Câu hỏi của thằng bé, làm cho nụ cười trên khóe môi Lệ Quân Ngự ngưng lại.
"Tiểu Trạch, thời tiết tốt thì phải phơi nắng nhiều hơn, chớ làm ổ ở trong phòng."
Bàn tay xoa ở trên đầu em họ bị nắng phơi đến ấm áp, giọng của người đàn ông lại khôi phục thành lãnh đạm trong trẻo lạnh lùng thường ngày.
"Trò chơi ghép hình chơi vui? Anh họ nhìn xem ..."
Con mắt xanh thẳm của thằng bé, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tuấn của anh họ, chớp chớp.
Cậu thật dễ dàng cảm giác được, anh họ đang nói sang chuyện khác.
Ừ ...
Thì ra, anh họ cũng có lúc trốn tránh đề tài.
Tiểu Việt Trạch suy nghĩ, cúi đầu, nhớ kỹ cái tên kia trên điện thoại di động.
"Mèo con" ...
Đó nhất định là người, đối với anh họ mà nói, là rất quan trọng.
*
Nước S, Tần Phương ở cữ trong phòng bệnh.
Nguyễn Kiều Kiều ở bên mép giường Tần Phương, khóc đến hai mắt sưng đỏ, mặt đầy ủy khuất.
"Mẹ, rõ ràng Ngự Đường là ông chủ phía sau màn, là người thân của Cố gia. Tại sao bọn họ còn phải phát cái video đó ra ngoài? Mẹ nói, con nên làm gì bây giờ... Bây giờ Cố Huyễn nhìn con như thế nào? Thầy ở trường học, bạn học, nên nhìn con như thế nào?"
Nguyễn Kiều Kiều càng nghĩ càng tức giận, khóc đến không thở được.
Nhiều năm như vậy, cô ta ở trường học giữ gìn thanh danh tốt, cô ta đau khổ làm hình tượng tốt đẹp, cơ hồ hủy trong chốc lát.
Bị Nguyễn Manh Manh trực tiếp vạch trần thân phận, nói cô ta là con gái của người thứ ba, cô ta có thể nói là không tự nguyện, sinh ra không có cách lựa chọn.
Nhưng bây giờ, cô ta chân trước vừa mới mượn quan hệ của Cố gia, cho là thu phục xong Ngự Đường, vu oan giá họa cho Nguyễn Manh Manh.
Ai biết chân sau, liền bị Ngự Đường phát ra video, hung hắng đánh vào mặt.
"Con đứa nhỏ này, chính là quá nóng vội. Mẹ không phải đã nói với con, chuyện gì đều phải nhẫn nhịn, cười đến cuối cùng với thật sự là người thắng. Con nhìn mẹ xem, nhịn Trần Tình nhiều năm như vậy, nhịn bà nội kia của con nhiều năm như vậy, bây giờ... Sinh được con trai, mẹ không phải là người đắc ý nhất Nguyễn gia sao?"
Tần Phương một bên dạy con gái, một bên vỗ tay của cô ta.
"Yên tâm đi, đây chỉ là một chuyện nhỏ. Con sau này gả vào gia tộc lớn như cố gia, còn không biết sẽ gặp được bao nhiêu chuyện bực mình. Ngã một lần khôn hơn một chút, coi như mua cái dạy dỗ là được."
Nguyễn Kiều Kiều ngước mắt, nước mắt rơi qua mí mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc.
"Mẹ, ý mẹ là... Mẹ có biện pháp?"
Tần Phương cười, "Dĩ nhiên, loại chuyện này, mẹ căn bản không đặt ở đáy mắt."
Dứt lời, liền lại gần, nói đối sách của mình cho Nguyễn Kiều Kiều.
*
Bên trong công viên, Nguyễn Manh Manh vừa mới kết thúc một hồi "học bổ túc".
Suốt hai giờ, cô đều mang loại "cục cưng bất khả chiến bại".
Nhưng trong thực tế, tâm tư vẫn dừng lại vào tin nhắn ngắn trong điện thoại di động.
Chờ Quân Ngự trả lời.
Đáng tiếc, hai giờ trôi ba, bên Lệ Quân Ngự vẫn không có bất kỳ hồi đáp gì.
Hết giờ học, nghỉ ngơi nửa đường, trong lòng Nguyễn Manh Manh giận dữ bất bình, cảm thấy Lệ Quân Ngự coi thường mình.
Đang muốn gửi một tin nhắn qua nữa, điện thoại di động đột nhiên "đinh" một tiếng.
Cho là Lệ Quân Ngự nhắn lại, Nguyễn Manh Manh lập tức mở điện thoại di động lên, không nghĩ tới lại là một cái WeChat.
Cô đã đổi số mới, một người đã thật lâu không có liên lạc với cô, từ trên WeChat tìm tới.
Huyễn:【 Manh manh, trước kia em không phải như vậy. Bây giờ tại sao có thể ác độc như vậy, em có biết không, Kiều Kiều bị em làm đến bệnh? 】
Oa phắc!
Nguyễn Manh Manh sợ ngây người.
Từ sau khi chị cô qua đời, Cố Huyễn giải trừ hôn ước với cô, liền mấy trăm năm không có liên lạc.
Kết quả bây giờ, gửi WeChat tới, lại còn mắng cô.
Mỹ nam Lệ gia như mây, sau khi gặp qua hàng đắt tiền, nhan khống như Nguyễn Manh Manh đã sớm không giống như trước đây, đối với Cố Huyễn trăm theo ngàn thuận.
Cô bĩu môi, đáp lại.
Manh meo meo: 【 Anh chắc chắn là Nguyễn Kiều Kiều bị tôi làm đến bệnh? Tôi xem, cô ta hẳn là làm chuyện trái lương tâm quá nhiều, chột dạ thiếu hơi bị dọa bệnh mới đúng. 】
Huyễn:【 Tại sao sao có thể nói em gái em như vậy? Manh Manh, em làm cho anh quá thất vọng!】
Manh meo meo: 【Ồ, vậy anh cứ tiếp tục thất vọng đi, tôi không ngại. 】