Trường trung học phố thong tư nhân Trí Học, lớp 13.
Lô Văn Văn vốn là hoa khôi của lớp 13, đang dương dương tự đắc khiêu khích Mộ Cảnh Hành: "A, còn nhìn cái gì vậy, tiết tự học sáng đã qua Nguyễn Manh Manh còn chưa tới, lần này cô ta nhất định là bị trường học đuổi rồi."
"Cô thì biết cái đếch gì, Nguyễn Manh Manh bây giờ, nói không chừng đã ngồi trong phòng học lớp 1 rồi!" Mộ Cảnh Hành mạnh mẽ trừng cô ta một chút.
"Ha, các người nghe một chút, đến bây giờ Mộ Cảnh Hành lại còn đồn thổi chuyện Nguyễn Manh Manh chuyển lớp!"
Lô Văn Văn che miệng, cười với bạn tốt bên cạnh đến nhánh hoa run rẩy.
"Tôi vẫn là lần đầu tiên nghe nói, học sinh chuyển trường đắc tội Hội Học Sinh, còn có thể tiếp tục đặt chân ở Trí Học. Tuy rằng Nguyễn Manh Manh được người có tiền bao nuôi, nhưng lại hung hăng cũng hung hăng tới Hội Học Sinh nha... Hừ, trừ phi, daddy bao nuôi kia của cô ta đồng ý đánh thêm ít tiền, thay cô ta giải quyết chuyện này!"
"Cô bớt nói nhảm đi!" Mộ Cảnh Hành nổi giận, nếu không phải là anh xem thường đánh nữ sinh, lúc này nhất định đã đập mấy quyền trên mặt Lô Văn Văn rồi.
Mẹ, cũng không biết ngày hôm qua đám người kia là vì sao truyền ra.
Tuy rằng ngày hôm qua lúc tan học, là Nguyễn Manh Manh cố ý ở trước mặt Cố Huyễn và Nguyễn Kiều Kiều, gọi con trai của ba dượng là "Anh yêu".
Nhưng anh chàng đẹp trai này tốt xấu cũng tuổi trẻ đẹp trai, khuôn mặt còn tinh xảo đẹp trai hơn thần tượng đang "hot".
Theo ý nghĩ của Mộ Cảnh Hành, nhiều nhất chính là bị người hiểu lầm, cho rằng Nguyễn Manh Manh hẹn hò, quen được bạn trai con nhà giàu.
Nếu như bị người hiểu lầm như vậy, anh ngược lại cảm thấy rất tốt, chí ít có thể làm cho mấy người kiêng kỵ đối với thân phận bạn trai của Nguyễn Manh Manh, không dám động tới cô.
Ai biết, rõ ràng ngày hôm qua nhiều người như vậy nhìn thấy tướng mạo của anh chàng đẹp trai kia.
Kết quả sáng sớm hôm nay tới trường học, liền biến thành Nguyễn Manh Manh được bố già bao nuôi, còn là một người đàn ông già què một chân mặt rỗ cực kỳ xấu xí.
"Hừ, cô ta đã dám ở ngay trước mặt nhiều bạn học như vậy, gọi kim chủ là "Anh yêu". Bản thân cô ta cũng không biết liêm sỉ, chẳng lẽ còn sợ chúng ta nói?"
"Phải đó, Văn Văn nói đúng." Bạn tốt bên cạnh Lô Văn Văn cũng ồn ào theo.
"đại gia vừa què vừa xấu lại có mặt rỗ nổi tiếng ở thành phố S chúng ta, cũng chỉ có Ông chủ Hoàng ở khu Nam dựa vào đào mỏ lập nghiệp. Ông chủ Hoàng người ta hơn năm mươi tuổi, có con trai có con gái có bà xã. Nguyễn Manh Manh được Ông chủ Hoàng bao nuôi, quả thực là ném mặt Trí Học chúng ta. Người như vậy, căn bản không có tư cách ở lại Trí Học!"
Ba nữ sinh ghé vào cùng nơi, cô một câu tôi một câu, nói tới Mộ Cảnh Hành nổi giận trong bụng một mực còn không có cách nào xử lý các cô ta.
Chính vào lúc này, một bóng người, đột nhiên bước nhanh từ trước cửa phòng học chạy vào.
"Tin lớn, tin lớn..." Người chạy vào là đại biểu lớp số học của lớp bọn họ.
"Vừa nãy tôi ở văn phòng tổ toán học, nhìn thấy Nguyễn Manh Manh!"
"Văn phòng tổ toán học... Vì sao cô ấy lại ở đó?" Mộ Cảnh Hành và Lô Văn Văn đều giật mình.
"Tôi nhìn thấy... Tôi nhìn thấy giáo viên Cao đang nói chuyện với cô ấy, cô ấy... Cô ấy dường như thật sự muốn chuyển đến lớp một!"
*
Trong phòng làm việc tổ toán học lớp 12, tổ trưởng tổ toán học, chủ nhiệm lớp 1 Cao Hán Thu, đang nói chuyện với Nguyễn Manh Manh.
Anh ta là tổ trưởng tổ toán học, cũng là ông xã Lý Tú Lệ - chủ nhiệm lớp 13.
Cao Hán Thu là giáo viên toán học, Lý Tú Lệ là giáo viên ngữ văn, đã từng đều là giáo viên của Nguyễn Thi Thi, vì vậy anh ta cũng giống như Lý Tú Lệ, không có thiện cảm với Nguyễn Manh Manh.
"Nguyễn Manh Manh, tôi mặc kệ trò dùng biện pháp gì chuyển tới lớp một... Nhưng ở lớp của tôi, trò phải nghe yêu cầu của tôi. Lớp 1 là lớp ưu tú nhất cả trường, trò đi học làm cái gì tôi sẽ không quan tâm, tôi đối với trò chỉ có một yêu cầu, tuyệt đối không được ảnh hưởng những bạn học khác!"