Tất cả mọi người đều giật nảy mình bởi hành động bất thình lình của Ôn Giản Ngôn.
Rốt cuộc tên kia đang muốn làm gì?!
Mặc dù khoác lên mình bộ đồ chú hề rộng thùng thình đầy màu sắc, nhưng tấm lưng chàng trai vẫn thẳng tắp và thon dài. Hắn nhích từng bước về phía trước theo hàng ngũ, chẳng hề có chút đắn đo ngại ngần.
“…”
Mấy người núp trong căn phòng nhìn nhau qua mũ trùm đầu.
Không hiểu vì sao, Tóc Vàng bỗng cảm thấy ớn lạnh, một dự cảm chẳng lành từ từ leo lên lưng gã.
Trong đội ngũ trước, nếu ai dám làm hành động chết người như vậy thì phần lớn đồng đội sẽ không làm theo. Dù sao ở trong phó bản, chỉ có sinh tồn mới là quan trọng, không ai nguyện ý bỏ mạng vì sự điên rồ của người khác.
Nhưng…
Nhìn nhóm người hiện tại, Tóc Vàng đột nhiên không dám chắc chắn.
Chẳng có lẽ? Đám người này thật sự muốn đuổi theo sao?
Chắc không thể nào đâu nhỉ?
Kẻ kia chính là một tên điên đó!
Sao mà tất cả mọi người lại cùng nổi điên với hắn được?
“Cô, các cô…” Tóc Vàng hốt hoảng, cố ý đè thấp giọng nói, mang theo một chút ngữ điệu lo âu run rẩy: “Đừng nói các cô chuẩn bị…”
Gã còn chưa kịp dứt lời thì streamer đội mũ trùm đầu bên cạnh đã đứng dậy.
Một, hai, ba.
Bọn họ bước ra khỏi nơi ẩn náu, học theo cách Ôn Giản Ngôn hoà vào đám đông nhân viên trước mặt, tiến về phía trước cùng hàng ngũ.
“???”
Tóc Vàng ngơ ngác quay đầu nhìn căn phòng trống huơ trống hoác phía sau và đối diện.
Vãi lờ…
Mấy người định chơi thật luôn?!
Đậu má.
Thế thì bây giờ gã đâu còn sự lựa chọn nào khác.
Tất cả đồng đội đều đi hết rồi, chỉ còn mình gã ở lại. Gã vốn là một streamer phụ trợ nhát gan, nếu bị bỏ lại một mình ở khu nghỉ ngơi nhân viên thì tuyệt đối không sống nổi.
Tóc Vàng đứng dậy, noi gương theo cách người khác tiến vào đội ngũ nhân viên.
Chẳng mấy chốc, tiếng chuông đồng chói tai biến mất.
Giữa không gian im ắng không một tiếng động, nhân viên công tác trong những bộ đồ khác nhau xếp thành một hàng thẳng tắp, chậm rãi bước ra khỏi cửa khu nghỉ ngơi cho nhân viên, bước từng bước về phía trước,
Mọi thứ bên ngoài khu nghỉ ngơi cho nhân viên vẫn giống như khi họ bước vào.
Cây cối xanh tươi che khuất những tòa kiến trúc nhiều màu của Công viên giải trí xa xa, tiếng nhạc vui vẻ mơ hồ vang trong không khí.
Toàn bộ hàng ngũ im bặt không ai nói gì, thế nhưng mỗi người dường như vô cùng quen thuộc với phương hướng mình sắp tới. Bọn họ đi thẳng ra ngoài khu vực nghỉ ngơi nhân viên mà không hề dừng lại.
Dưới bóng cây in dày đặc dưới đất, chàng trai khẽ nheo đôi mắt màu hổ phách, khuôn mặt lộ vẻ trầm tư.
Chiếu theo nội dung Sổ tay nhân viên mà hắn nhìn thấy, có hai quy tắc đề cập đến sự tồn tại của “chuông đồng”. Thứ nhất là nhân viên không có giờ làm cố định cần chuông đồng gọi, thứ hai là đóng cửa bảo trì hạng mục, nhân viên cần đến khu vực nghỉ ngơi dành cho nhân viên để nghỉ, chờ khi chuông đồng vang lên lần nữa.
Toàn bộ khu vực nghỉ ngơi dành cho nhân viên không thấy bóng dáng Lilith, do đó chỉ có một khả năng.
Sau khi cô bước vào khu nhân viên nghỉ ngơi, chuông đồng vang lên và triệu tập cô đến nơi khác.
Cách tốt nhất để tìm Lilith là lần theo chuông đồng.
Ôn Giản Ngôn vừa đi vừa liếc mắt quan sát cảnh vật xung quanh.
Đường đi của cả đoàn không đi qua khu vực Công viên giải trí. Nhưng dựa theo ánh đèn nhiều màu chiếu qua tán cây và tiếng nhạc như ẩn như hiện, ắt hẳn chỗ của bọn họ không cách Công viên quá xa. Chắc chắn đây là con đường dành riêng cho nhân viên đi lại, dọc đường không thấy bóng dáng của du khách nào.
Tuy nhiên, ngay cả kẻ có cảm giác về phương hướng tốt như Ôn Giản Ngôn cũng khó thể đánh giá chính xác mình đang ở đâu lúc này…
Chẳng qua, nhìn chung…
Có phải nó đang hướng tới Công viên Cảm giác mạnh?
Cây cối bên người cọ xát vào nhau phát ra âm thanh xào xạc.
Tóc Vàng ngước mắt lên nhìn đội ngũ, thị lực cường hóa quá độ giúp gã có được tầm nhìn rộng hơn. Gã có thể thấy, thấp thoáng ẩn dưới rừng cây là tòa kiến trúc đen kịt với hình dáng quỷ dị đang chờ họ ở phương xa.
Cảm giác chẳng lành khiến Tóc Vàng run lẩy bẩy.
Gã không kìm được nhìn sang đồng đội.
Mỗi người đều quay lưng về phía gã, cách bộ đồ linh thú dày cộp, căn bản không biết họ đang nghĩ gì từ ngôn ngữ hình thể.
Tóc Vàng khóc không ra nước mắt, song vẫn buộc phải đi về phía trước theo đội.
Hu hu hu…
Đám đồng đội này điên quá thể rồi! Sao cái gì chúng cũng dám làm vậy!
Rất nhanh, cùng với đội ngũ tiến lên, toà nhà tối đen xuất hiện trước mặt mọi người.
Trông nó rất cao, toàn thân đen kịt, nom rất kỳ lạ, giống như…
Một chiếc thuyền đen khổng lồ bị mắc cạn trên bãi biển.
Lại liên tưởng đến hướng đi chung của toàn đội, Ôn Giản Ngôn không tự chủ được khẽ giật mình.
Đây là…
Một con tàu cướp biển?
[Điều 5 Quy tắc Khu Cảm giác mạnh: Thiết bị tàu cướp biển bị hư hỏng, xin vui lòng không đến gần]
Tại sao những nhân viên này lại được chuông đồng triệu tập lên tàu cướp biển “hư hỏng”?
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“A a a a a chính là nó! Tàu cướp biển!”
“Đã bao lâu rồi… Đã bao lâu rồi tôi chưa từng thấy streamer đến bản đồ tàu cướp biển…”
“Đỉnh vãi. Tôi nhớ hình như chỉ có hai hay ba người đến được đây thôi phải không? Hơn nữa kết cục cũng không tốt lắm…”
“Thì đúng rồi còn gì, tỷ lệ tử vong 100% của tàu cướp biển đâu phải chuyện đùa!”
“Mọi người bảo streamer sống sót nổi không?”
“Dĩ vãng tôi không tin lắm, nhưng lần này… thật sự có chút mong chờ!!”
“A a a a mong chờ ghê. Liệu streamer có thể phá vỡ kỷ lục tất chết của tàu cướp biển không!!!”
Ngón tay Ôn Giản Ngôn chạm vào túi quần, thấp thỏm vuốt ve sổ tay nhân viên… chẳng biết chuyện này có được ghi lại trong cuốn sổ hay không?
Dưới khoang thuyền hơi dốc có một lối vào nhỏ.
Không có người hoặc chướng ngại vật nào ở cửa, toàn bộ hàng ngũ tiến thẳng vào trong, tiếp tục đi vào khoang thuyền.
Vừa tiến vào khoang, ánh sáng lập tức mờ hẳn, không khí thoang thoảng thứ mùi quái lạ. Sền sệt, ẩm ướt, ngọt ngào, xen lẫn một chút mùi tanh rất lạ.
Phía trước là một căn phòng rộng rãi cùng với một tấm biển sắt phai màu in ba chữ:
[Phòng thay đồ]
Một giọng nữ giống máy móc vang vọng trên không trung, lặp đi lặp lại một câu duy nhất:
“Xin hãy mau chóng vào phòng thay đồ đeo thẻ công tác. Người không đeo thẻ công tác sẽ không được vào.”
… Thẻ công tác.
Ôn Giản Ngôn di chuyển theo đội ngũ vào phòng thay đồ.
Không gian ở đây còn lớn hơn hắn tưởng tượng. Bên trong có những buồng nhỏ chứa đủ một người, nhân viên công tác mặc các bộ đồ linh thú khác nhau vẫn không trao đổi trò chuyện, tất cả tự giác tiến vào từng gian buồng nhỏ, sau đó kéo rèm.
Ôn Giản Ngôn cũng thuận thế tiến vào một gian buồng.
Không gian ở đây rất hẹp, một chiếc ghế đẩu được đặt bên trong, phía trên vách tường có móc kim loại, trên móc treo một tấm thẻ công tác nho nhỏ in hai chữ:
[Khoang tàu]
Một tấm biển sắt hoen gỉ cũ kỹ được đóng đinh trên vách tường.
[Quy tắc dành cho nhân viên Tàu cướp biển]
1: Trước khi lên tàu cướp biển, vui lòng đeo thẻ công tác cho kịp thời gian và xếp hàng theo phân loại trên thẻ.
2: Thời gian và khối lượng công việc của bạn trên tàu cướp biển không cố định, vui lòng sử dụng âm thanh chuông đồng như một dấu hiệu bàn giao công việc, vui lòng không giao tiếp bằng lời nói với các thủy thủ khác
3: Trong quá trình làm việc, ống khói trên đỉnh boong tàu có thể xả [hơi nước đỏ]. Đây là hiện tượng bình thường được tạo ra bởi hoạt động của tàu, xin vui lòng không chú ý nhiều.
4: Công việc trên tàu cướp biển được chia thành hai phần, [boong] và [khoang]. Thuỷ thủ trên [boong] phụ trách nạp đạn, vệ sinh boong tàu, điều khiển dây cáp. Thuỷ thủ trong [khoang] phụ trách nạp đầy nhiên liệu, đảm bảo tàu luôn vận hành.
5: Khu vực này không có nước uống, cấm mang theo [nước] vào. Nếu cảm thấy khát, vui lòng dừng công việc ngay lập tức, sau đó lật ngược thẻ ngực, đến phòng bên phải lối đi và nhấn nút, chờ đợi nhân viên liên quan phản hồi.
Ôn Giản Ngôn ghi tạc tất cả điều khoản trong đầu, sau đó lấy thẻ công tác trên móc xuống đeo trước ngực.
Sau khi làm xong tất cả, hắn bước ra khỏi phòng.
Nhiều nhân viên đã xếp thành hai nhóm trong phòng thay đồ.
Ôn Giản Ngôn tìm nhóm viết chữ [khoang] rồi đứng vào, lẳng lặng quay đầu nhìn quanh một vòng căn phòng thay đồ, nhanh chóng xác định vị trí các động đội khác.
May mắn thay, bọn họ không xui đến mức đều bị xếp vào một nhóm.
Bởi vì không thể giao tiếp nên ánh mắt họ giao nhau trong tích tắc rồi nhanh chóng tách ra.
Khi tất cả mọi người đeo xong thẻ công tác, hàng ngũ bắt đầu di chuyển.
Rời khỏi căn phòng thay đồ, bên ngoài xuất hiện hai con đường. Một đường hướng lên đánh dấu [boong tàu], một đường hướng xuống đánh dấu [khoang tàu].
Đội ngũ của Ôn Giản Ngôn đi xuống phía dưới.
Cầu thang hẹp và dốc, không khí nồng nặc mùi tanh.
Chẳng biết có phải toàn bộ tàu cướp biển hơi nghiêng không mà ngay cả hành lang cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, khiến cho người ta có ảo giác choáng váng.
Bên tai loáng thoáng vang lên một tiếng ầm ầm, dường như phát ra từ sâu trong lòng đất.
Rất nhanh, bậc thang đã đến điểm cuối, không gian trước mặt đột nhiên rõ ràng.
Ánh sáng rất mờ nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy toàn bộ khoang thuyền. Bên trong có dụng cụ bằng sắt thép rất lớn, dường như đang chậm rãi vận chuyển.
Tất cả nhân viên đều tự ngồi xuống chỗ trống và bắt đầu quen tay làm việc, cũng chính là thứ mang tên “nạp liệu”.
Nói là nạp liệu nhưng trên thực tế không cần bọn họ ra tay. Trước mặt là một ống sắt khổng lồ, cứ trong chốc lát sẽ bật đèn xanh, các thuỷ thủ chỉ cần ấn nút bên cạnh và rồi nhiên liệu sẽ được tự động đưa vào thiết bị.
Ôn Giản Ngôn đứng ấn một lúc, vừa làm việc vừa lẳng lặng đánh giá toàn bộ khoang tàu.
Trong số tất cả nhân viên công tác chỉ có năm người mặc bộ đồ mèo nhị thể. Lần này Tóc Vàng được phân phối lên trên boong, cũng chỉ có hắn và Vân Bích Lam ở dưới khoang tàu tìm kiếm Lilith.
Vân Bích Lam phía xa lắc đầu với hắn. Hiển nhiên con mèo cạnh cô không phải Lilith.
Ôn Giản Ngôn rời tầm mắt, nhìn sang ba còn mèo còn lại ở hướng này của mình. Hai con đầu tiên không phải, nhưng con cuối cùng ở gần hành lang… khoảng cách quá xa cộng thêm ánh sáng quá mờ khiến hắn không thể nhìn thấy hoa văn trên cơ thể nó.
Nhưng…
Ôn Giản Ngôn nhanh chóng nhìn quanh một vòng.
Không có người quản lý cũng không có người giám sát, rất tuyệt.
Hắn lật ngược thẻ trên ngực mình, sau đó rời khỏi vị trí.
Không ai ngăn cản hành động của hắn. Ngược lại, tất cả nhân viên đều nhường chỗ cho hắn, vị trí trống không của hắn lập tức được lấp đầy.
Ôn Giản Ngôn thả chậm bước chân, từng bước từng bước tới gần thông đạo, ánh mắt luôn dừng trên người con mèo cuối cùng.
Cuối cùng, trước khi hắn sắp đi đến căn phòng bên phải, con mèo nhị thể kia chợt quay đầu để lộ hoa văn trên chiếc mũ trùm…
Không phải.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt nhìn sang chỗ khác.
Ngay lúc hắn chuẩn bị lật thẻ ngực của mình thêm lần nữa để trở về thì động tác bỗng khựng lại.
Phía trước là một thông đạo tối đen, bên phải thông đạo tất nhiên chính là căn phòng từng được quy tắc nhắc đến, nếu cảm thấy khát thì bước vào trong. Mà bên trái…
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn sang trái.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]
“? Đang nhìn gì vậy?”
“Không biết… Chỉ biết bên phải là phòng điều khiển, bên trái có gì thì không rõ lắm. Hồi trước có streamer nào tới chưa nhỉ?”
“Fan lâu năm của Công viên giải trí Mộng Ảo không mời mà tới đây. Đúng là trước giờ chưa từng thấy nó! Phấn khích ghê gớm!”
Bóng tối bao trùm phía cuối hành lang, một tấm bảng nhỏ dán trên vách tường viết:
[Khu vực nghỉ ngơi của nhân viên dọn dẹp]
Ôn Giản Ngôn giật mình nheo mắt.
Trong tất cả các quy tắc trước đây, hầu như “nhân viên” được đề cập đến đều là những kẻ mặc đồ linh thú. Chỉ có số ít quy tắc nhắc đến các nhân viên khác trong Công viên giải trí này, từ đó tiết lộ bên trong công viên có nhiều công việc.
Và có hai lần nhân viên dọn dẹp được đề cập.
Ánh mắt hắn hơi loé lên, nhanh chóng quay đầu nhìn quanh để xác nhận xem có người để ý tới động tác của mình không, sau đó bước nhanh về phía khu vực nghỉ ngơi dành cho nhân viên dọn dẹp.
Động tác của hắn vừa nhẹ vừa nhanh, chỉ trong mười giây ngắn ngủi đã lặng lẽ biến mất ở cuối bóng tối, giống như giọt nước chìm vào đáy biển mất tăm mất tích.
Đi thẳng về trước dọc theo hành lang là nơi nghỉ ngơi dành cho nhân viên dọn dẹp.
Chỗ này rất giống với khu nghỉ ngơi cho nhân viên, tuy nhiên số lượng ít hơn, chỉ có sáu phòng.
Ôn Giản Ngôn tiện tay cạy khóa một gian rồi tiến vào.
Hắn tìm thấy trong tủ quần áo một bộ quy tắc nhân viên, nhưng nó hoàn toàn khác với những gì hắn tìm thấy trong khu vực nghỉ dành cho nhân viên.
Bảng nội quy này màu xanh lá, chỉ có duy nhất một trang giấy mỏng.
[Quy tắc nhân viên dọn dẹp]
Chào mừng bạn đã trở thành nhân viên dọn dẹp của Công viên giải trí Mộng Ảo. Để công việc của bạn diễn ra bình thường trong công viên, vui lòng quên hết nội dung trong bộ quy tắc trước đó của bạn, tất cả hành vi đều phải tuân thủ theo quy tắc này.
1: Thời gian đóng cửa của công viên là 12 giờ đêm, vui lòng không làm thêm giờ, vui lòng không ở lại công viên sau giờ làm việc. Vui lòng lập tức trở lại khu vực nghỉ ngơi sau 12 giờ.
2: Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi, dù bạn nghe thấy điều gì cũng không được mở mắt, không được rời giường. Vui lòng đảm bảo bạn luôn trong trạng thái ngủ.
3: Trong thời gian không làm việc, việc nghe thấy tiếng [nhai] và [cười] là điều bình thường, nghe thấy tiếng [khóc] và [tức giận] là bất thường. Nếu bạn nghe thấy âm thanh như vậy, vui lòng kiểm tra xem xét công việc hàng ngày của bạn đã hoàn thành chưa, nếu chưa hoàn thành, vui lòng lập tức đi đến boong tàu cướp biển nhấn nút cảnh báo màu đỏ để thông báo cho giám đốc Công viên, giám đốc Công viên sẽ chỉ cho bạn công việc tiếp theo cần làm.
4: Công việc hàng ngày của bạn là:
1) Chờ chuông và đến ngôi nhà ma ám thu thập trứng ếch.
2) Chờ chuông và đi đến dưới tàu lượn siêu tốc làm sạch xác ếch ngã chết.
3) …
4) Chờ chuông và đi đến ga Tàu nhỏ điên cuồng làm sạch xác ếch bị giết và nòng nọc ếch bị đói.
5) …
18) Gửi tất cả trứng ếch, nòng nọc ếch đến tàu cướp biển, kéo chuông sau khi đổ đầy bình nhiên liệu để thông báo cho thủy thủ xử lý.
Nhìn chăm chú quy tắc dọn dẹp trước mặt, sắc mặt của Ôn Giản Ngôn càng ngày càng kém.
Trong những hạng mục đề cập ở đây, có cái hắn từng chơi, có cái hắn chưa chơi lần nào. Mà ngôi nhà ma ám, tàu lượn siêu tốc, Tàu nhỏ điên cuồng đều là hạng mục hắn từng trải qua.
Trong ngôi nhà ma, người chơi bị ô nhiễm bởi trứng ếch ký sinh.
Người chơi ngã chết dưới tàu lượn siêu tốc là những người bị ô nhiễm.
Người chơi bị giết bên trong Tàu nhỏ điên cuồng là những người bị nòng nọc ếch đói bụng ký sinh.
Lòng hắn dâng lên dự cảm chẳng lành.
Ôn Giản Ngôn bỏ quy tắc nhân viên dọn dẹp vào túi, đẩy cửa đi ra, tiến sâu vào trong hành lang bên trái.
Con đường nhanh chóng đi đến điểm dừng.
Một chiếc cửa sắt khổng lồ được đặt ở đây, trên cánh cửa sắt có viết vài chữ: [Vui lòng không vào]
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, đoạn hắn mở cửa bước vào.
Không khí nồng nặc mùi ẩm ướt và tanh tưởi khiến cho bao tử người ta cuộn trào, mang đến cảm giác khó chịu về mặt sinh lý.
Dưới cầu thang thép là một hồ bơi khổng lồ.
Bên trong hồ không có nước, chỉ có chất nhầy sền sệt và mớ trứng ếch lúc nhúc. Hầu hết trứng ếch đã được ấp nở thành công, đám nòng nọc con dày đặc bơi lội tung tăng dưới hồ.
Xen lẫn giữa đám trừng ếch và nòng nọc con là vài xác người trắng bệch mất hết dấu hiệu sự sống.
Bên cạnh hồ bơi có vài nhân viên mặc đồng phục xanh làm việc.
Trông họ…
Rất khó để coi như là con người.
Phía dưới đồng phục màu xanh là làn da tái nhợt nhớp nháp, khuôn mặt được lớp khẩu trang rất dày che lấp, song vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy nhãn cầu lồi lên, giữa các ngón tay tái nhợt gầy gò là lớp màng mỏng, động tác di chuyển cực nhanh.
Chúng nó nhanh chóng nhét đống trứng ếch mấp máy và thi thể người dưới hồ vào ống kim loại thật dài.
Ôn Giản Ngôn liếc mắt một cái đã nhận ngay, đây chính là đường ống “nhiên liệu” kết nối với máy.
*
Trên boong tàu.
Mấy người Văn Nhã và Tóc Vàng đang “làm việc” trên boong.
Nói là công việc nhưng thực tế toàn bộ quá trình rất đơn giản và đơn điệu.
Bởi vì boong tàu không bẩn nên tất cả mọi người được phân sang hai vị trí nạp đạn dược và điều khiển dây cáp.
Chiếc vòi dài mảnh nối thẳng lên trên boong tàu, mỗi khi ống khói trên boong xả ra hơi nước màu đỏ thì thuỷ thủ điều khiển dây cáp sẽ nối chiếc vòi với ống sắt, sau đó thông báo cho thuỷ thủ nạp đạn.
Các thủy thủ nạp đạn nhấn nút.
Cùng với âm thanh ù ù, chiếc máy bắt đầu hoạt động như máy bơm nước.
Điện thoại di động trong túi Văn Nhã rung lên, cô biết chắc hẳn là Ôn Giản Ngôn tìm tới.
Cô lặng lẽ lấy điện thoại di động ra nhìn lướt qua nội dung trên đó.
Ôn Giản Ngôn hỏi hai câu. Câu đầu tiên là về việc bọn họ có tìm thấy Lilith không. Đáng tiếc, toàn bộ thuỷ thủ trên boong đều bị Tóc Vàng quan sát, song vẫn không thấy nhân viên mặc bộ đồ mèo nhị thể.
Và câu hỏi thứ hai…
Hơi kỳ lạ.
Hắn hỏi liệu có đường ống nào trên boong tàu hay không, nếu có thì hy vọng họ thử xem trong ống có gì.
Văn Nhã phụ trách nối vòi, cho nên cô làm việc này rất dễ.
Cô thầm liếc mắt nhìn lướt qua. Sau khi xác nhận không ai để ý tới mình, cô khẽ trượt ngón tay xuống luồn vào giữa vòi và ống sắt.
Giây sau, chất lỏng đỏ tươi sền sệt chảy ra từ nó.
Mùi hương ngọt ngào lan tỏa.
Văn Nhã vội vàng khép miệng ống.
Tên thuỷ thủ nom giống người phụ trách vẫy tay, kéo một thuỷ thủ tương đối nhàn rỗi ra ngoài, bảo hắn đi dọn chỗ bẩn vừa bị Văn Nhã làm vương trên tàu.
Văn Nhã lùi về phía sau hai bước, nhanh chóng giấu nhẹm ngón tay vào trong bộ đồ rồi gửi kết luận qua.
*
“Rì rì.”
Âm thanh tin nhắn rung lên.
Ôn Giản Ngôn lấy điện thoại di động ra, hai chữ hiện trên màn hình kiến người ta giật thót.
“Siro”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“… Vãi đạn?! Thứ siro này thực sự là từ trứng ếch và ếch sao!!!”
“Đệt mợ, đây là lần đầu tôi biết chuyện này…”
“Má ơi nói thật, mấy streamer trong phó bản này khổ vãi!!!”
“Trong phó bản này còn streamer nào chưa uống siro không?”
“Tôi đã lượn khắp một vòng trong các buổi livestream của những streamer khác đây, và xin thông báo với cả nhà rằng là không nhé.”
“Đúng vậy… streamer bị ô nhiễm cần siro để phục hồi, streamer chơi xong hạng mục cũng cần đến khu Ẩm thực để tiêu thụ thực phẩm chứa siro. Tóm lại cho dù thế nào phó bản cũng có 800 cách ép mi phải uống…”
“Mẹ kiếp, tôi chỉ nghĩ thôi cũng xanh mặt.”
“Biến thái quá thể, giời ạ, phó bản này biến thái quá thể rồi.”
“Tôi luôn cảm thấy thứ này nhất định có tác dụng phụ, bằng không Công viên giải trí Mộng Ảo sẽ không có tỷ lệ qua màn thấp khủng khiếp như vậy… Không biết cơ chế phó bản rốt cuộc là gì…”
Mặt Ôn Giản Ngôn cũng xanh mét.
Sau khi nhận ra nguyên liệu làm siro, hắn bỗng cảm thấy dạ dày trào ngược, cực kỳ muốn ói.
Dường như cảm giác quái lạ bên trong cổ họng lại xuất hiện, cứ như ung nhọt trong người không thể tiêu trừ.
… Đờ mờ.
Phó bản củ lol* này quá biến thái!
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, buộc bản thân phải rút suy nghĩ khỏi phương diện này.
Hắn chậm rãi lui về phía sau vài bước, chuẩn bị rời khỏi căn phòng.
Nhưng đột nhiên, cảm giác bất an mạnh mẽ ập đến.
Radar cảnh báo nguy hiểm của Ôn Giản Ngôn bất giác vang lên, hắn ngước mắt nhìn.
Chỉ thấy ở dưới cầu thang, một nhân viên mặc đồng phục vệ sinh màu xanh đứng cách đó không xa, dường như đang chuẩn bị ném một nắm trứng ếch vào đường ống. Khéo hay nó đứng ở một góc độ vô cùng xảo quyệt, vừa lúc có thể nhìn thấy chỗ Ôn Giản Ngôn.
Tiêu rồi.
Tiếng chuông báo động trong lòng Ôn Giản Ngôn vang liên hồi.
Ngay lúc nhận ra nguy hiểm, hắn dùng tốc độ nhanh nhất để mở cánh cửa sau lưng, sau đó xoay người chạy vọt ra ngoài.
Trái tim đập dồn dập trong lồng ngực, máu như sôi trào bởi sự bất an mãnh liệt.
Nhân viên vệ sinh đứng tại chỗ, khuôn tái nhợt nhớp nháp bị che 80% bởi lớp khẩu trang dày cộp, chỉ lộ cặp mắt sưng phồng đang nhìn chằm chặp vào khe cửa hở.
Nó nhấn nút báo trên tường.
Một giây sau, tiếng chuông cảnh báo chói tai vang khắp con thuyền cướp biển.
“Reng reng reng…”
(*) Đính chính cái từ củ lol: QT câu này là “b phó bản” thì từ “b” ở đây mình từng giải thích một lần trong chương nào đó rồi, nó là từ viết tắt của “lol” ý… Tóm lại là vậy nhé.