Cao Hán Thu nhìn Nguyễn Manh Manh không hợp mắt, nhưng lại vì lời của mình đã nói, không thể làm gì cô.
Anh chỉ có thể làm bộ không nhìn thấy, giảng bài của mình.
Mà khi Nguyễn Manh Manh nắm điện thoại di động, ở dưới bàn học chơi đến chính lúc này, bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng có chút suy yếu.
"Cho tôi..." Ngón tay thon dài trắng nõn của thiếu niên, đột nhiên nắm chặt cổ tay cô.
Anh dùng sức kéo một cái, làm hại Nguyễn Manh Manh trượt tay, thả chiêu ra.
"Má, cậu làm cái gì vậy hả? Tuyệt chiêu của tôi bị cậu làm trượt mất rồi!"
"Khó chịu, cho tôi..." Thiếu niên tuấn tú đẹp trai, da thịt trắng nõn lộ ra một vệt hồng, mắt phượng hơi nhíu đang như mộng như tỉnh nhìn cô.
Dáng dấp kia nhìn qua lôi kéo người ta phạm tội, lại giống như bị người hạ độc, nhuộm màu đỏ ửng.
Nguyễn Manh Manh sợ hết hồn.
Đứa nhỏ này sẽ không phải là bị sốt đi!
Cô thuận thế sờ trán của anh ta, phát hiện nhiệt độ của Lệ Quân Triệt nóng đến đáng sợ.
Đang chuẩn bị báo cáo với thầy Cao, đột nhiên nghe được một tiếng quát to: "Nguyễn Manh Manh, trò đang làm gì!"
Lần này Cao Hán Thu rốt cục bắt được nhược điểm của Nguyễn Manh Manh, lớn tiếng răn dạy: "Tôi nói rồi, trò đi học muốn làm gì tôi mặc kệ trò. Nhưng tôi tuyệt đối không cho phép, trò ảnh hưởng bất luận bạn học nào của lớp 1 chúng tôi."
"Giáo viên Cao, thầy hiểu nhầm rồi..." Nguyễn Manh Manh cảm thấy không nói gì, rõ ràng là Lệ Quân Triệt đột nhiên bị sốt không thoải mái, cô chỉ là quan tâm bạn học.
Hơn nữa, là Lệ Quân Triệt "Quấy rầy" cô trước!
Cô vừa giải thích, vừa xem Lệ Quân Triệt, muốn nói với Cao Hán Thu tình huống của anh ta.
Kết quả cúi đầu xuống, lại sửng sốt.
Mới vừa rồi thiếu niên đẹp trai còn gục xuống bàn, ánh mắt tự do, sắc mặt ửng đỏ, vào lúc này vậy mà giống như người không liên quan, ngồi đến khỏe mạnh.
Da thịt ửng hồng đã khôi phục trắng nõn từ lâu, cả người nhìn qua tỉnh táo mà lạnh nhạt.
Còn có thể như vậy?
Nguyễn Manh Manh nhất thời rõ ràng, Lệ Quân Triệt là đang gài bẫy cô!
"Trò còn dám nguỵ biện, trò xem trò một chút, chỉ bởi vì một mình trò ảnh hưởng mọi người học bài. Nếu trò không muốn nghe giảng, vậy thì đứng dậy đi ra ngoài. Đi, ra hành lang phạt đứng, đứng đến khi tan học!"
Cao Hán Thu không cho Nguyễn Manh Manh bất kỳ cơ hội giải thích nào.
Hơn nữa Lệ Quân Triệt đột nhiên trở nên khỏe mạnh, Nguyễn Manh Manh căn bản không thể nào giải thích.
được, coi như cô xui xẻo.
Nguyễn Manh Manh mạnh mẽ trừng mắt Lệ Quân Triệt, không nói một lời đi ra ngoài.
Ai biết, cô chân trước mới ra phòng học, Lệ Quân Triệt chân sau liền đứng lên.
"Quân Triệt, sao vậy? Có phải là còn có chỗ bất mãn? Nếu như không thích ngồi với Nguyễn Manh Manh, trò có thể nói ra, thầy đổi chỗ ngồi cho cô ta."
Thành tích của Việt Quân Triệt rất tốt, đặc biệt là toán học, nhiều lần nhận thưởng.
Cao Hán Thu đối với anh rất là ưu đãi, hầu như là hết sức thỏa mãn anh ở các loại phương diện.
"Không cần." Mặt thiếu niên đẹp trai xinh xắn không cảm xúc, lạnh lạnh nhạt nhạt nói: "Em cũng đi ra ngoài phạt đứng."
"Trò... Phạt đứng?" Hai mắt Cao Hán Thu mở to, tưởng mình nghe lầm.
Không chỉ là Cao Hán Thu, ngay cả những bạn học khác cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Quân Triệt, trò cũng không có làm gì sai, không cần đi ra ngoài phạt đứng." Cao Hán Thu an ủi Việt Quân Triệt.
Nhưng Việt Quân Triệt lại không hề cảm kích, trái lại trực tiếp chỉ ra: "Vừa nãy là em chủ động tìm Nguyễn Manh Manh nói chuyện, cũng là em chủ động quấy rầy cô ấy. Nếu như cô ấy bị phạt đứng, vậy em cũng nên bị phạt."
Dứt lời, cũng mặc kệ Cao Hán Thu và những người khác nghĩ như thế nào, bước chân dài, tự mình tự đi ra ngoài.
"Tôi không nghe lầm chứ, Việt Quân Triệt lại đang bảo vệ Nguyễn Manh Manh?"
"Không thể... Bọn họ mới gặp mặt ngày thứ nhất, nam thần không thể nhất kiến chung tình với Nguyễn Manh Manh được!"
"Xong xong, nam thần đây là coi trọng Nguyễn Manh Manh rồi! Lần này sẽ có bao nhiêu nữ sinh thất tình nha!"
"Mẹ, trái tim tôi thật đau, tôi cũng rất muốn cùng nhau phạt đứng với nam thần..."
Tiếng thảo luận của các bạn học, tràn ngập toàn bộ phòng học.
Bầu không khí học tập của lớp 1 từ trước đến giờ chăm chú tập trung, lần đầu tiên xảy ra loại tình hình tất cả mọi người đều không tập trung vào bài học này.
Nghe được các bạn học xì xào bàn tán, Nguyễn Kiều Kiều nhíu mày nhìn về phía hành lang, lộ ra vẻ lo lắng.
Thật giống như, đang lo lắng chị gái của mình.
Mà ở góc độ không người nào có thể thấy, cô ta đang bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay, đâm thủng thịt tay từ lâu.
Lúc này Cao Hán Thu chịu thiệt, đang đứng trên bục giảng, thì lại hoàn toàn mơ hồ.
Bây giờ anh gọi Nguyễn Manh Manh trở về, còn có kịp hay không?
Việt Quân Triệt, đó cũng là học sinh anh đắc ý nhất, anh không nỡ để cậu bị phạt đứng nha!