Nguyễn Manh Manh ở phòng học nghe phát thanh nhíu lông mày lại.
A, Nguyễn Kiều Kiều quả nhiên là Nguyễn Kiều Kiều, cô ta mãi mãi sẽ không để cho mình ở thế yếu.
"Chị gái, trên đầu bà ngoại bị khâu mười mấy mũi, bà ngoại đã già dưới tình huống như vậy, vẫn bị đưa đi tạm giam. Là bởi vì chị nói, bà ấy cầm bình hoa đập chị! Nhưng trên thực tế, bị bình hoa đập thương chính là bà ngoại em, mà chị gái lại bình yên vô sự đến trường học."
"Bởi vì chúng ta là người một nhà, đối với tình huống lúc đó, em cũng không muốn đuổi theo cứu. đây vốn chỉ là chuyện xấu trong nhà, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Nhưng chị gái lại muốn làm lớn chuyện này..."
"Buổi trưa hôm nay ở nhà ăn, em chỉ là muốn lén lút nói chuyện với chị gái. Em biết chị hận em hận mẹ em, nhưng bà ngoại em là vô tội. Em muốn chị nể tình bà ấy đã gần sáu mươi tuổi, thả oán cũ xuống, bảo cảnh sát thả người. Chỉ tiếc... A..."
Nguyễn Kiều Kiều cười khổ một tiếng, trong một tiếng cười khổ kia, xen lẫn quá nhiều bất đắc dĩ chua xót.
Mọi người thổn thức đồng tình, mà Nguyễn Manh Manh lại nghe không vào.
Cô phát hiện, quá khứ thực sự là đánh giá thấp độ da mặt dày của Nguyễn Kiều Kiều.
Loại chuyện đổi trắng thay đen này, cũng chỉ có cô ta nói được.
Nguyễn Manh Manh thiếu kiên nhẫn, phút chốc đứng lên.
"Cô đi đâu?" Tiếng nói trong suốt độc nhất của thiếu niên truyền đến.
Lệ Quân Triệt kéo cổ tay Nguyễn Manh Manh lại, cản cô.
Anh trai đã nói, chuyện này không cần Nguyễn Manh Manh lại nhúng tay.
"Đương nhiên là đi đánh cô ta... Miệng đầy lời nói dối, không một câu thật sự."
Cô muốn đánh Nguyễn Kiều Kiều đến trước microphone, phun lời thật sự ra.
"..." Lệ Quân Triệt không nói gì, khó trách anh cả lén lút căn dặn anh coi chừng Nguyễn Manh Manh.
Thì ra, là vì việc này.
Rõ ràng là kẹo đường có bề ngoài mềm mại như thế, tính cách lại kích động như vậy.
"Chuyện này không cần cô quan tâm, đi, về nhà."
"Nhưng tôi..."
"Sao nào, muốn tôi gọi điện thoại nói cho anh cả ngay bây giờ?" Thiếu niên đẹp trai nhíu mày, câu nói đầu tiên làm Nguyễn Manh Manh tắt lửa.
Tức giận... Nhưng lại không có cách nào làm gì Lệ Quân Ngự.
Cô chính là sợ Lệ Quân Ngự nha, dù cho cách điện thoại, cũng sợ.
Bất đắc dĩ, Nguyễn Manh Manh chỉ có thể đè xuống lửa giận, bất đắc dĩ dưới ánh mắt khinh bỉ tìm tòi nghiên cứu của những người khác, rời khỏi trường học.
Mà bóng lưng cô vô lực, rơi vào trong mắt người khác, thì lại trở thành chột dạ rụt rè.
Chỉ nửa giờ đầu, hình tượng bị hao tổn của Nguyễn Kiều Kiều liền một lần nữa được chữa trị.
Mà Nguyễn Manh Manh, thì lại lần thứ hai biến thành đối tượng bị mọi người thảo phạt.
*
Trên xe, Nguyễn Manh Manh dựa ở phía sau thăm thẳm thở dài một hơi.
"Aiz..." Thiệt thòi anh danh một đời của cô, quay đầu lại, liền bị Nguyễn Kiều Kiều không hiểu sao nói xấu.
Mà cô, còn một mực không thể phản bác.
Đang sinh hờn dỗi, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Cô cầm lấy vừa nhìn, là điện thoại của Mộ Cảnh Hành.
"Alo..." Buồn bã ỉu xìu đáp một tiếng, cô muốn đánh người.
"Manh Manh, cậu mau xem blog, rất thoải mái đó!"
Mộ Cảnh Hành hưng phấn tiếng nói, từ trong ống nghe truyền tới: "Blog chính thức của Ngự Đường, lại @ "Thành phố S Bình An" !"
"Bọn họ đăng video bà ngoại Nguyễn Kiều Kiều dùng bình hoa đập cậu lên internet. Bây giờ người trên internet, đều đang bàn tán sôi nổi quan hệ của nhà họ Nguyễn các người. Cái kia video còn bị chuyển đi tới trường học tieba, toàn Trí Học đều rõ rõ ràng ràng nhìn thấy, là bà ngoại Nguyễn Kiều Kiều ra tay đập cậu trước!"
Lời của Mộ công tử bột, làm mắt hạnh của Nguyễn Manh Manh phát sáng, quét đi mù mịt vừa nãy.
Cô lập tức cúp điện thoại, lên blog và tieba xem.
Quả nhiên, giống như Mộ Cảnh Hành nói.
Blog chính thức của Ngự Đường đăng video, đồng thời @ đại biểu công an thành phố S "Thành phố S Bình An".
Kêu gọi cảnh sát điều tra việc này, cũng cường điệu điểm ra bà già trong video là mẹ kế của cô gái.
Bây giờ ở trên blog, cái đề tài gì mà "Mẹ con người thứ ba mưu hại con gái của vợ đầu", "Mẹ kế đê tiện ngược đãi đứa trẻ", tất cả đều đầy trên mạng.
Mà trường học tieba.
"Nguyễn Kiều Kiều chân thành tạ lỗi, lời mời kêu gọi Nguyễn Manh Manh đối mặt sai lầm", còn cao cao nằm phía trên.
Mà ở ngay phía dưới lời mời này, vừa vặn chính là video sự thật.
Hai video đặt kế nhau, vô hình trung chính là đánh vào mặt Nguyễn Kiều Kiều.
Cái gọi là sự thực trong miệng cô ta, cũng không cần Nguyễn Manh Manh giải thích, liền tự sụp đổ.
"Ha... Lần này còn không đánh mặt Nguyễn Kiều Kiều sưng lên!"
Nguyễn Manh Manh cười đến đau bụng, ngã ngồi về hướng ghế da thật, trong đầu không hề có điềm báo trước, đột nhiên lóe qua một đôi con ngươi đen thâm thúy lành lạnh.
Lệ Quân Ngự...
Đúng rồi, cô nhớ tới, ông chủ Ngự Đường chính là Lệ Quân Ngự.
Nói cách khác, chuyện lần này, là Lệ Quân Ngự làm ra?