"Ừm." Lệ Quân Ngự hừ lạnh một tiếng, không tỏ rõ ý kiến gật đầu.
Biểu cảm bình tĩnh, khóe môi thậm chí còn mang theo ý cười như có như không.
Nhưng độ cong lạnh lẽo này, xem ở trong mắt Nguyễn Manh Manh, lại cực kỳ làm người ta sợ hãi.
Lần này Nguyễn Manh Manh xem như là biết, cái gì gọi là không làm không chết.
Chẳng trách vừa nãy khi bước vào nhà hàng, quản lí ở ngoài cửa con mắt đều sắp mọc trên đỉnh đầu kia, lại một mực cung kính với Lệ Quân Ngự.
Lúc đó cô còn tưởng rằng, đối phương là biết thân phận Lệ Quân Ngự, cho nên mới biểu hiện chân chó.
Bây giờ nhìn lại, cô thật ngốc!
Lệ gia ngoại trừ Lệ nhị thiếu thích công khai ở bên ngoài ra, những người khác ở thành phố S đều khá là khiêm tốn.
Quản lí nhà hàng bình thường, sao có thể quen biết Lệ Quân Ngự?
Bây giờ Nguyễn Manh Manh cực kỳ hối hận, tự mình lại cứ như thế tán gẫu vào chỗ chết.
"Cái kia... Tôi, tôi đến phòng rửa tay một chút..." Cách một cái bàn tròn lớn, cũng có thể cảm giác được từ trên thân người đàn ông tỏa ra hàn khí.
Cô cảm thấy nếu ở lại tiếp, sợ là không có cách nào vui vẻ giao lưu.
Nhân lúc trước khi Lệ Quân Ngự chưa nổi giận, Nguyễn Manh Manh liền chạy trốn.
Nhìn bóng mèo con chạy trối chết, ngón trỏ tay phải và ngón cái của Lệ Quân Ngự vô thức vuốt nhẹ một cái.
ý cười nơi khóe môi dần dần sâu sắc thêm.
Anh vậy mà, lại thật muốn xoa cằm mềm mại của thiếu nữ này.
*
Nguyễn Manh Manh chạy ra ngoài phòng riêng, mới vừa đẩy cửa ra, bên tai liền vang lên một giọng nói.
"Tiểu thư, xin hỏi ngài có nhu cầu gì sao? Có thể phục vụ cho ngài, là vinh hạnh của tôi."
Nguyễn Manh Manh bị giọng nói này làm sợ hết hồn.
Ngẩng đầu nhìn lên, quản lí nhà hàng mặc trang phục chỉnh tề, đứng thẳng tắp, lại vẫn canh giữ ở ngoài cửa.
Khụ, quả nhiên là người rất bị Lệ thiếu tàn phá mà!
Giống như cô vậy, mỗi giờ mỗi khắc đều duy trì trạng thái sốt sắng cao độ.
"Khụ, cái kia... Phòng rửa tay ở đâu?"
"Ở bên kia, tôi dẫn ngài đi." Quản lí bình thường nghiêm túc thận trọng, lúc này rất nhiệt tình.
Nguyễn Manh Manh đáng thương đối phương, cũng không khước từ anh ta ân cần phục vụ.
Theo ở phía sau, mới vừa đi tới chỗ ngoặt hành lang, liền nhìn thấy hai bóng người quen thuộc từ trong phòng rửa tay đi ra.
Một phụ nữ trung niên, đỡ một bà già.
Nguyễn Manh Manh nhận ra, phụ nữ trung niên là chị dâu của Tần Phương - Lý Bình.
Bà già được cô ta đỡ kia, chính là mẹ của Tần Phương, bà Tần.
Lúc trước mẹ Tần cũng từng ở nhà họ Nguyễ, nhưng bởi vì tay chân không sạch sẽ, bị Nguyễn Thi Thi đuổi tới họ Lâm.
Bây giờ, Nguyễn Thi Thi qua đời, Tần Phương sinh con trai, bà lại được đón trở về.
Mẹ Tần và Lý Bình không thấy Nguyễn Manh Manh, đang vô cùng phấn khởi thảo luận.
"Mẹ, nơi này không tệ chứ? Chờ trở về, chúng ta hãy nói với Tần Phương, đãi tiệc mừng thọ của mẹ ở đây. Nơi đẳng cấp như thế này, hàng xóm trước đây nhìn thấy, khẳng định rất hâm mộ đó."
"Nhưng món ăn ở đây, mẹ đã xem qua... Mắc như vậy..."
"Sợ mắc cái gì, dù sao cũng là nhà họ Nguyễn trả tiền. Tần Phương chúng ta sinh cháu quý cho nhà họ Nguyễn, bây giờ nhà họ Nguyễn còn không phải cái gì cũng chiều theo Tần Phương sao."
Lý Bình dùng sức khuyến khích mẹ Tần.
"Lại nói Nguyễn Triệu Thiên là con rể của mẹ, anh ta tự mình mở miệng nói, muốn làm đại thọ sáu mươi cho mẹ mặt mày rạng rỡ. Mẹ chọn nhà hàng bình thường, vậy không phải phụ lòng con rể của mẹ sao!"
"Đúng đúng đúng, con nói đúng lắm, con rể hiếu thuận của mẹ là nên cho nó cơ hội biểu hiện..."
Hai người càng nói càng vui, giống như đã thấy ngày đại thọ sáu mươi của mẹ Tần, thân bằng bạn tốt tham gia tiệc mừng thọ thì đầy ánh mắt hâm mộ ghen tị vậy.
Ai biết, vừa mới đi về phía trước hai bước, đột nhiên cảm thấy một trận gió lạnh kéo tới.
Sau đó ngay lập tức, Lý Bình bị tát một bạt tai lớn.
"Ai cho phép các người lãng phí tiền của ba tôi! Chỗ mắc như thế, chính tôi còn chưa từng tới, bà lại còn dám giựt giây đãi đại thọ của mẹ bà ở đây!"