Phút chốc, không khí như chìm vào khoảng lặng chết chóc.
Chỉ có âm thanh lao nhanh về trước đều đặn của đoàn tàu hỏa vang vọng khắp toa xe khổng lồ, tiếng gió rít gào lùa vào từ ô cửa sổ, trứng ếch nhớp nháp phủ kín tường trần xe, thỉnh thoảng lại nhễu xuống đất.
“…”
Hai mắt Lilith chậm rãi trợn tròn.
Ánh mắt cô chuyển từ mặt Ôn Giản Ngôn sang bông hoa diên vĩ cài trên cổ áo hắn, sau đó lại chậm rãi chuyển bông hoa diên vĩ lên khuôn mặt Ôn Giản Ngôn, lắp bắp nói:
“Chờ… chờ đã…”
Khuôn mặt cô hiện vẻ sốc nặng bởi tình huống hoàn toàn bất ngờ. Đầu óc bỗng rối như tơ, trực tiếp sập nguồn dưới lượng thông tin bùng nổ.
Lilith run rẩy nâng tay chỉ vào thiếu niên cách đó không xa:
“Vậy… cậu… vậy cậu không phải… chính là…”
Văn Nhã đang đứng nghệt mặt tại chỗ bị giọng nói của Lilith gọi hồn về.
Sau khi lấy lại tinh thần, cô lập tức hiểu tình hình hiện tại.
“Hóa ra…”
Văn Nhã hít sâu một hơi, cắt ngang mấy lời nói không mạch lạc của Lilith, chậm rãi nói bằng giọng điệu âm trầm: “Người mới mạnh nhất trong truyền thuyết chính là cậu?”
Mặc dù suy đoán ngoài sức tưởng tượng này đã được đồng đội mình xác nhận, song Lilith vẫn không dám tin vào sự thật.
Chờ đã???
Không phải đúng không???
Sao bảo là một tráng hán cơ bắp cao hai mét mà???
Lilith nhìn Ôn Giản Ngôn bằng ánh mắt đầy ngờ vực.
Cách đó không xa là thiếu niên với khung xương tinh tế, bộ đồ khoác trên người hắn có vẻ rộng thùng thình, vạt áo bị làn gió lùa từ ngoài vào xốc lên, tựa như một như con chim sắp vỗ cánh.
Sao bảo diện mạo của hắn bình thường đến mức có thể khiến độ nổi tiếng của toàn đội ngũ giảm đi, cho nên mới cần một streamer nhan sắc vào đội để ổn định tỷ lệ sống sót???
Ánh mắt Lilith dừng trên khuôn mặt Ôn Giản Ngôn.
Thiếu niên có gò má tinh tế và làn da trắng nõn, đường nét tuấn tú ban đầu trở nên nhu hòa vì giảm tuổi tác, khóe mắt sắc bén cũng bởi vì vậy mà hơi tròn, đôi mắt hổ phách nhạt màu và trong veo dưới ánh sáng, mang theo một loại khí chất ngây thơ vô hại.
Lilith: “…”
Đây là diện mạo bình thường?!
Đây là khuôn mặt đại chúng ít nổi tiếng??!!
Văn Nhã cúi đầu liếc nhìn bông hoa diên vĩ đang cài trên cổ áo mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Ôn Giản Ngôn, tầm mắt dừng trên cổ áo đối phương. Phụ kiện tím nhạt giống hệt cái trên người cô có vẻ cực kỳ chói mắt dưới luồng sáng.
Cô nghiến răng nói: “… Ngưỡng mộ tên tuổi đã lâu.”
Thú thực, lần này cô thật sự không ngờ tên lừa đảo đã dắt mũi toàn bộ phó bản Phúc Khang lại là người mới mạnh nhất mà mình tiếp nhận.
Bởi dẫu sao, hành động của hắn trong phó bản bệnh viện Phúc Khang cũng gây ấn tượng quá mạnh. Mặc dù cô có thể dựa vào cấp bậc phó bản để đoán cấp bậc của streamer không cao, nhưng…
Lính mới tiến vào Ác Mộng còn chưa trải qua nổi ba phó bản??? Sao lại có chuyện như thế được!
Ngoài ra thành tích bạch kim hiển thị trên bảng xếp hạng người mới cũng không cho biết đối phương đạt được trong phó bản nào, vì vậy Văn Nhã chưa từng nghĩ rằng người mới đạt được thành tựu bạch kim lại là tên chó lừa đảo mình gặp được ở Bệnh viện Phúc Khang.
“…”
Văn Nhã âm trầm nói:
“Tôi thật không ngờ, hóa ra trong lúc mình chưa nhận ra thì đã hội họp cùng đồng đội. Đúng là một bất ngờ ngoài ý muốn.”
Mặc dù ngoài miệng nói là bất ngờ, nhưng trên mặt cô không có chút ý cười nào.
Hiển nhiên suốt dọc đường đi đối phương đã biết rất rõ thân phận của họ ngay từ ban đầu. Thế nhưng ngay cả sau khi quan hệ của họ dịu đi thì hắn vẫn chọn vờ như không biết, thậm chí còn không biểu hiện bất kỳ sự khác thường nào ra ngoài!
Vẻ mặt Văn Nhã hơi vặn vẹo.
Lần thứ ba.
Đây là lần thứ ba cô bị lừa bởi cùng một người.
Lần đầu tiên ở bệnh viện là do cô bất cẩn.
Lần thứ hai là do cô khinh địch.
Mà lần thứ ba, rõ ràng cô biết trình độ nói dối của hắn cực kỳ cao siêu, kết quả cuối cùng cô vẫn thả lỏng cảnh giác và tâm đề phòng, thậm chí dần dần nảy sinh tán thưởng và thiện cảm với hắn…
Cô quá ngu ngốc!!!
Nghe thấy giọng nói kiên định của người bên kia, Lilith lo lắng quay đầu liếc nhìn Văn Nhã.
Không phải cô không hiểu được tâm tình hiện tại của Văn Nhã. Dù sao bọn họ vốn đã kết thù trong phó bản trước, thế mà đến phó bản này cô ấy vẫn bị lừa. Tuy rằng về mặt lý trí Lilith hiểu rõ đối phương không có nghĩa vụ nhận mặt nhau ngay từ đầu, nhưng loại cảm giác bị lường gạt suốt đường đi thế này vẫn khiến cô rất bực.
Lilith nắm chặt tay đặt bên môi, ho nhẹ hai tiếng:
“Khụ khụ.”
Dù sao Lilith cũng hy vọng Văn Nhã nhanh chóng nhận ra rằng, bất kể thế nào người kia cũng là đối tượng họ đang cố gắng chèo kéo, thái độ như vậy không tốt chút nào.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Ha ha ha ha ha!! Khung cảnh chờ ngóng bấy lâu cũng xuất hiện rồi!!! Cuối cùng bọn họ cũng nhận ra tên chó lừa đảo kề vai sát cánh cùng mình chính là đồng đội đáng tin bản thân tìm kiếm suốt nửa ngày trời!”
“Cười chết mất, mong Văn Nhã không có bóng ma tâm lý vì bị lừa gạt. Suốt từ đầu giờ cô ấy chưa từng hoài nghi tên kia, cứ tưởng mình đã công lược gần hết phó bản, kết quả lại phát hiện mình bị lừa!”
“Cười chết mất, mai khai tam độ!”
“Mặc dù streamer giấu giếm thân phận của mình thật, thế nhưng việc hắn giấu giếm cũng không gây ra bất kỳ tổn thất gì, không những thế hắn còn giúp mấy người kia nhiều lần.”
“Nói thì nói vậy, nhưng dù là ai cũng cảm thấy khó chịu khi bị giấu giếm từ đầu đến đuôi thôi. Hơn nữa trong quá trình này, đối phương còn coi hắn như đồng đội có thể tín nhiệm, kết quả không ngờ ngay từ ban đầu bản thân đã bị biến thành vai hề. Hỏi xem có tức không?”
“Đúng vậy. Tuy rằng đôi bên vẫn có thể tiếp tục hợp tác, nhưng phỏng chừng những rạn nứt tâm lý sẽ khó có thể thu hẹp.”
“Hầy, tiếc ghê!… Vốn dĩ đã sắp công lược thành công mấy người đồng đội này rồi!”
“Chậc, cũng chưa chắc!”
*
Ôn Giản Ngôn có chút bẽn lẽn mím môi: “Dù sao lúc ấy cô vừa thấy mặt đã đòi đuổi đánh đuổi giết, rất khó để tôi nhìn thấy phụ kiện đeo trên người cô là gì.”
Hắn vò đầu bứt tai, khuôn mặt lộ vẻ phiền não:
“Sau khi nhận ra lại không tìm được cơ hội nói chuyện… Dẫu sao ván đã đóng thuyền, nếu tôi đột nhiên lên tiếng sẽ khiến cô cảm thấy có mục đích riêng, cho nên tôi đành phải kéo dài đến bây giờ.”
Ôn Giản Ngôn vừa nói vừa rời khỏi góc cửa sổ, âm thầm tiến về trước, rút ngắn khoảng cách giữa đôi bên.
“Đương nhiên tất cả chỉ là cái cớ…”
Hắn bước hai bước về phía Văn Nhã, lợi dụng ưu thế chiều cao sau khi thu nhỏ giương mắt nhìn cô:
“Điều tôi lo lắng chủ yếu là cô sẽ lộ vẻ mặt giống lúc này…”
“Chị, chị giận em à?”
Mái tóc thiếu niên có vẻ đặc biệt bồng bềnh mềm mại, đôi mắt hổ phách ướt sũng ngước lên nhìn Văn Nhã đầy cẩn trọng.
Hắn dùng hai đầu ngón tay nắm góc áo cô rồi lắc nhẹ:
“Rất xin lỗi chị.”
Phòng livestream [Thành Tín Tối Thượng]:
“?”
“???”
“A a a a a, tên chó lừa đảo kia nghiện diễn trò rồi hả?”
“Đệt, không ngờ cuối cùng mi lại chơi chiêu này! Muốn giả bộ đáng thương để qua cửa sao? Đúng là không biết xấu hổ.”
“Thủ đoạn đê hèn, thật đúng là thủ đoạn quá đê hèn!”
“Mặc dù biết hắn đang diễn, nhưng… tôi… bị bắn trúng tim thật rồi… (Muốn nói lại thôi)”
“A a a a a a, cái ánh mắt chó con ướt sũng chết tiệt kia! Đệt mợ, lực sát thương quá lớn!!! Mau qua đây cho mị xoa miếng coi! Please! [thưởng 100 tích phân]”
“Hu hu hu tôi cũng vậy, chắc cú tên kia đang diễn trò luôn. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn thích dáng vẻ này của hắn, đáng ghét [thưởng 100 tích phân].”
Lilith: “…”
A.
Cô đè trái tim đang đập loạn nhịp của mình.
Không thể chịu nổi, đáng yêu quá.
Văn Nhã ngơ ngác.
Thật ra cô cũng hiểu rõ, dù sao đối phương vẫn chưa chính thức gia nhập công hội nên không có nghĩa vụ phải vạch trần thân phận khi vừa gặp nhau. Cô cũng chỉ là… cảm thấy tức giận trước sự nhẹ dạ cả tin ngu ngốc của chính mình.
Song khiến cô không ngờ là Ôn Giản Ngôn lại hạ mình nghiêm túc xin lỗi.
Cô vốn là kiểu người ăn mềm không ăn cứng, thái độ của Ôn Giản Ngôn tốt như vậy làm cô nhất thời không biết nên dùng vẻ mặt nào để đối mặt với hắn.
Văn Nhã mím môi nhìn Ôn Giản Ngôn.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt cô bất giác lóe lên, có chút lúng túng quay mặt sang hướng khác, nói:
“… Tôi không tức giận.”
Mặc dù giọng của Văn Nhã đều đều thẳng thắn, không có chút thăng trầm nào, song chính bản thân cô cũng không kịp nhận ra rằng, giọng điệu của mình đã trở nên mềm nhũn lúc nào không hay.
Cơ thể cô hơi cứng ngắc, ngón tay khẽ giật nhưng cuối cùng vẫn không rút ống tay áo của mình về.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“… Sai lầm.”
“… Sai lầm.”
“Không ngờ tiến độ công lược lại tăng trở về… là do tôi quá ngây thơ.”
“Thật không hổ danh là mi, tên lừa đảo tình cảm!! [thưởng 100 tích phân]”
“Văn *thẳng nam* Nhã: Mặc dù biết hắn lừa mình, nhưng hắn thật sự rất giỏi trong việc dỗ dành người khác.”
“Tên nhóc thảo mai này chọc tôi tức chết mất! Vì sao hắn không qua chỗ tôi thảo mai hả!!!! A a a a a!!!! [thưởng 100 tích phân]”
Thấy bầu không khí giữa hai người đã hòa hoãn, cuối cùng Lilith cũng thở phào nhẹ nhõm: “Đúng rồi, về chuyện tên thật…”
Nếu Ôn Giản Ngôn đã chủ động cung cấp tên thật thì đó chính là dấu hiệu của sự tin tưởng và lấy lòng, mà các cô vốn là những người hy vọng hắn trở thành đồng đội của mình càng không thể giấu tên thật sau khi đối phương lộ tên: “Tôi tên là Từ Lỵ Lỵ, nhưng trong phó bản cậu cứ gọi tôi là Lilith.”
Ánh mắt Văn Nhã thoáng lóe lên, sau đó cũng hạ giọng báo tên mình:
“… Văn Nhã.”
Nếu ba người đã nói xong tên, vậy thì có thể bắt đầu vào vấn đề chính:
“Nói ra, vì sao vừa vào đường hầm thứ hai cậu lại biến mất?”
Văn Nhã nhíu mày hỏi.
Khi ánh sáng xuất hiện trở lại, bọn họ quay đầu phát hiện đội ngũ thiếu một người đã bị dọa sợ phát khiếp: “Suýt chút nữa chúng tôi còn tưởng cậu không về được.”
“Chuyện nói ra thì dài lắm…”
Ôn Giản Ngôn thở dài: “Đợi chúng ta hội hợp với mọi người xong tôi sẽ nói cho các cô biết.”
Văn Nhã gật đầu không truy hỏi nữa.
“Phải rồi, mọi người có tìm được vắc-xin không?” Ôn Giản Ngôn hỏi.
Vẻ mặt Văn Nhã ảm đạm trong nháy mắt, chậm rãi gật đầu:
Ôn Giản Ngôn chú ý tới vẻ mặt thay đổi của cô:
“Làm sao vậy?”
Thực tế, “vắc-xin” xuất hiện ngay sau khi Ôn Giản Ngôn biến mất, tức là sau khi rời khỏi đường hầm thứ hai.
Và vắc-xin ấy chính là những người nhiễm bệnh trong đường hầm trước.
Khi tất cả thi thể “thây ma” nổ tung, những streamer bị nhiễm bệnh trong đường hầm trước cũng nổ tung theo. Chẳng qua không giống với đống đạn dược rơi xuống từ người thây ma, thứ rơi xuống trên người streamer là vắc-xin màu xanh lá.
Chính số lượng nhỏ vắc-xin này đã gây một cuộc chiến điên cuồng trong toa xe, và hai streamer đã bỏ mạng trong quá trình này.
Ôn Giản Ngôn: “Nhắc mới nhớ, mọi người đã đọc quy tắc nhân viên tôi để lại chưa? Có mang nó theo bên người chứ?”
Tuy rằng hắn là người phát hiện bảng nội quy nhân viên, nhưng tình thế lúc đó cấp bách, hắn còn chưa kịp nhìn kĩ đã bị kéo vào trong gương.
Văn Nhã gật đầu lấy điện thoại từ trong túi ra, mở album ảnh.
Mặc dù bản gốc quy tắc nhân viên ở chỗ Vân Bích Lam, song với tư cách là streamer kỳ cựu, cô vẫn chụp ảnh sao lưu lại bộ quy tắc phòng trường hợp khẩn cấp.
Ôn Giản Ngôn nhận điện thoại, cẩn thận đọc nội dung phía trên.
Vân Bích Lam cho biết: “Sau khi thảo luận, chúng tôi nghĩ rằng điểm mấu chốt của hạng mục chính là điều thứ năm và thứ sáu.”
Theo lời nói của đối phương, ánh mắt Ôn Giản Ngôn dừng trên hai quy tắc: “5. Sau khi tất cả du khách lên tàu hãy bật nguồn điện. Khi tàu băng qua ba đường hầm, vui lòng bật công tắc [1].
6. Sau khi tàu rời khỏi điểm xuất phát, nếu gặp trường hợp thiếu khách, vui lòng rời khỏi buồng lái cũng như rời đi trước khi nguồn điện được mở lần hai.”
“Bây giờ trưởng tàu đã chết, cho nên chúng ta cần phải làm thay công việc của trưởng tàu. Sau khi rời khỏi đường hầm thứ ba chúng sẽ bật công tắc, nếu không có lẽ chúng ta sẽ bị dẫn theo hướng [6] quy tắc. Sau khi xuất hiện trường hợp thiếu khách, trưởng tàu xuống xe, đoàn tàu sẽ tự đi đến địa điểm.”
… và khả năng cao đó cũng không phải nơi tốt lành gì.
Ôn Giản Ngôn gật đầu: “Đúng vậy.”
So với các hạng mục trong Công viên Cảm giác mạnh, hạng mục trong Công viên Thư giãn đơn giản hơn nhiều. Nó không có những thứ kỳ quái, không im hơi lặng tiếng kích hoạt điều kiện tử vong, điều đó cũng khẳng định suy đoán ban đầu của hắn.
Từ những thông tin họ biết bây giờ, có thể tóm gọn quy tắc hạng mục như sau.
Đầu tiên, theo quy tắc [1] có thể nhận ra hạng mục không được mở ngay từ đầu phó bản.
Hay nói cách khác, trong giai đoạn đầu trứng ếch bắt đầu ký sinh, [Tàu nhỏ điên cuồng] không được mở để hoạt động. Mãi cho đến khi số lượng nhiễm trùng đạt đến một ngưỡng nhất định nhân viên hạng mục mới bắt đầu làm việc.
Hoặc có thể hiểu, mặc dù phó bản đã bắt đầu được một khoảng thời gian nhưng hạng mục này có thể chỉ vừa mở cửa cách đây không lâu.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt trầm tư vài giây, sau đó đứng dậy xoay người đi về phía phòng trưởng tàu.
Văn Nhã và Lilith khẽ giật mình, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi cùng đi theo.
Ôn Giản Ngôn nhìn quanh phòng tàu trưởng trước mặt.
So với lần trước tiến vào, mức độ ô nhiễm ở đây đã tăng đến mức đỉnh điểm. Phóng mắt nhìn quanh, tất cả bề mặt đều bị một lớp chất nhầy dày đặc bao phủ, nếu hắn không tiến vào đây từ trước mà giờ mới vào thì có lẽ cũng không tìm được bảng nội quy ứng xử của nhân viên.
Ôn Giản Ngôn đi thẳng đến chỗ nhân viên nằm bất động trên bàn.
Dưới tình huống bảo đảm đã kích hoạt đạo cụ cách ly, hắn cẩn thận vươn tay tháo chiếc mũ linh vật trên đầu đối phương xuống.
Xột xoạt…
Chất nhầy sền sệt buồn nôn bán trong suốt trào ra từ dưới mũ.
Mất đi lớp mũ trùm đầu bao bọc, chất nhầy nhễu xuống dưới đất.
Vô số chất nhầy tuôn ra, mơ hồ có thể nhìn thấy một cơ thể người nhợt nhạt và nhớp nháp dưới lớp chất nhầy.
Hai mắt của gã mở to, khuôn mặt trắng bệch vặn vẹo, ngũ quan và thất khiếu đều bị chất dày đặc bao phủ, có thứ gì đó lúc nhúc trào ra từ cơ thể gã, toàn thân như bị ngâm trong một loại chất lỏng ghê tởm.
Lilith hít hà: “Là một npc người sống sao?”
“Có lẽ là vậy.”
Sắc mặt Văn Nhã cũng hơi khó coi:
“Có phải mỗi lần mở mặt nạ ra là một trưởng tàu sẽ chết? Hay chỉ là vì chúng ta quá xui? Đúng lúc gặp phải tình huống npc chết?”
Ôn Giản Ngôn cụp mắt nhìn chằm chằm nhân viên trong bộ đồ linh thú.
Hắn nhún vai: “Ai mà biết được.”
Thế nhưng dựa vào bản tính đê hèn của phó bản Ác Mộng, hắn sẽ nghiêng về khả năng đầu tiên.
Chiếu theo tình hình hiện tại, cơ chế vận hành của hạng mục này vẫn khá đơn giản.
Đơn giản đến độ ác độc.
Sau khi tiến vào đường hầm, “thây ma” sẽ tấn công. Chúng nó không chỉ công kích streamer mà còn có thể nổ tung sau khi chết, tiến hành việc gây ô nhiễm thứ cấp trong xe, thu hẹp không gian hành động của họ.
Streamer bị nhiễm bệnh sẽ phát nổ nếu không tìm thấy vắc-xin trước khi đi vào đường hầm kế tiếp, sau đó làm rơi vắc xin từ trong xác chết.
Hay nói cách khác, những streamer đầu tiên nhiễm bệnh chắc chắn sẽ chết.
Mà những streamer còn lại nếu muốn tránh bị lây nhiễm hoặc là nhiễm bệnh nhưng không muốn chết thì phải tranh giành phần vắc-xin này, từ đó xảy ra tranh chấp chém giết lẫn nhau.
Nếu chỉ có vậy thì không sao, tuy nhiên vấn đề ở chỗ “tàu đi qua hầm ba lần” chỉ trong trường hợp “hết thảy đều không có vấn đề gì”.
Và nếu trưởng tàu chết… giống như bây giờ.
Đồng thời không ai tìm thấy quy tắc nhân viên.
Vậy thì sau khi kết thúc ba lần băng qua đường hầm, sẽ không có streamer nào nhấn công tắc [1], đồng nghĩa… xe lửa sẽ không quay về điểm xuất phát.
Có thể nó đang đi đến một nơi đáng sợ.
Tất nhiên nó cũng có thể tiếp tục xuyên qua đường hầm cho đến tận khi tất cả mọi người chết hết, hoặc là ai đó tìm thấy được bộ quy tắc nhân viên.
Mà trong quá trình luân hồi vô hạn, vắc-xin của cơ chế hạng mục ghê tởm này sẽ phát huy tác dụng thực sự của nó.
Những streamer không thể thoát khỏi xe lửa dần dần phát điên trong môi trường khép kín và ngày cảng nhỏ hẹp, cuối cùng vì để sống sót, bọn họ thậm chí có thể khiến bạn đồng hành của mình bị “lây nhiễm”, buộc họ phải trở thành “vắc-xin” trong vòng tiếp theo.
Sau khi nghe Ôn Giản ngôn phân tích, hai người Văn nhã và Lilith bỗng rùng mình.
Đúng là quy tắc của hạng mục này đơn giản hơn nhiều so với quy tắc của Công viên Cảm giác mạnh, phương thức qua màn cũng khá đơn giản, song mức độ độc ác lại không suy giảm chút nào.
Ở trong hạng mục, những “thây ma” hành động chậm chạp, đám trứng ếch và chất nhầy do vụ nổ tạo ra không bao giờ là mối đe dọa thật sự, thay vào đó, những streamer nhìn như có vẻ là đồng đội mình mới là kẻ địch chân chính.
Chỉ cần sơ sẩy chút thôi thì cả đoàn tàu có thể lao xuống vực thẳm vô tận điên cuồng.
[Tàu nhỏ điên cuồng]
Cái tên thực sự quá hợp, hợp đến mức khiến người ta ớn lạnh.
“Lép nhép…”
Đúng lúc này, tiếng nước quỷ dị nhớp nháp vang lên từ phòng trưởng tàu, cắt đứt suy nghĩ của mọi người.
Tất cả đồng loạt giật mình, bất giác nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Dưới đất, thi thể mặc đồ linh thú đang lẳng lặng nằm trong đống chất nhầy.
Cái trán trắng bệch của nó từ từ phồng lên thành một nốt mụt, sau đó nổ “bụp” dưới ánh mắt của mọi người, vô số chất nhầy xối ra từ bên trong.
“Nói ra thì,” Ôn Giản Ngôn hơi sửng sốt: “Mọi người có để ý không…”
“Để ý gì?”
Hai người còn lại ngờ vực nhìn hắn.
“Hình như không có trứng ếch trong đám chất nhầy chảy ra từ xác chết.”
Ôn Giản Ngôn đăm chiêu nói.
Văn Nhã và Lilith sửng sốt quay đầu nhìn thi thể nằm dưới đất.
Đúng vậy.
Ở mọi nơi khác trên tàu, chất nhầy tồn tại kèm với trứng ếch, cho dù là chưa nở hoặc vừa phá trứng cũng đều đi kèm với nhau. Nhưng duy chỉ trong xác chết này lại chứa đầy chất nhầy trong suốt và không có quả trứng ếch nào.
“Xột xoạt…”
Nốt mụt lại nổi lên.
“Bụp” một tiếng vỡ nát.
Như thể một nút công tắc nào đó được nhấn xuống, xác chết trước mặt lần lượt xuất hiện các vết phồng rộp. Nhưng lần này, thay vì vỡ ngay lập tức thì những vết phồng nổi lên ngày càng nhiều.
Chúng phồng lên, lít nhít chen chúc đứng cùng nhau, chẳng mấy chốc mà làn da trắng bệch sưng húp đã bị những vết phồng rộp bao phủ, đỉnh nhọn nhô lên chính giữa vết phồng tựa như mụn nhọt, song lại nhiều đến mức khiến da đầu người ta run lên bần bật. Từng mảng phồng rộp chen chúc đứng cạnh nhau, gần như không thể nhìn thấy đường nét khuôn mặt của xác chết.
Ba người đều cảm thấy lạnh sống lưng, vô thức lùi về phía sau vài bước.
Những vết phồng rộp bành trướng sinh trưởng, vô số chất lỏng dạng keo sền sệt trào ra từ trong xác chết, nhỏ tí tách xuống dưới sàn.
“Bép.”
Sau khi âm thanh quỷ dị nhớp nháp vang lên, từng vết phồng rộp lớn nhỏ phát nổ, chất nhầy kèm theo mùi tanh chảy ào ào xuống đất.
Chân tay của thi thể đang co giật.
Không… Thay vì nói là co giật thì phải nói là có thứ gì đó đang cố gắng thoát khỏi sự bao trùm của túi da.
Khoảnh khắc ấy Ôn Giản Ngôn như nhận ra điều gì.
Trong phó bản này, mỗi quá trình phát triển của “trứng ếch” cần phải được thực hiện trong cơ thể con người, cho dù đẻ trứng hay nuôi “nòng nọc” thì đều phải ăn cơ thể con người.
Ai cũng biết rằng trong thế giới tự nhiên, ếch là kẻ sinh trưởng theo hình thức biến thái.
Nói cách khác, chúng có sự thay đổi rất lớn trong giai đoạn phát triển từ ấu trùng đến trường thành.
Con ếch ở trong phó bản cũng vậy. Quá trình sinh trưởng của nó chia làm các giai đoạn khác nhau, từng giai đoạn đòi hỏi thành phần và chất dinh dưỡng khác nhau.
Nếu chiếu theo suy nghĩ kia, vậy thì thứ trước mặt họ lúc này thuộc về giai đoạn…
“… Đệt.”
Ôn Giản Ngôn trợn trừng mắt hít sâu một hơi, không kìm nén được nhảy dựng tại chỗ, vô thức mở miệng nói tục: “Con mẹ nó, đây là hình thái phát triển hoàn toàn.”
Vì vậy bên trong chất nhầy mới không có trứng.
Bởi vì quả trứng được bọc trong lớp chất nhầy đã trưởng thành, thậm chí còn phát triển đến giai đoạn cuối cùng!
Ôn Giản Ngôn quát to:
“Chạy mau!!!”