Mắt hạnh đẹp đẽ của Nguyễn Manh Manh híp híp.
Nếu như đứng nghe giảng, trận sau còn đánh như thế nào?
Nghĩ đến game mới đánh một nửa, cô lạnh nhạt nói: "Câu nói Phùng Đường dịch lão này hình dung già đến khó có thể đắc chí. Lý Quảng khó phong, than thở công cao mà không có chức vị, vận mệnh sai lầm."
Ngữ điệu Nguyễn Manh Manh nói chuyện không cao không thấp, giọng mềm mại mà dịu dàng, lại như dòng suối thấm lòng người.
Lúc cô trả lời, cặp mắt hạnh ánh nước kia vẫn đón ánh mắt nhìn kỹ của Lý Tú Lệ.
Lý Tú Lệ cau mày, "Vậy điển cố phía sau thì sau, liền mặc kệ?"
"Giáo viên, em còn chưa nói hết đâu." Nguyễn Manh Manh cong môi, liền biết Lý Tú Lệ sẽ không dễ dàng buông tha cô.
Cô không chút hoang mang nói: "Phùng Đường dịch lão này có điển cố xuất từ ( sử ký • Phùng Đường liệt truyện ), Phùng Đường ở Hán Văn đế, Hán Cảnh đế thì không được trọng dụng, đợi đến thời Hán Vũ Đế thì được tiến cử, đã là hơn chín mươi tuổi, lúc này đã muộn."
"Mà Lý Quảng, thân là danh tướng thời Hán Vũ Đế, nhiều lần tác chiến với Hung Nô, kỹ năng quân sự xuất sắc, nhưng từ đầu tới cuối chưa từng được phong chức."
đáp án rất hoàn mỹ, cả lớp 13 nghe được đều mở to mắt.
"Các người có thấy hay không, lúc cô ta trả lời, ngay cả chú giải cũng không nhìn."
"Đúng vậy, cô lại nói được trơn tru tất cả, hơn nữa một chữ cũng không thiếu."
Lô Văn Văn xem thường, "Xì, này thì tính là gì, chỉ là trí nhớ tốt thôi."
Tuy rằng cô ta nói như vậy, nhưng bạn học chung quanh vẫn là nhìn Nguyễn Manh Manh với con mắt khác.
Chí ít ở lớp 13 bọn họ, ngay cả loại học bằng cách trí nhớ tốt này, cũng không có bao nhiêu người có thể nhớ hết một chữ không sai.
Thế nhưng, dù cho Nguyễn Manh Manh đáp rất chuẩn, nhưng Lý Tú Lệ không có lập tức cho cô ngồi xuống.
Trái lại là dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, đánh giá trên dưới cô hai lần, mới vung tay lên, "Ngồi xuống đi."
Nguyễn Manh Manh không chút do dự ngồi xuống, hai tay luồn vào ngăn kéo, cầm điện thoại di động lên tiếp theo thao tác.
Lý Tú Lệ đứng trên bục giảng, lại có chốc lát thất thần.
Cô cúi đầu, nhìn về phía một tờ bài thi đang kẹp trong giáo án.
Đó là một tấm bài kiểm tra ngữ văn nhập học, viết tên "Nguyễn Manh Manh".
Nhìn bản dịch tiếng Trung cổ điển trống rỗng trên đó, lông mày của Lý Tú Lệ, nhíu càng chặt hơn.
Cô bây giờ, càng ngày càng xem không hiểu cô gái tên là Nguyễn Manh Manh này.
( đằng vương các tự ), rõ ràng là đề mục Nguyễn Manh Manh rất quen thuộc, tại sao cô ấy lại một chữ cũng không viết?
*
Lên lớp (chơi game một ngày), rốt cục cũng tới lúc tan học.
Nguyễn Manh Manh thu dọn xong túi sách, theo mấy người Mộ Cảnh Hành cùng nhau đi về phía ngoài cổng trường.
"Manh Manh, cậu về bằng cái gì, nhà bọn họ có cho người đến đón cậu không?" Mộ Cảnh Hành quan tâm Nguyễn Manh Manh.
Ban ngày, Nguyễn Manh Manh đã kể lại chuyện mẹ cô không chết, đồng thời tái giá cho Mộ Cảnh Hành.
Có điều, cô không nói thân phận của Lệ Quân Ngự, chỉ nói mẹ cô gả cho một nhà có tiền.
Mộ Cảnh Hành tuy rằng cảm thấy mẹ cô quá đáng, nhiều năm như vậy đều mặc kệ cô và Nguyễn Thi Thi.
Nhưng bây giờ, chí ít có thể làm cho Nguyễn Manh Manh có môt chỗ để ở, dù sao cũng tốt hơn đám người nhà họ Nguyễn kia.
"Mình nói với bọn họ tan học không cần đón, mình muốn nhà cậu trước."
"Đến nhà mình làm gì?" Nhà anh là một tòa biệt thự ở ngay sát vách nhà họ Nguyễn, đến lúc đó đụng tới người nhà họ Nguyễn thì rất phiền phức.
"Đi lấy trang bị của mình." Nguyễn Manh Manh lườm anh một cái, "Cậu quên rồi sao, lúc trước chị mình tịch thu hết thảy trang bị của mình, mình giấu một bộ ở chỗ cậu đó."
Notebook mà quản gia chuẩn bị cho cô có tính năng cũng không tệ lắm, nhưng bàn phím và chuột đều không phải cô quen dùng, hơn nữa tai nghe cũng không tốt.
"Tốt lắm, cậu ở nhà mình ăn xong cơm tối, lại về..." Lời còn chưa nói hết, một đám người đột nhiên chặn bọn họ ở cửa trường học.
Ở trong đám người chen chúc, như mặt trăng được các ngôi sao vây quanh, chính là người đàn ông Nguyễn Manh Manh đã từng mê luyến rất nhiều năm —— Cố Huyễn.
Cô là người có đề kháng cao với sắc đẹp, bề ngoài của Cố Huyễn vô cùng tốt, thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn tiêu sái, mang theo một loại quý công tử tự phụ, nhưng cười lên lại có một tia dịu dàng của anh trai hàng xóm.
Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, trước khi đôi mẹ con kia còn chưa vào cửa, anh đã từng là anh trai Cố Huyễn đối tốt với cô nhất.
Mà bây giờ... Nhìn người đàn ông mình đã từng ái mộ, ôm Nguyễn Kiều Kiều như chim nhỏ nép vào người xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Nguyễn Manh Manh đột nhiên phát hiện, dường như dung mạo mà quá khứ từng mê luyến, cũng không tính là gì.
So với ngũ quan thâm thúy đẹp trai của Lệ Quân Ngự, khuôn mặt của Cố Huyễn quả thực là bình thường không có gì lạ.