Quy định của nước S, nữ tròn 18 tuổi, nam tròn 20 tuổi là có thể đăng ký kết hôn.
Năm nay Nguyễn Manh Manh vừa 19 tuổi, đến lúc cô 20 tuổi, thời gian chỉ còn chưa tới một năm.
Nghe đến ông nội đưa ra yêu cầu, đáy mắt Cố Huyễn thất lạc, đột nhiên trở nên sáng ngời.
Đúng rồi, đến bây giờ Nguyễn Manh Manh vẫn còn thích anh.
Bởi vì anh mà điên cuồng ghen, nếu như anh trở về, vậy còn không phải là bắt Nguyễn Manh Manh vào tay?
Ngoại trừ Cố Huyễn ra, hiện trường còn có một người, cũng là đáy mắt sáng ngời.
Người kia chính là cháu trai Tần Phương - Tần Lãng.
Mới vừa rồi cậu ta còn ghét bỏ Nguyễn Manh Manh thô lỗ, sức lực quá lớn.
Lúc này ánh mắt nhìn Nguyễn Manh Manh, lại tỏa sáng, giống như đang nhìn núi vàng.
"Ông già, ông làm trưởng bối, làm sao có thể bất công như thế? !" Nếu không phải cơ thể bà Nguyễn khỏe mạnh, lúc này cũng sắp bị chọc tức phát bệnh tim.
Bà cố gắng nén nội tâm bất mãn xuống, khuyên: "Manh Manh và Kiều Kiều đều là cháu gái của ông, ông như vậy... ông làm như vậy, muốn Kiều Kiều làm sao bây giờ?"
ở ngay trước mặt người nhà họ Cố, tuyên bố tin tức này, đây không phải nói rõ muốn phá hoại nhân duyên của Kiều Kiều sao.
Ai cũng không phải ngốc thật, dù cho Cố Huyễn thích Kiều Kiều nhiều hơn Manh Manh, nhưng anh cuối cùng vì cái gì cưới Nguyễn Kiều Kiều, kỳ thực trong lòng mọi người đều hiểu.
"Có đúng không, tôi bất công như vậy? Nhưng tôi cảm thấy, so với thái độ bình thường của bà đối với Manh Manh, tôi đối với Kiều Kiều đã tính là tốt."
Ông không cần thiết chút nào nói thẳng.
Người bạn già này của ông, cái gì cũng tốt, chính là không biết có tật xấu gì, đều là xem thường Trần Tình Chi và hai đứa bé mà con bé để lại.
Bà Nguyễn bị ông già, làm tức đến yết hầu cứng lên.
Thực sự không hiểu, vì sao đều thời điểm như thế này, ông già lại còn muốn thay Nguyễn Manh Manh đòi lẽ phải.
"Được rồi, tôi mệt mỏi... Chuyện ngày hôm nay trước hết như vậy. Còn các người..." Ông nhìn về phía người nhà họ Cố.
"Các người muốn kết hôn hay đính hôn với Kiều Kiều đều tùy ý, tôi chắc chắn sẽ không nói một chữ "Không". Tốt nhất ngay lập tức liền làm lễ đính hôn, cũng đỡ có người cảm thấy tôi bất công."
Nói xong, ông nắm tay Nguyễn Manh Manh lên, liền dẫn cô lên lầu.
Căn bản mặc kệ, có ông bỏ lại "Tin tức nặng ký", Cố gia còn có thể rước Nguyễn Kiều Kiều vào cửa được sao.
*
"Ông nội, những câu vừa nãy ông nói ở dưới kia là lừa bọn họ chứ? Sao ông cam lòng vội vàng bắt con đi lập gia đình rồi?"
Trong thư phòng lầu hai, Nguyễn Manh Manh kéo tay ông nội cô làm nũng.
"Con bé ngốc, ai nói ông nội là lừa bọn họ... Ông nội nói cho con biết, dù cho con bé này là con tự mình cầu ông nội, ông nội cũng sẽ không sửa di chúc. Đến sinh nhật hai mươi tuổi của con, còn gần mười một tháng. Nếu như con không muốn nhường cổ phần lại cho con của Tần Phương, vậy thì mau nhanh xem xét ứng cử viên."
"Ông nội, ông đừng đùa, con đi đâu xem xét ứng cử viên kết hôn." Nguyễn Manh Manh có chút sốt ruột, xem ra, ông vẫn là nghiêm túc.
"Ông nội không nói đùa... Vừa nãy ông nội chính là cố ý buông lời cho bọn họ nghe. Hừ, ông nội đến làm những người kia hối hận, ai bảo bọn họ xem nhẹ cháu gái ngoan của ông! Con nhìn đi, có cái tin tức này, thằng nhóc Cố Huyễn kia, nhất định sẽ chia tay Kiều Kiều, theo đuổi con một lần nữa."
Nguyễn Manh Manh vừa nghe, hoảng rồi.
"Ông nội, ông sẽ không tới lúc này, còn cảm thấy Cố Huyễn tốt chứ? Con thật sự không thích anh ta."
"Con bé ngốc, ông nội đã nói rồi, nó là giày rách, không xứng với con. Có điều, chúng ta không muốn nó cũng không sao, quan trọng nhất chính là, có thể phá hoại hôn ước của nó và Kiều Kiều."
"Ông nội, ông..." Nguyễn Manh Manh cũng không nhìn ra, ông nội cô thù dai như thế.
"Hừ hừ, ông nội đến làm cho con bé Kiều Kiều kia, ăn chút dạy dỗ. Đừng để cho nó tưởng rằng, chỉ cần là đồ của con, nó coi trọng liền có thể tùy tiện cướp đi. Kiều Kiều lớn như vậy rồi, nên hiểu được, đồ thuộc về người khác, là không thể tùy tiện mơ ước."