chọn an toàn, nhưng trước khi thực hiện lựa chọn ấy, Ôn Giản Ngôn nhất định phải tìm hiểu rõ tình cảnh tiếp theo mà mình có thể đương đầu.
Hắn mở cửa phòng, lặng yên chuồn êm ra ngoài.
Hành lang trước mắt hẹp dài sáng trưng, dưới đất cũng trải thảm dày, vách tường hai bên dán giấy dán tường có hoa văn cổ điển, ngọn đèn trên tường cũng được thắp sáng, kéo dài về phía xa xa.
Có tiếng nhạc du dương trong không khí.
Nhẹ nhàng và thanh tao..
Ôn Giản Ngôn không nghiên cứu sâu về mảng âm nhạc cổ điển, cùng lắm chỉ hiểu sơ qua và miễn cưỡng nhận ra tên bản nhạc. Hình như đây là một khúc biến tấu của Schubert.
Hắn cẩn thận men theo hành lang tiến về phía trước.
Thoạt nhìn nơi này đã không còn gì liên quan đến Viện điều dưỡng Bình An, trái lại càng giống một dinh thự cổ nào đó, cửa phòng bên trong đóng chặt, kéo dài về phía xa xa.
Ôn Giản Ngôn nhìn thấy một chiếc cầu thang tròn uốn lượn xuống dưới, tiếng nhạc bên dưới dần dần trở nên rõ ràng.
Hắn cẩn thận vòng qua cầu thang, sau khi xác nhận số 04 không ở tầng này liền kích hoạt [Bàn tay chỉ dẫn]… Nếu như suy đoán trước đó của hắn là đúng, vậy thì ắt hẳn phòng bệnh của số 04 cũng có một đạo cụ ẩn, chỉ cần dùng [Bàn tay chỉ dẫn] tìm được đạo cụ ẩn giấu, vậy thì cũng đồng nghĩa với việc tìm được khu vực trung tâm của toàn bộ thế giới tinh thần… phòng bệnh của bệnh nhân.
Mũi tên màu đỏ quen thuộc nhảy nhót trong tầm mắt.
Ôn Giản Ngôn theo sự chỉ dẫn của bàn tay tiến về phía trước.
Khác với những gì hắn tưởng, thật ra địa hình tầng này có chút phức tạp, nom chẳng khác gì mạng nhện. Tuy nhiên cho dù bước đến đâu thì tiếng nhạc vẫn luôn văng vẳng bên tai hắn, như thể đang nhắc nhở hắn rằng “Em chưa bao giờ đi xa”.
Rất nhanh, mũi tên màu đỏ chỉ vào một trong những cánh cửa phòng đóng chặt.
Ôn Giản Ngôn cố gắng ấn tay nắm cửa.
Bị khóa.
Khoé môi hắn nở nụ cười.
Đúng vậy, một cánh cửa bị khóa.
Điều này chứng tỏ chủ nhân thế giới tinh thần không muốn những thứ bên trong cánh cửa bị người khác nhìn thấy.
Ôn Giản Ngôn quen cửa quen nẻo lấy dây kẽm ra, nhẹ nhàng tra vào lỗ khóa, rất mau đã nghe thấy “rắc” một tiếng, cửa phòng từ từ trượt vào bên trong.
Song bất ngờ là, xuất hiện trước mặt lại là một hành lang khác.
Hành lang không dài, có khá nhiều phòng ở hai bên hành lang.
Cửa phòng sau lưng đóng lại, chặn tiếng nhạc du dương ở đằng sau.
Sự im lặng đột ngột khiến Ôn Giản Ngôn có chút không thích ứng kịp. Hắn hít một hơi thật sâu, tiến về phía trước.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Cứu với cứu với, tôi hồi hộp quá!”
“Ông nào có kinh nghiệm vào giảng giải chút coi! Tôi thật sự chẳng biết tẹo gì về số 04 này!”
“Không dối gạt mấy người làm gì, mặc dù bản thân đã xem vô số buổi livestream của Viện điều dưỡng Bình An, nhưng tôi cũng không hiểu biết nhiều về số 04… Bình thường tên này vô cùng an phận, đã thế còn siêu trạch. Tôi không chỉ chưa thấy hắn bị ném vào phòng giam lần nào mà thậm chí còn chưa thấy hắn xin hoạt động tự do bao giờ. Đây cũng là lần đầu tiên tôi được chứng kiến thế giới tinh thần của hắn!”
“Đờ mờ, hồi trước hắn an phận vậy sao? Sốc vãi, tôi tưởng tên biến thái nặng như hắn phải hoạt động rất tích cực chứ, không ngờ lại là một tên thích ru rú trong xó nhà?”
Ôn Giản Ngôn đẩy cánh cửa phòng đầu tiên bên trái ra.
Căn phòng trống rỗng, không tủ, không giường, không có gì cả.
Chỉ có một giá vẽ lặng lẽ đặt ở giữa phòng.
“…”
Đáy lòng của Ôn Giản Ngôn luôn có một loại dự cảm chẳng lành.
Hắn bước về phía trước, dừng chân bên giá vẽ, nhìn vào bức tranh bên trên.
Ánh đèn sáng ngời chiếu rọi toàn bộ bức tranh.
Đó là một bức tranh sơn dầu.
Cho dù là chất màu, cách đổ bóng hay bố cục thì đều mang một vẻ đẹp cổ điển đáng kinh ngạc. Nét bút khéo léo tinh tế, cẩn thận phác thảo một khung cảnh đáng sợ đến khó chịu.
Các chi trắng nõn mềm mại trên cơ thể người giống như những nhành cây được cắt tỉa cẩn thận với độ dài khác nhau, cắm vào một chiếc bình hoa nhỏ hẹp. Chiếc đầu nhắm nghiền mắt của chàng trai giống như đóa hoa xinh đẹp, bị cắm trong lòng bàn tay đầm đìa máu tươi.
Sắc máu trên mặt từ từ rút đi, đôi môi tái nhợt hé mở, mí mắt mất đi sự sống cụp xuống, che khuất đôi mắt màu hổ phách phía dưới.
Ôn Giản Ngôn: “…”
Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mình trong tranh, cảm thấy sau lưng nổi đầy da gà da vịt.
Hắn chầm chậm lùi lại hai bước, nhanh chóng rời khỏi căn phòng.
Bên trong cánh cửa thứ hai.
Vẫn là gian phòng trống trải, chính giữa bày một giá vẽ lẻ loi.
Khác với bức tranh thanh tân và chỉ có tĩnh vật trước đó, màu sắc sử dụng trong bức tranh này đậm hơn, bao gồm các mảng lớn màu đen và đỏ.
Các chi của chàng trai bị nâng lên cao, tứ chi bị đóng đinh trên cây thánh giá, giữa nền màu đen đỏ của bức tranh, làn da của hắn sạch sẽ nhợt nhạt, giống như ánh sáng mong manh duy nhất trong thế giới bẩn thỉu.
Hắn treo lơ lửng trên cao tựa như kẻ tử vì đạo, máu tươi chảy xuống phía dưới thành sông.
Phòng thứ ba…
Phòng thứ tư…
Trong mỗi căn phòng, nội dung bức vẽ đều khác nhau, thậm chí có thể nhìn thấy hình dáng của vài bức tranh nghệ thuật cổ điển… từ tư thế và bố cục của một số chi tiết nhỏ, Ôn Giản Ngôn nhận ra “Vụ bắt cóc Procepina”, “Cronus ăn con”…
Nàng Procepina bị bắt đi là hắn, người bị Cronos cắn xé lồng ngực cũng là hắn.
Dựa trên cơ sở những bức tranh này, số 04 đã thành công nâng cấp tỉ lệ cơ thể nhân vật, khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Ôn Giản Ngôn nhìn chăm chú vào bức tranh trước mắt.
Trên tấm vải vẽ, tứ chi giống như rắn quấn vào nhau, phô ra một loại căng thẳng khiến người khác kinh hãi.
Ánh mắt hắn dừng trên chiếc váy bị xé nát kia, bất giác rùng mình.
Chiếc váy này… có vẻ hơi quen thuộc.
Ôn Giản Ngôn kề sát người lại một chút, cẩn thận ngắm nghía.
Hắn nhanh chóng nhận ra rằng, trong tủ quần áo của số 04 cũng có một chiếc giống hệt như kia.
Chỉ là chưa bị xé nát mà thôi.
Sau khi nhận hiện ra điều này, Ôn Giản Ngôn cảm thấy sau lưng ớn lạnh.
…Mẹ kiếp, tên biến thái.
“A, em ở đây sao?”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang từ phía sau.
Cơ thể của Ôn Giản Ngôn run lên rồi nhảy dựng lên một cái, quay phắt đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy số 04 đang đứng ở cửa, quần áo chỉnh tề, tư thái ưu nhã, dùng đôi mắt màu xám tro nhìn Ôn Giản Ngôn từ trên xuống dưới, sau đó mở lời:
“Xem ra, có vẻ em không muốn mặc bất kỳ bộ quần áo nào mà tôi chuẩn bị cho em.”
“…”
Khóe môi của Ôn Giản Ngôn giật giật: “Để tôi đoán xem, mỗi một bức tranh tương ứng với một bộ đồ, tôi mặc cái nào thì đồng nghĩa với việc lựa chọn phương thức tử vong theo nó, đúng chứ?”
Số 04 thẳng thắn gật đầu: “Ừ.”
Hắn ta bước từng bước vào, thong thả kéo ngắn khoảng cách giữa cả hai.
Cơ thể chàng trai bất giác căng thẳng, đôi mắt hổ phách ở trong bóng tối loé lên tia sáng cảnh giác, giống một con mèo luôn luôn sẵn sàng bỏ chạy.
Số 04 dừng lại trước giá vẽ, giơ tay lên, dùng đầu ngón tay chạm vào đường nét nhấp nhô trên khung vẽ.
Ôn Giản Ngôn nhanh chóng nhìn lướt qua nội dung trong bức tranh. Hắn nhận ra rằng, ngón tay đối phương đang dừng trên đùi “mình” ở trong tranh.
Số 04 cụp mắt, vẻ mặt nghiêm nghị, ngón tay chuyển động nhẹ nhàng tỉ mẩn, tạo thành hình ảnh tương phản gần như tàn khốc với bức tranh.
“…”
Ôn Giản Ngôn cảm thấy sống lưng ớn lạnh, gần như sinh ra cảm giác mình bị chạm vào.
Cuộc đối đầu với số 04 nằm trong dự liệu của hắn, tất cả đạo cụ đã được bí mật chuẩn bị sàng… Hắn còn mấy đạo cụ át chủ bài chưa có sử dụng, dưới tiền đề đã dự liệu được tình hình trước mắt, việc thoát thân đối với hắn mà nói khá dễ dàng.
Tuy nhiên, hắn buộc bản thân không được ra tay.
Đầu tiên, thời gian chưa đến.
Thứ hai…
Là một kẻ lừa đảo, khứu giác của Ôn Giản Ngôn rất nhạy.
So với một vài bệnh nhân có độ nguy hiểm cao không thể nói lý khác, mặc dù tâm lý bệnh nhân số 04 cũng vặn vẹo điên cuồng, nhưng xét từ hành động của hắn cho đến giờ…
Hắn ta vẫn còn giá trị chưa được khai quật.
“Thực tế tôi đang do dự.”
Số 04 chậm rãi mở lời, phá vỡ sự im lặng.
Ôn Giản Ngôn nhìn chăm chú vào đối phương, cảnh giác duy trì khoảng cách an toàn với người đàn ông trước mặt, chậm rãi lặp lại hai chữ cuối cùng: “Do dự?”
“Tử vong.”
Số 04 đột nhiên nói.
“Đó là lá bùa dừng lại khi tất cả mọi thứ được đẩy lên đến đỉnh cao rồi chợt lao xuống, là điểm kết thúc tàn khốc mà mọi con đường dẫn đến, nó đẩy vẻ đẹp đến vĩ đại và vĩnh hằng, là chủ đề cuối cùng mà tất cả các triết lý không thể bỏ qua.”
“Hầu hết cơ thể con người đều một thứ dung tục, nhàm chán, rập theo khuôn mẫu.”
Hắn ta ngước mắt, dường như sâu trong đôi mắt xám tro đang có thứ hắc ám nào đó bùng cháy:
“Vẻ đẹp của con người nên được lột ra từ trong xương cốt và máu thịt liên miên bất tận, chỉ có như vậy mới làm cho họ trở thành nghệ thuật, thoát ly khỏi sự giam cầm, thăng hoa thành những tồn tại vĩnh hằng vĩ đại, vượt qua cõi trần.”
Giọng số 04 rung lên vì say mê.
Hắn ta nhìn Ôn Giản Ngôn chăm chú, trong đôi mắt xám hiện vẻ hoang mang, hắn chuyển đề tài:
“Nhưng em thì khác.”
Ôn Giản Ngôn: “Tôi khác?”
“Ừ, em là khác biệt.
Em hợp với những hình ảnh đẹp hơn, tàn nhẫn hơn, tráng lệ hơn, song đó lại là cảnh giới mà ngòi bút của tôi không thể đạt được.”
Ngón tay số 04 siết chặt, xé tấm vải khỏi giá vẽ rồi ném nó xuống chân, khuôn mặt lộ vẻ thất vọng,
“Tôi đã vẽ thử rất nhiều bức tranh, thế nhưng không có bức nào thực sự khiến tôi hài lòng.”
“…”
Ôn Giản Ngôn không còn lời nào để đáp.
“Cho nên, tôi muốn em tự đưa ra lựa chọn để chấm dứt sự do dự của tôi.”
Số 04 nhìn chằm chằm chàng trai trước mặt.
Hay nói cách khác… Sở dĩ đối phương cho hắn lựa chọn trang phục “hẹn hò” là vì hắn ta không thể nghĩ ra nên dùng cách nào giết chết hắn, để bảo quản hắn như một “tác phẩm nghệ thuật”.
Ôn Giản Ngôn nheo mắt, cảm thấy bản thân cuối cùng cũng tìm được một chút manh mối trong đống lộn xộn.
Xét theo khía cạnh phân tích tâm lý, giống như những bệnh nhân khác, đối phương cũng là một kẻ cuồng ngược đãi, chống đối xã hội, mắc hội chứng nhân cách ái kỉ[1]. Tuy nhiên không giống Edward giết người bừa bãi, số 04 giết người có chọn lọc.
“Nhưng em lại không lựa chọn.”
Tầm mắt số 04 từ từ xẹt qua người Ôn Giản Ngôn, giống như muốn dùng ánh mắt lột sạch quần áo, xuyên thấu qua da thịt hắn: “Em không mặc bất kỳ bộ quần áo nào tôi chọn.”
Người đàn ông ngước đôi mắt màu xám vô hồn lên:
“Nếu đã như vậy, tôi đành thay em chọn bộ đồ khác.”
“Bởi vì nó chỉ là một bán thành phẩm nên ban đầu tôi đã không đưa nó vào phạm vi xem xét.”
Số 04 lấy một tờ giấy phác thảo được gấp gọn từ trong túi quần ra, thong thả mở nó.
“…”
Mặc dù từ góc độ này không thể nhìn thấy bản phác thảo trên tờ giấy, nhưng trong đầu Ôn Giản Ngôn lại tự hiện lên hình ảnh.
Vũ khí sắc bén, dây leo hút máu, hoa trắng, tình cảm bạo lực mãnh liệt nóng bỏng.
“Tôi tin với sự tham dự của em, tất cả sẽ thực trọn vẹn.”
Số 04 ngước mắt, nói bằng chất giọng chân thành:
“Dáng vẻ em không mặc gì chắc chắn sẽ rất đẹp.”
“!!!”
Tim Ôn Giản Ngôn bất giác giật thót, đập loạn xạ trong lồng ngực.
Đầu ngón tay rủ bên hông co giật dưới sự căng thẳng tột cùng, thế nhưng lại bị ý chí kiên cường kìm nén.
Dừng lại.
Tạm thời chưa thể trốn thoát.
Có nhược điểm.
Có cơ hội.
Nhìn tên bệnh nhân điên rồ ẩn dưới lớp da tao nhã cách đó không xa, Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, chậm rãi gằn từng chữ:
“Nhưng, anh không cảm thấy mình đi sai hướng rồi sao?”
“?”
Số 04 ngước mắt, dùng ánh mắt nghiên cứu chàng trai trước mặt.
“Theo như những gì tôi quan sát được, anh không nên sốt ruột như vậy mới đúng.”
Chàng trai có đôi mắt màu hổ phách nhẹ nhàng nói, khóe môi của hắn hơi nhếch lên, ngữ điệu ngọt ngào mềm mại, mang theo một chút chân thành hiểu ý cùng tán đồng:
“Nghệ thuật chân chính là không thể làm ngay được, phải không?”
“…” Số 04 nheo mắt.
Kẻ lừa đảo bước tới, chủ động tiến về phía đối phương.
Một bước, hai bước.
Phạm vi an toàn giảm bớt, tiến vào địa phận kẻ thù.
Giống như con mồi chủ động thò cổ vào bẫy, lại giống như gã thợ săn ngụy trang hoàn hảo đang tiến đến gần con mồi của mình.
“Tôi đồng ý với quan điểm của anh, rằng cái chết và giết chóc là nghệ thuật.”
“Kết quả của sự có lệ và thỏa hiệp sẽ chỉ là những thành phẩm thô ráp kém chất lượng, lãng phí thời gian và công sức.”
Hắn đưa tay lên, đặt đầu ngón tay lên tờ giấy vẽ, trượt đầu ngón tay theo đường viền thô ráp, dáng vẻ quyến luyến như là quấn quanh tơ lụa mềm mại:
“Tất cả nghệ thuật đều cần linh cảm.”
“Còn nhớ ước định của chúng ta không?”
“Quid pro quo.”
“Anh giúp tôi một việc.”
Chàng trai ngước mắt, dưới hàng mi dài rậm là đôi mắt màu hổ phách nóng rực mà to gan, được bao bọc bởi sự ấm áp và hương thơm của dục vọng.
Hắn khẽ nghiêng người lại gần, đầu ngón tay bất giác điểm lên tờ giấy, nhẹ nhàng miêu tả dọc theo tứ chi quấn quanh.
Tiếng cười của Ôn Giản Ngôn rất trầm, âm cuối hơi khàn tựa như một chiếc móc câu:
“Đổi lại, tôi sẽ trở thành nàng thơ của anh.”