Được câu trả lời khẳng định của Nguyễn Kiều Kiều, trong lòng bà Nguyễn nhất thời có chủ ý.
Chỉ cần nắm vững chuyện Nguyễn Manh Manh bị bao nuôi, trong giới, khẳng định không ai dám cưới cô.
Hàng tầm thường không ai thèm lấy, chờ cô vừa qua sinh nhật hai mươi tuổi, di chúc liền sẽ tự động mất đi hiệu lực.
Đến lúc đó, những cổ phần kia, còn không phải đều là của Tiểu Vũ và Kiều Kiều.
Nghĩ tới đây, bà lập tức chất lên đầy mặt cười, hướng về phía Lệ Quân Ngự nói: "Tiên sinh, cậu nhất định là tới bắt con bé Manh Manh kia trở về chứ? Có phải là nó tốn không ít tiền của cậu? Những số tiền kia nhà họ Nguyễn chúng tôi không thể trả thay nó, nhưng cậu muốn dẫn nó đi thì đi, chúng tôi chắc chắn sẽ không ngăn cản."
Bà vốn là muốn thấy sang bắt quàng làm họ.
Ai biết, người đàn ông nghe được lời bà, giơ cặp mắt lạnh nhạt kia lên.
Đáy mắt chứa hàn ý ác liệt, suýt chút nữa làm bà Nguyễn sợ đến cắn vào đầu lưỡi.
Bà Nguyễn cũng coi như người có kinh nghiệm lâu năm, nhưng lạnh lùng nghiêm nghị nơi đáy mắt người trẻ tuổi này, lại làm cho bà sinh ra ảo giác gai lạnh ở lưng.
"Không cần." Môi mỏng khẽ mở, người đàn ông mặt không cảm xúc phun ra hai chữ.
"Không, không cần?" Bà Nguyễn ngẩn người, thật vất vả tìm về tinh thần: "Đó là có ý gì?"
Người đàn ông dường như rất thiếu kiên nhẫn, tầm mắt lạnh lẽo mà uy nghiêm rơi vào trên khuôn mặt già nua kia của bà Nguyễn, hơi nhíu mày.
"Người của tôi xài tiền của tôi, là việc thiên kinh địa nghĩa, không cần lo. Còn việc dẫn cô ấy đi..."
Người đàn ông cong môi, môi mỏng cong lên một độ cong đẹp đẽ, "Không ai có thể ngăn cản."
Mặc kệ nhà họ Nguyễn có đồng ý hay không, anh cũng sẽ dẫn cô đi.
Nếu không phải là cho mèo con mặt mũi, anh căn bản không có tâm tình ngồi ở đây, đối thoại với đám ngu xuẩn này.
Vật nhỏ kia chạy trốn lớp lễ nghi, nếu như đợi tiếp nữa, còn muốn chạy trốn lớp số học, lớp vật lý.
Bây giờ anh là giáo viên dạy bổ túc cho cô, nhất định phải phụ trách đối với cô.
Lệ Quân Ngự nghĩ như vậy, anh mới không phải biết được cô đi tới nhà họ Nguyễn, sợ cô bị bắt nạt, mà đặc biệt tới đón cô.
...
Bởi vì bị mèo con trốn học, người đàn ông đang tâm tình khó chịu.
Vì vậy, quanh người đều bao phủ một luồng áp suất thấp.
Bà Nguyễn bị cả người Lệ Quân Ngự toả ra hàn khí kinh sợ, cũng không dám dễ dàng mở miệng.
Thật vất vả, mới tìm về giọng của mình: "A, ha ha... Vậy không biết tiên sinh và Manh Manh nhà chúng tôi, đến cùng là quan hệ gì? Tôi nghe được một ít tin đồn, làm bà nội con bé, chỉ là muốn quan tâm con bé."
Bà Nguyễn đây là nghĩ trăm phương ngàn kế, muốn làm cho Lệ Quân Ngự thừa nhận, anh là kim chủ của Nguyễn Manh Manh.
Bởi vì câu hỏi của bà, ngũ quan đẹp trai thâm thúy của Lệ Quân Ngự, phủ lên một tầng sương lạnh.
Giây lát, tiếng nói của anh hơi trầm, lãnh đạm nói: "Tôi là anh..."
"Anh yêu... Sao anh đến đây rồi? Không phải em đã nói với anh, em chỉ về nhà một chuyến thôi sao. Thật là, mới tách ra không tới mấy tiếng, anh lại liền đuổi tới... Anh nhớ em tới vậy sao!"
Giọng thiếu nữ kiều nhuyễn, bỗng nhiên vang lên, cắt ngang lời Lệ Quân Ngự.
Sau đó ngay lập tức, liền nhìn thấy một bóng dáng bé nhỏ từ trên cầu thang chạy xuống, không e dè, đâm vào trong ngực người đàn ông.
Nguyễn Manh Manh nhảy lên sô pha, tay nhỏ vòng lấy cổ Lệ Quân Ngự, hai chân ngồi trên đùi anh, như Koala, leo trên người anh.
Khuôn mặt nhỏ trắng trẻo mũm mĩm, liền dụi hõm vai anh, thân mật làm nũng.
"Xin anh đó, tuyệt đối đừng nói cho bọn họ biết, thân phận của anh. Chuyện mẹ em, không thể để cho bọn họ biết."
Tiếng nói mềm mại, lúc phấn môi đảo qua tai người đàn ông thì, nhẹ nhàng vang lên.
Nguyễn Manh Manh dùng giọng chỉ có hai người có thể nghe được, lặng lẽ cầu cứu.
Kỳ thực, cô còn hơi sốt sắng, trong lòng loạn tung tùng phèo không biết Lệ Quân Ngự có thể phối hợp hay không.
Mãi đến vài giây sau, cô cảm giác tay trái người đàn ông đặt trên vai cô thả xuống, đột nhiên rơi vào trên vòng eo cô.
Sau đó ngay lập tức, tay phải nâng cằm của cô lên, cụp mắt hướng cô nháy mắt một cái.
Ừm, có ý gì?
Ngay lúc Nguyễn Manh Manh sững sờ, gương mặt tuấn tú kia đột nhiên gần kề cô.
Lệ Quân Ngự... Lệ Quân Ngự lại ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, nâng mặt cô lên, quay về bờ môi béo mập của cô, tầng tầng hôn xuống.
"Bảo bối, em nói đúng... Anh nhớ em, tới đón em về nhà."