Cơ thể của Ôn Giản Ngôn cứng đờ.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]: Cuối cùng mấy bình luận spam liên tục như “Streamer trâu bò” và “Chó lừa đảo trâu bò” cũng dừng lại, thay thế vào đó là một đống dấu chấm hỏi lít nha lít nhít:
“?”
“??”
“???”
“Tình, tình huống gì vậy? Tôi có chút theo không kịp…”
“Đệt!! Vì sao tôi lại cảm thấy hơi kích thích!!”
“Đây là cái gì, là hiện trường nhân viên đi ăn máng khác bị bắt tại trận sao? Ha ha ha ha ha!”
“Ha ha ha ha ha ha tôi chết cười mất. Chó lừa đảo không sửa được tính ba hoa chích chòe của mình hả? Sao không tự hiểu nguyên cớ do đâu mà suốt ngày mình bị lật xe thế!!’
Âm thanh đếm ngược của hệ thống vẫn tiếp tục vang bên tai.
[15, 14, 13…]
Giữa bầu trời đỏ rực như máu trên đỉnh đầu, khe hở đen kịt vẫn đang khuếch tán, những đường vân rạn nứt đã phủ rợp trời trong nháy mắt, dường như bên tai có thể nghe thấy tiếng răng rắc vỡ vụn.
Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, dòng máu đỏ tươi liên tục rút lui, bóng tối trào ra từ các vết nứt càng ngày càng nhiều, như là tham lam nuốt chửng cả thế giới.
Ôn Giản Ngôn đứng tại chỗ, đại não nhanh chóng chuyển động.
Đờ mờ
Không phải đấy chứ?
Lời ấy có nghĩa là gì, chẳng lẽ…
Bóng tối lạnh lẽo ngưng thành thực thể giống một con rắn bơi lội, quấn đầy lên cơ thể cao gầy của thanh niên.
Quần áo của hắn đã bị lượng lớn máu tươi thấm ướt, mặc dù phần lớn đã khô nhưng nhìn qua vẫn có vẻ cực kỳ giật mình. Làn da bởi vì mất máu quá nhiều mà mang theo chút tái nhợt bệnh trạng, tạo nên sắc thái xung đột mãnh liệt với màu đen.
Âm thanh hệ thống vẫn tiếp tục.
[9, 8, 7,…]
Không sao, còn có chưa đến mười giây nữa phó bản này sẽ kết thúc, cho dù bị bắt cũng chẳng hề hấn gì…
Giả chết chống đỡ qua đi!
Ôn Giản Ngôn giả bộ như không thấy, cắn chặt răng, hạ quyết tâm không ư hử lấy một lời.
Trong lúc bất giác, bóng đen đã quấn lên bắp chân, đùi, bả vai, thậm chí còn vòng quanh cổ họng hắn…
[3, 2, 1…]
[Kết thúc buổi livestream]
Âm thanh máy móc lạnh băng quanh quẩn bên tai tất cả streamer còn sống. Giây tiếp theo, bất kể là nền trời đan xen hai màu đen đỏ hay là Công viên giải trí Mộng ảo đang cháy hừng hực, tất cả đều bị nuốt chửng ngay lập tức mà không để lại chút dấu vết gì.
*
Trong không gian trắng xóa rộng lớn, nhóm streamer chậm rãi tỉnh lại.
Giữa bình nguyên màu trắng không thấy điểm dừng, trên màn hình khổng lồ là danh sách một số buổi livestream, có cái đã biến thành màu xám, có cái vẫn đang tiếp tục.
Vân Bích Lam đau đớn rên khẽ, mở hai mắt ra.
Bởi vì cưỡng chế kích hoạt ba lần thiên phú trong một phó bản nên cô thậm chí còn dùng hết một đạo cụ bổ sung năng lượng. Cái giá phải trả cho việc sử dụng thiên phú quá độ cực cao, cô cảm thấy cơ thể mình như bị đánh nát rồi đắp nặn lại, cảm giác đau đớn từ tận linh hồn lan tràn ra ngoài.
May mà phó bản kịp thời kết thúc, khoản tích phân kếch xù bị khấu trừ tự động, cơ thể đang được trị liệu từng chút.
Vân Bích Lam không thể nhấc cánh tay mỏi rã rời của mình lên được.
Cô hít sâu một hơi, khó nhọc bò dậy, thuận tay tắt âm thanh máy móc bên tai.
Tầm mắt của cô lướt qua màn hình, tìm kiếm phó bản mình vừa thông quan.
Phó bản trên màn hình được sắp xếp theo độ khó giảm dần. Bất kể là về số lượng hay độ khó thì phó bản lần này cũng khó hơn phó bản bình thường rất nhiều.
Ánh mắt Vân Bích Lam lướt một đường từ dưới lên, nhưng không tìm được cái tên phó bản cấp A quen thuộc.
Cô hơi sửng sốt, ngước mắt nhìn lên chỗ đỉnh cao nhất của danh sách.
Ngay đầu danh sách có bốn phó bản cấp S, mà phó bản [Công viên giải trí Mộng Ảo] vừa thăng cấp cũng đứng xếp hàng ở trong.
… Cấp S?!
Vân Bích Lam không tự chủ được lấy làm kinh hãi, mặc dù cô không ngờ rằng cấp bậc phó bản sẽ thay đổi lớn như vậy, song kỳ lạ là, cô vậy mà lại không thấy bất ngờ chút nào.
Lúc trước cô từng qua màn phó bản cấp A, so sánh độ khó thì quả thực chẳng khác học trò gặp sư phụ.
Nói thật, nếu phó bản này mà được phán định cấp A cô mới hoài nghi cuộc đời.
Ánh nhìn của cô dừng lại đằng sau [Công viên Giải trí Mộng Ảo] đã biến thành màu xám, con số phía trên khiến cô phải giật nảy mình:
[21/300]
Nói cách khác, tổng cộng có ba trăm người tiến vào phó bản nhưng cuối cùng chỉ có hai mươi mốt người sống sót.
Ngay cả ở trong Ác Mộng nguy cơ trùng trùng thì tỷ lệ tử vong này cũng cao đến thái quá.
Những con số kia có vẻ lạnh băng mà xa cách, giống như chỉ là những ký hiệu mà thôi. Nhưng, chỉ có những người đích thân trải nghiệm phó bản mới cảm nhận được sự tàn khốc chân chính ở trong đó.
Đối với bọn họ, thứ kia không phải là những con số mà là mạng người bị chôn vùi ở bên trong.
Tiểu đội bốn người cuối cùng chỉ còn lại hai người cô và Elise, còn anh Mập và Bì Cầu… bọn họ vĩnh viễn sẽ không trở lại.
Mà một đội khác…
Vân Bích Lam rời mắt, quay đầu nhìn về Văn Nhã cách đó không xa.
Dường như đối phương cũng đã tỉnh lại, ngồi lẻ loi một mình tại chỗ, đôi mắt rủ xuống, ánh mắt ngơ ngác nhìn vào mặt đất trước mặt. Mặc dù phần lớn vết thương trên người đã được hệ thống tự động chữa lành, nhưng sắc mặt cô lại hiện vẻ tái nhợt khiến người khác kinh sợ.
Cuối cùng, tiểu đội ba người ban đầu…
Chỉ còn lại một mình cô.
Loại chuyện giống như thế này rất thường xảy ra trong Ác Mộng, song Vân Bích Lam vẫn không nén được sinh ra một tia thở dài kích động.
Cô bước lên trước, cẩn thận đặt tay lên vai Văn Nhã, hạ giọng hỏi:
“Cô không sao chứ?”
“… Cảm ơn.”
Văn Nhã giật mình, dường như mới vừa tỉnh mộng.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Vân Bích Lam, đáp bằng chất giọng bình tĩnh bất ngờ: “Tôi ổn.”
Cô đứng dậy, tỉnh táo nói:
“Cảm ơn mọi người giúp tôi tìm kiếm đồng đội, cũng cảm ơn mọi người nguyện ý quay về vào lúc cuối cùng, ân tình lớn này tôi sẽ không quên.”
“Công hội của tôi là Vĩnh Trú, nếu có nhu cầu cầu có thể tới đó tìm tôi bất cứ lúc nào..”
Văn Nhã lễ phép chìa tay.
Dường như cô đã khôi phục dáng vẻ bình thản, lý trí ban đầu, tâm trạng bình lặng không có gợn sóng.
Vân Bích Lam nhìn bàn tay chìa ra của Văn Nhã. Cô không nắm lại, thay vào đó là dang rộng hai tay tặng Văn Nhã một cái ôm thật chặt.
Cánh tay siết quá mạnh, lực siết mạnh mẽ đến độ như có thể khiến người ta ngạt thở.
Văn Nhã giật mình, bên tai truyền đến chất giọng trầm thấp kìm nén của Vân Bích Lam: “Chuyện của Lilith… tôi rất lấy làm tiếc.”
Elise cũng đi qua rồi trầm mặc giơ tay ôm hai người.
“…”
Sau khoảng thời gian ngơ ngác ngắn ngủi, Văn Nhã chậm rãi ôm lấy bả vai của hai người:
“… Từ Lỵ Lỵ, tên của cô ấy là Từ Lỵ Lỵ.”
Giống như vặn một chốt mở, lớp vỏ cứng rắn bám ở trên người Văn Nhã chậm rãi hoà tan, lộ ra trăm ngàn lỗ thủng bên trong. Giọng nói của cô vẫn rất bình tĩnh, song lại có vẻ yếu ớt lạ thường.
Không phải Lilith.
Cái tên xinh đẹp lạnh lùng ấy chỉ là biệt danh của cô trong phó bản.
Tên thật của cô ấy là Từ Lỵ Lỵ, là cô sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học, người miền Nam, yếu đuối, xinh đẹp, thích làm nũng, không thịt không vui, có một người mẹ nấu ăn ngon cực.
Cô ấy yêu nhất cái đẹp, song lại phải chết trong chiếc túi da xấu xí nhất.
Cô ấy là người muốn về nhà nhất, song lại vĩnh viễn biến mất ở trong biển lửa hừng hực.
Cô ấy sợ nhất là bị bỏ lại một mình, song lại là người đẩy bạn bè bên cạnh mình ra, đưa họ tới chỗ an toàn nhất.
Ngón tay Văn Nhã chậm rãi siết chặt quần áo đối phương, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch bởi vì dùng sức. Hàng mi của cô chậm rãi chớp nhẹ, từng giọt nước mắt to tròn lăn xuống, để lại một chút vết ướt trên áo Vân Bích Lam.
“Cảm ơn.”
“Cảm ơn mọi người đã nguyện ý cùng tôi quay về tìm cô ấy.”
“…”
Tóc Vàng đã khôi phục thân hình vốn có.
Gã đứng sững sờ ở cách đó không xa, nhìn chăm chú vào ba người ôm nhau, ánh mắt hiện chút mờ mịt.
Trước giờ gã từng tiến vào rất nhiều đội ngũ, hiểu rõ thiên phú của mình vô cùng hữu dụng cho nên mới có thể đổi được sự bảo vệ của người khác. Bằng không với sự nhu nhược và bất lực của bản thân, gã đã không thể sống đến bây giờ.
Tuy nhiên gã cũng biết rằng, nếu như thật sự gặp phải chuyện gì, tất cả đồng đội của gã sẽ dứt khoát lựa chọn từ bỏ gã để sống sót.
Tóc Vàng nghe được lời nói cuối cùng của Lilith.
Trong nháy mắt ấy, gã cảm thấy như bị đấm trúng người, lần đầu tiên sinh ra cảm giác bi thương cùng đồng cảm mạnh mẽ.
Cả đội ngũ này khiến gã cảm thấy hoang mang.
Bọn họ đã trả giá quá nhiều cho một đồng đội gần như không có hy vọng cứu vớt, thậm chí sẵn sàng phá vỡ quy tắc, bước vào khu vực nghỉ ngơi của nhân viên trùng trùng nguy hiểm, sẵn sàng từ bỏ hy vọng qua màn để quay về cứu vớt đồng đội cận kề cái chết.
Tóc Vàng đã hiểu vì sao cuối cùng Lilith lại nói cảm ơn bọn họ vì đã trở lại tìm cô.
Đây là quy tắc vận hành của Ác Mộng.
Ở đây, tất cả những người mất hết giá trị sẽ bị bỏ lại.
Nếu… Cũng có người nguyện ý trở về tìm gã, cho dù cuối cùng thứ chờ đón gã chính là tử vong thì gã cũng không cảm thấy tịch mịch.
Tóc Vàng hít mũi một cái, đột nhiên có chút muốn khóc.
Bên cạnh đó, những streamer sống sót khác lần lượt thức tỉnh.
Trên mặt mỗi người đều hiện thần sắc hoang mang mờ mịt. Bọn họ nhỏ giọng trò chuyện cùng nhau, thảo luận về việc phó bản dị biến, con mắt khổng lồ trên không, rãnh nứt, trận hỏa hoạn lớn vào phút chót… Và quan trọng nhất là [Lỗ hổng phá hoại] được hệ thống đề cập.
Hiển nhiên chính vì lỗ hổng kia cho nên toàn bộ phó bản mới kết thúc sớm.
Nhưng mà rốt cuộc lỗ hổng bắt đầu từ đâu, rốt cuộc là do người nào chế tạo, không ai biết đáp án cả.
Những lời bàn tán xì xào dần dần mở rộng.
Vài phút sau, mấy người Vân Bích Lam Văn Nhã đã chỉnh đốn xong tâm trạng.
Dù sao các cô cũng là streamer kỳ cựu của Ác Mộng, khoảng thời gian dài đã trui rèn cho các cô sự bình tĩnh và lý trí, giúp các cô nhanh chóng khôi phục trạng thái ban đầu.
“Nói mới nhớ, tên kia đâu rồi?”
Vân Bích Lam nghiêng đầu nhìn quanh một vòng, không khỏi ngẩn người.
Thực ra ngay lúc công viên giải trí bốc cháy cô đã mơ hồ nảy sinh suy đoán. Cuối cùng dưới tình huống bọn họ vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính mà được rời khỏi phó bản đã càng tự chứng thực suy đoán ban đầu của cô.
Nhất định là do tên kia làm.
Tuy nhiên sau khi phó bản kết thúc lại chẳng thấy tung tích của vị công thần giúp họ sống sót rời khỏi công viên giải trí đâu.
Ban đầu Vân Bích Lam còn tưởng đối phương cách mình quá xa nên mới không có thời gian hội họp cùng cả đám, nhưng mà theo thời gian trôi qua, đối phương vẫn không có chút ý định hiện thân nào.
Vẻ mặt của Vân Bích Lam trở nên nghiêm túc hẳn.
Cô ngoắc tay với Tóc Vàng bên cạnh: “Này, cậu có nhìn thấy tên kia ở đâu không?”
Tóc Vàng sửng sốt, ngước mắt nhìn quanh không gian một vòng, lắc đầu:
“… Hắn không có ở đây.”
Nháy mắt, đáy lòng tất cả mọi người đều trầm xuống.
Tóc Vàng hít mũi một cái, trong mắt bắt đầu nổi lên ánh nước: “Chẳng lẽ hắn đã…”
“Câm miệng.”
Vân Bích Lam lạnh lùng nhìn gã.
Theo lý mà nói, nếu cuối cùng streamer không xuất hiện trong không gian hệ thống, vậy thì chứng tỏ kẻ đó đã bị nhốt trong phó bản. Tuy nhiên không biết vì sao, Vân Bích Lam lại có chút không tin được.
… Chết rồi?
Người đã tạo ra lỗ hổng huỷ diệt, châm ngòi thiêu rụi toàn bộ Công viên giải trí Mộng Ảo, khiến cho phó bản sớm kết thúc, đã chết rồi?
Vân Bích Lam ngẩn người, dường như đột nhiên chú ý tới điều gì đó.
… Phó bản đã kết thúc được một khoảng thời gian khá dài nhưng hệ thống thông báo thành tựu vẫn mãi chưa lên tiếng.
Hơn nữa phó bản xuất hiện lỗ hổng phá hoại, hay nói cách khác, xác suất phó bản bị phong bế vĩnh viễn là cực cao, nhưng chẳng hiểu vì sao mà hệ thống lại có vẻ cực kỳ yên tĩnh, cũng không tuyên bố thành tựu bạch kim thuộc về người nào.
“Này, cậu đếm lại xem hiện tại trong không gian này còn bao nhiêu người?”
Cô nhìn về phía Tóc Vàng, ra lệnh.
Tóc Vàng giật mình, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, ánh mắt lướt qua từng người trong không gian: “Tổng cộng… Hai mươi người.”
Mà số người sống sót trong Công viên giải trí Mộng Ảo là hai mươi mốt người.
Hay nói cách khác, bây giờ Ôn Giản Ngôn vẫn còn sống, chỉ là… Không biết tung tích đâu thôi.
*
Công viên giải trí Mộng Ảo đóng cửa đại sảnh livestream, khán giả còn lại ở trong đại sảnh vẫn chưa hết thòm thèm, rôm rả thảo luận về phó bản.
“Má ơi!!! Phó bản này thật sự khiến tôi cảm thấy thích thú!”
“Đúng đúng đúng, thật sự rất tuyệt!”
“Không hổ là một trong những phó bản có tỷ lệ tử vong cao nhất trong truyền thuyết, tôi thật sự không ngờ nó lại là S cấp, nhưng xếp hạng này cũng vô cùng xứng đáng với sự hung hiểm của nó!”
“Hơn nữa số lượng streamer tiến vào còn rất nhiều. Tôi nhớ hình như có ba trăm người phải không? Hồi nãy tôi suýt chút thì gãy chân vì chạy qua chạy lại trong đại sảnh livestream!”
“Ha ha ha ha ha ha ha tôi cũng vậy, tôi chọn trúng mấy phòng livestream đen vãi. Người sau chết nhanh hơn người trước, ít nhất cũng đổi hơn hai mươi phòng livestream! Đã lâu lắm rồi không có chuyện gì vui vẻ như vậy!”
“Đúng đúng đúng, kẻ yêu thích cảnh tượng săn bắn như tôi cảm thấy cực kỳ thỏa mãn. Có mấy streamer chết nhìn đã cực, tôi đã quay lại cảnh tượng trân quý kia rồi!”
“Ha ha ha ha ha đúng vậy, tôi nhớ còn mấy streamer nhan sắc phải không? Chậc chậc chậc, lúc chết nhìn thảm thật ấy, làm mấy đứa fan khóc oe oe.”
“Chậc, chờ sau này có thêm mấy streamer xinh đẹp khác xuất hiện là chúng nó lại thay lòng đổi dạ ngay ấy mà. Ai bảo streamer nhan sắc chết nhanh quá.”
“Tất cả mọi người ai chẳng như ai, vào xem Ác Mộng là vì vui vẻ, quan tâm mặt mũi nhan sắc người khác làm gì.”
“Mà nói mới nhớ, cuối cùng phó bản này kết thúc như thế nào vậy?”
“Không biết, hình như có đứa châm lửa? Tôi cũng không để ý.”
“Cái đó có liên quan gì tới streamer đạt thành tựu thông báo toàn server không?”
“Hình như là có quan hệ, chắc hẳn là rất đặc sắc, chờ chút nữa chúng ta ra ngoài xem phát lại của phòng livestream đó đi, nhất định sẽ rất thú vị.”
Khán giả lục tục rời khỏi đại sảnh livestream, quay về quảng trường, chuẩn bị tìm kiếm phó bản yêu thích khác.
Đột nhiên có một khán giả chú ý đến người đứng đầu bảng xếp hạng livestream cá nhân cách đó không xa.
Bảng xếp hạng cá nhân sẽ biến động theo thời gian thực, chỉ có phòng livestream đang phát sóng mới xuất hiện phía trên.
Trong lúc cạnh tranh khốc liệt, chỉ có những người cấp S mới có thể leo lên trên bảng xếp hạng. Nhưng bất kể cạnh tranh có kịch liệt hay không thì một người mới vừa hoàn thành xong ba bốn phó bản cũng không thể xuất hiện ở đầu bảng xếp hạng này, đã thế còn chiếm đóng lâu như vậy… quả thực là trước nay chưa từng thấy.
Có một khán giả tinh mắt kêu lên:
“Ui, chờ đã, mọi người xem kìa! Cái phòng livestream… [Thành Tín tối thượng] kia ấy?”
“! Đó chẳng phải phòng livestream của streamer đạt thành tựu thông báo toàn server trước đó sao? Sao công viên giải trí Mộng Ảo đã đóng cửa mà phòng livestream của hắn còn chưa đóng?”
“Quái lạ… Đi, đi coi xem nào.”
*
“…”
Mặt Ôn Giản Ngôn không cảm xúc.
Hắn thừa nhận tính toán của bản thân đã thất bại.
Thời gian đếm ngược đóng cửa phó bản đã kết thúc, nhưng hiển nhiên không gian trắng xoá quen thuộc kia không xuất hiện, ngược lại, bây giờ hắn đang ở nơi mà mình không muốn thấy nhất.
Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi bò dậy khỏi mặt đất.
Đập vào mắt hắn là bóng tối không có điểm dừng, vô số tấm gương tạo thành thông đạo xuất hiện ở không gian. Bên ngoài thông đạo cũng là không gian đen nhánh không nhìn thấy gì, dường như cũng không có cách nào để rời đi.
Ôn Giản Ngôn lấy điện thoại di động ra khỏi túi, mở app Ác Mộng.
Màu xám quen thuộc.
Bất kể đạo cụ hay là trung tâm thương mại đều không thể sử dụng, không thể mua sắm.
Mọi thứ đều quá quen thuộc.
Ánh mắt Ôn Giản Ngôn hơi trầm xuống, ngón tay thon dài trắng nõn xoay chuyển nhét điện thoại trở về túi.
Hiển nhiên, tên kia càng mạnh mẽ hơn sau khi nhận được mảnh vỡ linh hồn mới.
Từ việc chỉ có thể ở trong phó bản cho đến việc có thể thông qua giấc mơ tiến vào không gian hệ thống, và đến bây giờ… có thể đối kháng với hệ thống thu hồi tự động. Cho dù phó bản đã sụp đổ và kết thúc thì y vẫn có thể thông qua thủ đoạn nào đó kéo hắn vào không gian trong gương, ngăn cản việc hắn rời đi.
Đây là một tín hiệu cực kỳ nguy hiểm.
Ôn Giản Ngôn hiểu rõ mấy lần trước đó mình chạy đi được phần lớn là nhờ phó bản kết thúc, hệ thống tự động kích hoạt cơ chế truyền tống rời đi, mà bây giờ cơ chế này đã không còn cách nào bảo vệ hắn. Hay nói cách khác, hệ thống đang dần mất đi quyền khống chế.
Hành động tự mình giúp đỡ Vu Chúc thu thập mảnh vỡ linh hồn chẳng khác gì việc uống rượu độc giải khát, chơi đùa với lửa có ngày cháy đen.
Ngón tay của hắn đặt trong túi áo thoáng dừng lại, đầu ngón tay chạm vào kết cấu kim loại lạnh lẽo, cứng rắn quen thuộc, phía trên còn điêu khắc đường vân phức tạp mơ hồ.
Rắn ngậm đuôi.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt, đôi mắt màu hổ phách đôi bị hàng mi dày rậm che khuất, đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh lùng như có điều suy tư.
Phải nhanh chóng giết tên kia.
Hay nói cách khác, tất cả mọi chuyện xảy ra tiếp theo sẽ cực kỳ quan trọng.
Hắn nhất định phải cố gắng che giấu đạo cụ của mình, biết rõ phương pháp sử dụng đạo cụ trước khi kế hoạch phản sát hoàn thiện, quyết không để lộ dù là một chút mảy may, bằng không sẽ phí hoài công sức.
Trong lúc Ôn Giản Ngôn đang trầm tư, đường vân dưới bụng đột nhiên nóng lên.
Hắn hơi run run giương mắt.
Cách đó không xa, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn.
Dáng người cao ngất thon dài, con ngươi giống như vàng ròng nóng chảy, đường vân phù chú đen kịt cùng với từ trường nguy hiểm lạnh băng.
Không thể nghi ngờ, chính là Vu Chúc.
Lòng Ôn Giản Ngôn bất giác chùng xuống, nhưng vẻ mặt lại không có chút biến hoá nào.
Hắn chậm rãi tiến lên, đứng trước mặt y khom người:
“Đức Cha của ta, tất nhiên chỉ có Ngài mới là chủ nhân của ta.”
Ưu tiên hàng đầu là phải kiểm soát khủng hoảng.
Trước khi Vu Chúc kéo hắn vào thế giới trong gương tối tăm đã hỏi một vấn đề vô cùng then chốt… “Ai là chủ nhân của cậu?”
Bây giờ Ôn Giản Ngôn nhất định phải biết rõ, rốt cuộc đối phương có nghe thấy lời mình nói với đôi mắt khổng lồ trong công viên giải trí không.
Và làm thế nào để loại bỏ ảnh hưởng, giải quyết trận nguy cơ tín nhiệm này.
“Tôi là giáo chủ của Ngài, cũng chỉ là giáo chủ của mình Ngài mà thôi.”
Bóng đen lạnh lẽo quấn mắt cá chân, men theo đường cong bắp chân uốn lượn lên trên.
Ôn Giản Ngôn giữ nguyên tư thế khom mình, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng đen chậm rãi siết chặt chân mình kia, trên trán rịn chút mồ hôi lạnh, song giọng điệu vẫn kính cẩn và thành kính:
“Lẽ nào Ngài không nhớ rõ? Tất cả những chuyện tôi làm ban đầu đều là theo lệnh của Ngài, chẳng lẽ hành động của tôi chưa đủ chứng minh lòng thành của mình?”
“Cuộc đối thoại giữa tôi và đám kia chỉ là vì muốn dời đi sự chú ý của chúng, cung cấp cho Ngài thời gian hồi phục, tất cả những gì tôi nói với chúng đều không phải tình cảm thật lòng…”
Âm cuối cung kính đột nhiên giương lên, biến thành tiếng kêu sợ hãi đè nén.
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn thít chặt, cảm thấy cơ thể mình bị kéo mạnh về phía trước, rơi vào lồng ngực lạnh như băng.
Có, có chuyện gì vậy?
Lẽ nào hắn đã thất bại?
Hắn hoảng sợ ngước mắt lên, đối diện với người đàn ông trước mặt:
“Đức Cha?!”
Giọng Ôn Giản Ngôn hồi hộp có chút biến điệu.
Đồng tử đối phương là một màu vàng thuần khiết, lóe lên ánh sáng tàn nhẫn như thú hoang, hoàn toàn không thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng.
Cổ tay hắn bị bóng đen trói chặt, bị nâng lên một cách đầy bị động.
Một tay người đàn ông ôm eo chàng trai, một tay cầm cổ tay hắn, vô cùng tự nhiên đưa nó đến bên môi mình, dường như chẳng hề nhận ra hành động của mình có điều gì bất ổn.
… Tên này đang là cái quái gì vậy?!
Là đang chuẩn bị ăn sao?!
Ôn Giản Ngôn không dám thở mạnh, cả người kéo căng như sợi dây cung, mắt nhìn chằm chặp vào người đàn ông đối diện, sắc mặt tái trắng,
Một giây sau, đối phương bình tĩnh ngậm đầu ngón tay hắn.
“…”
?
Ôn Giản Ngôn sửng sốt.
?????????
Đây, đây là hình huống gì vậy?!
Khoang miệng ẩm ướt lạnh lẽo bọc lấy đầu ngón tay bị thương, đầu lưỡi mềm mại dùng sức đè ép liếm láp, quả thực giống như mang theo gai ngược, đảo mắt một cái đã làm rách miệng vết thương vừa cầm máu xong, tham lam liếm mút.
Cảm giác này… Quả thực giống khi ở trong phòng Giám đốc công viên y như đúc.
Ôn Giản Ngôn ngẩn người quan sát người đàn ông trước mặt.
Thoạt nhìn đối phương không có gì khác.
Không.
Nói đúng ra thì, không khác gì kẻ bên trong phó bản trướng cấp ba Đức Tài… mơ màng và đói khát, tất cả đều hành động theo bản năng.
Ngoại trừ chỗ liếm bất đồng, quả thực tình hình lúc này chẳng khác gì bản tái hiện hoàn mỹ.
Dường như thân hình của người đàn ông hơi trong suốt, không phải rất thực, phân nửa cơ thể đều bao bọc trong bóng tối.
Ôn Giản Ngôn chớp mắt, một suy đoán hoang đường thoáng vụt qua
“Vu, Vu Chúc?”
Người đàn ông ngước cặp mắt ngây thơ màu vàng kim lên, tiếp tục dùng đầu lưỡi liếm ngón tay hắn.
Sau lưng truyền đến tiếng cười lạnh lẽo quen thuộc:
“Hửm?”
“!!!”
Cả người Ôn Giản Ngôn run lên một cái, một cảm giác chẳng lành mãnh liệt dâng lên trong lòng. Hắn hoảng sợ quay đầu sang chỗ khác, nhìn về hướng của âm thanh…
Tà Thần với cơ thể ngưng thực hoàn chỉnh đứng sau lưng hắn, con ngươi màu vàng loé lên sắc thái tàn nhẫn quen thuộc, từng bước từng bước tiến về phía trước. Nom y lý trí, nguy hiểm, và không thể khống chế:
“Xem ra cậu và mảnh vỡ linh hồn của ta chơi đùa rất vui vẻ.”
Vu Chúc chân chính mở lời.