Thiếu niên mất thăng bằng ngã chúi về sau.
Đồng tử của hắn co rụt, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên. Ngay giây tiếp theo, thân hình của hắn biến mất trong gương, hoàn toàn bị nó nuốt chửng không để lại dấu vết.
Căn phòng khép kín quay về với vẻ tĩnh lặng.
Căn phòng nhỏ hẹp trống rỗng bị khóa chặt, chỉ còn ánh nến leo lắt khẽ đung đưa trong bóng tối.
Bên ngoài phòng gương.
Âm thanh vui tai quen thuộc vang lên, ánh đèn nhấp nháy nhiều màu trên chiếc bàn quay phát sáng. Chỉ nghe thấy “ầm” một tiếng, danh sách nhiệm vụ bị kéo về.
Nhìn thấy sự thay đổi của bàn quay, mấy người đứng chờ bên ngoài lập tức vực dậy tinh thần.
“Nhiệm vụ hoàn thành?”
Vân Bích Lam đứng bật dậy.
Elise bước đến gần chỗ bàn quay nhìn thoáng qua: “Ừm, đúng vậy.”
Cái nút từ từ nhô lên, chỉ cần ấn xuống là có thể tiếp tục rút thăm trúng thưởng.
Có vẻ nhiệm vụ đơn kia đã hoàn thành thuận lợi.
Mấy người thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên theo thời gian trôi qua, cánh cửa vẫn không mở ra như mọi người hằng mong đợi.
Văn Nhã quay đầu nhìn căn phòng gương đóng chặt, đáy hiện thoáng hiện một tia bồn chồn: “Sao lại thế này? Tại sao tên kia còn chưa ra ngoài?”
Vân Bích Lam đi đến chỗ cửa thử vươn tay đẩy.
Cửa phòng vẫn không xê nhích.
Hiển nhiên căn phòng chỉ được mở từ bên trong.
Mọi người nháo nhác liếc nhau, thấy rõ sự nghi ngờ dưới đáy mắt đồng đội: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Làm sao bây giờ?”
“Trong tình huống này chúng ta chỉ đành chờ vậy.”
Vân Bích Lam quay đầu nhìn Văn Nhã đứng bên cửa sổ: “Bên kia có động tĩnh không?”
Trước khi Ôn Giản Ngôn tiến hành nhiệm vụ đơn lẻ đã dặn bọn họ theo dõi sát sao nhóm người tiến vào căn phòng, ngừa cho bị mất dấu vết.
Văn Nhã lắc đầu.
Kể từ khi đoàn người tiến vào căn phòng, cô vẫn chưa thấy bọn họ đi ra lần nào.
Vân Bích Lam thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”
Cô quay đầu nhìn căn phòng gương khép kín, chậm rãi mở lời: “Đã đến nước này, chúng ta phải dành cho đồng đội mình chút tín nhiệm.”
*
Ôn Giản Ngôn ngã chúi đầu vào trong gương.
Hắn theo bản năng nhắm mắt lại, cơ thể vô thức giữ nguyên tư thế bảo vệ cứng còng, hàng lông mi dài bất giác khẽ run.
Xung quanh rất yên tĩnh.
Khác với sự yên tĩnh khép kín vừa rồi, xung quanh là sự tĩnh mịch thuần túy không có tạp chất, không có tiếng gió cũng không có bất kỳ âm thanh nào.
Hơi lạnh.
Cái lạnh thấu xương ngấm vào cơ thể khiến người ta run rẩy theo bản năng.
Hắn cẩn thận xốc mí mắt lên, xuyên qua khe hở giữa hàng mi lén lút nhìn ra ngoài.
Bóng tối.
Trước mặt hắn là một mảnh bóng tối đặc quánh như không thể hòa tan.
Mà cách hắn chưa đầy hai bước, Ôn Giản Ngôn nhìn thấy căn phòng mình vừa ở… Giống như mở một cánh cửa khổng lồ từ trong bóng tối. Cách cánh cửa vô hình này, có thể thấy rõ bồn tắm cách đó không xa và ngọn lửa đang nhảy nhót.
… Đúng là căn phòng vừa rồi.
Ôn Giản Ngôn sửng sốt trợn tròn mắt, ánh mắt đảo qua “khung cửa” trước mặt.
Hoàn toàn trùng khớp với kích thước gương trong phòng.
Chẳng lẽ…
Hắn nhảy dựng lên quay đầu nhìn bốn phía.
Xung quanh toàn là bóng tối dày đặc, phảng phất như có thể ngưng tụ thành thực thể. Tuy nhiên khác với những lần trước đây, dường như nó không nhận được lệnh của chủ nhân, cũng không biểu hiện ra khuynh hướng công kích nào.
Trái lại, những bóng đen sền sệt này vô thức du đãng khắp xung quanh, lặng lẽ chậm rãi xẹt qua bên cạnh hắn, cọ qua cổ tay, cổ chân hắn, lướt qua làn da trần trụi của hắn, giống như một loài động vật máu lạnh mềm mại nào đó, thản nhiên quấn quanh cơ thể hắn.
Cảm giác đụng chạm như có như không, song lại khiến da đầu Ôn Giản Ngôn run lên bần bật.
Hắn bất giác lùi về sau hai bước, đoạn nâng tay lên muốn thoát khỏi sự bao bọc và quấn quanh của bóng đen.
Thế nhưng, dường như không gian này do chính những “bóng đen” tạo thành, cho dù Ôn Giản Ngôn có cố gắng né tránh cũng chỉ giống việc đi từ chỗ bóng đen này đến chỗ bóng đen khác.
Động tác của hắn khơi mào một làn gợn sóng, giống như vật chất bán lỏng được khuấy động, bóng đen bao quanh hắn càng chặt hơn.
Eo, vai, đùi, cổ tay, cổ chân, khắp nơi đều cảm nhận được cái lạnh tê tái không có ý thức, phảng phất như cảm giác nước chảy chạm vào người.
“…”
Cảm giác run rẩy trườn lên sống lưng, Ôn Giản Ngôn cứng người bất động.
Tuy nhiên bởi vì động tác vừa rồi, Ôn Giản Ngôn đã đứng cách xa tấm gương ra vào, một không gian rộng lớn hơn xuất hiện trước mặt hắn.
Hắn sửng sốt quay đầu nhìn xung quanh, đáy mắt lộ vẻ kinh sợ.
… Ở trong bóng tối vô biên vô tận này có rất nhiều cánh cửa.
Bốn phương tám hướng có đủ các loại lối đi lớn nhỏ phân bố rải rác trong bóng tối. Bên ngoài mỗi lối đi là một cảnh tượng bất đồng, quả thực giống như…
Một thế giới khác.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“???”
“Đây là đâu? Tại sao tôi không có ấn tượng nào hết vậy?”
“Tôi cũng vậy. Tôi đã xem phó bản Công viên Giải trí Mộng Ảo rất nhiều lần, nhưng tôi lại chưa nhìn thấy nơi này lần nào.”
“Vậy hả? Cái gương trong phòng còn có tác dụng? Trước kia tôi xem cũng không thấy!”
“Đệt mợ, mọi người mau nhìn mặt gương thứ ba bên phải. Bên trong không phải chính là căn phòng streamer vừa mới đến sao!”
Trong hình, một streamer quen mắt đang cẩn thận di chuyển ngoài mặt gương, dường như không hề hay biết trong gương còn thế giới khác.
“Tôi đệt, đây là chuyện gì?”
“Mẹ nó… Là tất cả đều kết nối với nhau!”
“!!! Sốc vãi linh hồn!!!”
“Chờ đã, fan cũ như tôi cảm thấy nơi này có chút quen thuộc…”
“? Quen gì thế?”
“Có phải thế giới cuối cùng trong phó bản đầu tiên của streamer, tức là cuối phó bản Trường cấp ba Đức Tài giống thế này đúng không?”
“Tôi nhớ ra rồi, đúng thế thật!”
“Mẹ kiếp, chúng có liên kết với nhau! Mọi người quên mất rồi sao, khi streamer ở trong hạng mục Tàu nhỏ điên cuồng đã được voi đòi tiên, đòi tên Boss kia cho bàn tay vàng đúng chứ?”
“Nhưng sau khi Boss đồng ý liền ném hắn ra ngoài luôn… tôi đệt?!”
“Đây đây đây là… hèn gì chúng ta chưa từng nhìn thấy cảnh này trong Công viên Giải trí Mộng Ảo!! Mẹ nó, đây là địa bàn của tên Boss kia!”
Sau khoảng thời gian sững sờ ngắn ngủi, Ôn Giản Ngôn cũng nhanh chóng hiểu ra thực trạng.
Hắn liếc mắt nhìn tấm gương, chăm chú theo dõi những cảnh tượng hoặc quen thuộc hoặc xa lạ, một tia hưng phấn xẹt qua đáy mắt hắn.
Á đù!!!
Thì ra bàn tay vàng mà tên kia hứa là cái này!!!
Mẹ kiếp, quá đã!!
Cuối cùng danh hiệu giáo chủ có tiếng không có miếng của mình cũng hữu dụng chút ít!
Ôn Giản Ngôn nhìn xung quanh, dường như không có bóng dáng người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt.
Hắn quay đầu nhìn tấm gương mình vừa tiến vào.
“Cánh cửa” cao lớn mở toang sau lưng, chỉ cần hắn muốn thì hắn có thể rời khỏi đây và quay về căn phòng chật hẹp.
Nhưng vì sao?
Một tia sáng xẹt qua đáy mắt Ôn Giản Ngôn, nụ cười thoảng qua trên đôi môi đang mím chặt của hắn.
Nếu không lợi dụng điều kiện thuận tiện như vậy thì thật đáng tiếc!
Hắn cất bước về phía xa.
Động tác của hắn khuấy động bóng tối, cảm giác bị chạm vào và bao bọc càng thêm rõ ràng, song hiện tại Ôn Giản Ngôn đã quen dần nó.
Mặc dù cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng không sao hết.
Ngay cả những tấm gương kia cũng trông thuận mắt hơn rất nhiều.
Ánh mắt Ôn Giản Ngôn hơi ngưng lại, nhanh chóng lướt qua từng mặt gương, góc độ hình ảnh bên trong khác với bên ngoài khiến hắn chỉ có thể cố gắng khôi phục hình ảnh trong đầu.
Hắn móc điện thoại di động trong túi ra rồi mở album ảnh, cố gắng sắp xếp những bức ảnh sao cho tương thích với ký ức.
Chẳng bao lâu sao Ôn Giản Ngôn đã tìm thấy quy tắc.
Dường như nơi này đã nén toàn bộ hạng mục ba chiều thành một mặt phẳng, một vài phòng không có gương nên sẽ không xuất hiện không gian này. Hình dạng và kích thước “cửa” cũng liên quan mật thiết đến hình dạng và kích thước gương mỗi phòng.
Theo quy tắc ấy, Ôn Giản Ngôn chọn một hướng, dựa theo trí nhớ đi về phía trước.
Không phải cái này.
Cái này cũng không phải.
Cái này…
Đột nhiên Ôn Giản Ngôn nheo mắt lại, ánh mắt dừng trên một tấm gương.
Ở đó, hắn nhìn thấy một quả đầu tóc vàng quen thuộc.
… Tìm thấy mi rồi.
Thiếu niên híp mắt, khóe môi lẳng lặng vểnh lên.
*
“Cái rương này là sự lựa chọn khá tốt.”
Hôi Thành nhìn chăm chú vào bảo rương mở ra trước mặt, nụ cười thoảng qua trên môi.
Không ngờ hạng mục thứ hai chúng chọn tiến vào lại là hạng mục phúc lợi. Dẫu rằng vẫn có nguy hiểm, nhưng so với hạng mục trước thì nó còn nhẹ nhàng chán.
Sau khi tiến vào hạng mục này, vận may của gã tốt đến bất ngờ. Trong phòng ban đầu quay được mười bốn chìa khóa, tiếp đó tiến vào trong phòng. Phòng trống rất ít nhưng phòng bảo rương lại có rất nhiều, bảo rương mở ra cũng toàn đạo cụ tích cực, cho dù có là đạo cụ tiêu cực thì cũng hóa giải dễ dàng. Dọc theo đường đi đúng là thuận buồm xuôi gió, như cá gặp nước.
Mặc dù Tóc Vàng vẫn còn sợ sệt giống như con chó bị ăn đập nhiều, nhưng theo thời gian trôi qua, hết thảy đều rất thuận lợi, dường như cuối cùng gã cũng thả lỏng chút ít. Tuy thỉnh thoảng vẫn thấp thỏm dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, song cuối cùng gã cũng thôi bận tâm với đống nghi ngờ vô căn cứ của bản thân.
“Còn chẳng phải nhờ lão đại tay đỏ hay sao? Bằng không chúng ta cũng đâu thuận lợi như thế.”
Lão Tam thuận nước đẩy thuyền nịnh nọt.
“Ha ha ha ha được rồi, đừng nịnh nọt nữa, đến lúc đi rồi.” Hôi Thành cười ha ha, nhặt viên kẹo trong rương bảo vật bỏ vào túi.
Đúng lúc này, Tóc Vàng bỗng mở miệng: “Ê… lão đại.”
Đám người quay đầu nhìn gã: “Sao nữa?”
Tóc Vàng co rúm người dưới tầm mắt của bọn chúng, nhưng gã vẫn mạnh dạn chỉ tay về một hướng: “Ừm thì, tiếp theo chúng ta mở cánh cửa kia được không?”
Từ khi tiến vào hạng mục tới nay, Tóc Vàng trở nên bình thường hơn rất nhiều, không còn lấy mấy cái hoang tưởng và nỗi sợ của gã làm phiền người khác, rốt cuộc bầu không khí trong đội cũng dịu lại.
“…”
Hôi Thành nhìn gã một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng đại phát từ bi đáp: “Được rồi, nghe lời mày.”
Tóc Vàng thở phào nhẹ nhõm.
Đoàn người bước ra.
Bên trong căn phòng phía dưới.
Văn Nhã đột nhiên mở miệng: “Bọn chúng di chuyển.”
“Cái gì?”
Vân Bích Lam nhảy dựng lên, vọt nhanh tới trước cửa sổ nhìn căn phòng xa xa trên đỉnh đầu.
“Tình huống tệ quá.” Đáy mắt cô trầm xuống.
Phương hướng mà đám người kia lựa chọn vừa khéo là điểm mù của bọn họ, nếu bọn họ không tiếp tục đi về phía trước thì rất có thể sẽ rời xa phạm vi tầm mắt của đối phương. Thế nhưng hiện tại Ôn Giản Ngôn vẫn còn ở trong nhiệm vụ đơn độc chưa ra, lần này khiến họ rơi vào tình huống khó xử.
Bên trong căn phòng trên đỉnh đầu.
Tóc Vàng cúi đầu nhìn qua khe hở cửa sổ.
Kể từ lúc bắt đầu, đội ngũ này vẫn luôn theo dõi gã suốt mười phút khi gã ở trong căn phòng. Cho dù là lúc bọn chúng chuẩn bị rời đi, dường như đối diện vẫn không có động tác. Không chỉ vậy, có vẻ tên mục tiêu nhiệm vụ âm hồn bất tán kia cũng lâu rồi chưa thấy xuất hiện trong tầm mắt gã.
Khóe môi Tóc Vàng bất giác nhếch lên, lần đầu tiên khuôn mặt gã lộ vẻ thả lỏng hiếm gặp.
Chỉ cần tiếp tục đi theo hướng đó thì bọn chúng có thể sớm thoát khỏi đám người kia. Cuối cùng sự nhẫn nhịn của gã trong khoảng thời gian này cũng được đền đáp.
Thật tuyệt vời.
Gã rời mắt, chuẩn bị theo chân đồng đội ra ngoài.
Đột nhiên, một cơn ớn lạnh không thể lý giải ập đến.
Cảm giác bị theo dõi đến từ một góc nào đó trong phòng khiến cả người gã rơi vào trạng thái căng thẳng.
Tóc Vàng rùng mình.
Có, có chuyện gì vậy?
Gã quay đầu theo bản năng.
Một giây sau, đồng tử Tóc Vàng co rụt, mặt mày tái xám.
Bóng hình thiếu niên mơ hồ quen thuộc hiện trong tấm gương bên cạnh. Hai mắt đối phương nheo lại, khóe môi chậm rãi nhếch lên để lộ nụ cười đáng sợ khiến tim gan muốn nứt vỡ.
Và.
Hắn nói.