Editor: Boomtini
Gặp lại Khương Thi Lam đã là ba tháng sau kỳ nghỉ quốc khánh.
Hạ Gia Dương đã bảo vệ khóa luận thành công, cũng xác định học tiếp sau đại học, xác định được học về lĩnh vực nào, sau khi nghỉ quốc khánh chỉ cần gặp giáo sư đăng ký xét tuyển là được.
Vậy nên vào lễ quốc khánh, Hạ Gia Dương không có việc gì phải làm nên anh dứt khoát về nhà.
Anh có nghe qua Khương Thi Lam học nghiên cứu sinh ở đây, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến dịp quốc khánh như này đụng phải Khương Thi Lam.
Em họ anh là sinh viên năm hai, nhân dịp quốc khánh nên đến Viễn Thành chơi, ở nhà anh vài ngày, sau đó ba mẹ anh yêu cầu anh dẫn cô bé đi dạo.
Em họ Tống Chỉ từ trước đến nay vẫn luôn hoạt bát hướng ngoại, vừa uống trà sữa vừa khoác tay Hạ Gia Dương: “Anh Gia Dương, sao anh tốt nghiệp đại học rồi mà sao vẫn chưa có bạn gái vậy?”
Cô không quên thở dài: “Cậu mợ mấy ngày nay hỏi em xem anh thích mẫu người như nào, có thể giới thiệu cho anh vài người được không.”
Tống Chỉ đánh giá Hạ Gia Dương một phen từ trên xuống dưới: “Anh, điều kiện anh cũng không tệ, nói như thế nào cũng không thể để em giới thiệu bạn gái cho anh chứ?”
Hạ Gia Dương bị Tống Chỉ chọc đến dở khóc dở cười, không khỏi vỗ đầu cô vài cái: “Con nhóc em mỗi ngày đều suy nghĩ cái gì vậy?”
Tống Chỉ mím môi uống thêm một ngụm trà sữa, vẻ mặt đầy bất mãn: “Sao ngày nào anh cũng gọi em là con nhóc này con nhóc nọ thế, thật là.”
Nói xong hồi lâu cũng không nghe thấy Hạ Gia Dương phản ứng lại, Tống Chỉ buồn bực ngẩng đầu nhìn thoáng qua biểu tình của Hạ Gia Dương, liền thấy Hạ Gia Dương đang nhìn thẳng về một hướng.
Cô cũng kỳ quái nhìn theo hướng Hạ Gia Dương đang nhìn.
Là một đôi nam nữ, nam vóc dáng cao, trông có vẻ vững chãi, nữ có mái tóc đen dài, đang cầm kem ăn rất vui vẻ, dường như nếm thử vị kem sau đó vừa lòng híp mắt, quay sang nói với chàng trai bên cạnh chuyện gì đó, rất vui vẻ.
Tống Chỉ nhận ra có gì đó không đúng ở đây, gương mặt đầy hứng thú nhìn sang vẻ mặt của Hạ Gia Dương này, lại nhìn sang chỗ cô gái kia đang đứng: “Anh quen à?”
Hạ Gia Dương mở miệng: “Ừ”
Tống Chỉ trầm ngâm gật đầu, lại tiếp tục nhỏ giọng hỏi: “Anh, nhìn biểu cảm của anh, không phải là anh thích cô gái nhà người ta đó chứ?”
Cô sờ sờ cằm: “Tuy rằng chị gái kia rất xinh đẹp, nhưng coi bộ người ta đã có bạn trai rồi á …..”
Không đợi Tống Chỉ nói xong, cô đã thấy anh trai nhà mình nhanh chóng bước đến chỗ hai người kia đang đứng.
Hai mắt tò mò của Tống Chỉ sáng lên, sợ chính mình bỏ lỡ tiết mục xuất sắc nào đó, vội lộc cộc chạy theo.
Hạ Gia Dương đi đến cách cô gái kia không xa, cách trước mặt người ta một khoảng rồi kêu lên: “Khương Thi Lam”
(Khương Thi Lam – Jiang Shilan ; Giang Niên – Jiang Nian)
Tổng Chỉ không khỏi “wow” trong lòng một tiếng.
Hóa ra gọi là ‘Jiang Shilan’, không tồi không tồi, nhưng không biết là chữ nào.
Cô chợt nghĩ ra chuyện gì, hai mắt bỗng dưng sáng lên.
Đúng rồi, chính là cô gái này.
Bảo sao hai ngày trước mợ còn đến tìm cô nói chuyện, lo lắng hỏi cô xem có quen cô gái nào họ Jiang không, nói rằng mợ luôn cảm thấy Hạ Gia Dương thích cô gái họ Jiang, nhưng không biết tên gì, đối phương có thể đã có bạn trai rồi.
Còn nhờ cô đến khuyên nhủ Hạ Gia Dương vài câu …..
Chậc, quá hay quá hay.
Khương Thi Lam không ngờ gặp lại Hạ Gia Dương ở đây.
Cô cắn môi, nụ cười trên gương mặt nhạt đi vài phần.
Giọng điệu cũng nhàn nhạt: “Có chuyện gì sao?”
Giống như hai người không quá quen thuộc.
Hạ Gia Dương nhăn lại mày đẹp: “Sao cậu lại ở đây?”
Anh âm thầm đánh giá một chút người con trai đang đứng bên cạnh Khương Thi Lam, không khỏi thầm suy đoán, đây chẳng lẽ là chàng trai đang theo đuổi Khương Thi Lam mà Tạ Minh nói đến trước kia sao?
….. Xem trạng thái hai người hiện tại, là đang theo đuổi sao?
Khương Thi Lam như có như không cười gượng: “Không phải trong lòng cậu rõ ràng rồi sao?”
Cô nhìn cô gái phía sau Hạ Gia Dương một chút, từ tận đáy lòng thở dài, sau đó kéo tay chàng trai bên cạnh: “Đi thôi.”
Sau đó không quên mỉm cười lịch sự với Tổng Chỉ, cũng không quay lại liền rời đi.
Hạ Gia Dương càng cảm thấy kỳ lạ
Anh giống như …..
Chưa từng bị Khương Thi Lam đối xử lạnh nhạt như bây giờ.
Khương Thi Lam trước kia đối với anh vẫn luôn nở nụ cười thật tươi, thời thời khắc khắc cẩn thận hành động, chỉ có lần bị anh từ chối vô cùng khổ sở, nhưng cô vẫn kiên cường, còn không quên nói với anh rằng chính mình mãi mãi sẽ không từ bỏ.
Đúng vậy, không phải nói với mãi mãi sẽ không từ bỏ sao?
Như này là đã muốn từ bỏ anh rồi sao?
Tống Chỉ lại lần nữa hút một ngụm trà sã, trực giác cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Cô cũng không dám đứng bên cạnh tiếp tục xem kịch: “Anh, anh với chị gái kia rốt cuộc là như thế nào á? Sao em cảm thấy chị gái nhỏ hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta vậy?”
Vẻ mặt Hạ Gia Dương rất khó coi, là bộ dáng trước nay Tống Chỉ chưa từng thấy.
“Hiều lầm, chỉ là hiểu lầm” Hạ Gia Dương nhíu mày, “Không liên quan đến anh.”
Tống Chỉ mang vẻ mặt ‘Anh lừa ai đấy’ ngạc nhiên nhìn Hạ Gia Dương.
Biểu tình này còn bảo với cô không liên quan đến anh?
Tống Chỉ vỗ vỗ vai Hạ Gia Dương: “Anh trai, không sao cả, thích một người là phải dũng cảm thừa nhận. Hiện tại chị ấy có bạn trai rồi cũng không sao, anh thích chỉ thì em cũng không có cười anh đâu mà.”
Hạ Gia Dương không kiên nhẫn liếc mắt nhìn Tống Chỉ: “Ai thích cô ấy chứ?”
Sau đó đánh gãy lời Tống Chỉ sắp nói ra: “Đi thôi, còn muốn xem phim không, còn rề rà nữa là muộn đó.”
Tống Chỉ lắc đầu.
Được rồi, anh cô không thừa nhận, cô còn làm gì được nữa đây?
Khương Thi Lam cùng chàng trai kia rời đi một lúc mới không nhịn được quay lại nhìn thoáng qua bóng dáng Hạ Gia Dương rời đi.
Cô trước kia vẫn luôn cho rằng Hạ Gia Dương từ chối cô là bởi vì cậu ấy thích Niên Niên, bây giờ …..
Hóa ra lại không phải, chẳng qua cậu ấy thích ai đi chăng nữa, chỉ là không thích cô mà thôi.
Chàng trai đi cùng cũng không nhịn được tò mò: “Đó là chàng trai cậu thích sao?”
Khương Thi Lam quay lại, cười: “Là người tôi từng thích.”
Không đợi người kia hỏi thêm câu nào, ăn một ngụm kem, cô giả bộ tức giận: “Có đi hay không đây, muộn tiệc rồi nè, ở trên đường gặp cậu đúng là không phải chuyện tốt gì mà, tôi không nên đi cùng cậu thì hơn.”
Chàng trai có chút buồn cười: “Được được, lỗi tôi lỗi tôi.”
Đúng vậy, là người từng thích.
Từng thích rất nhiều.
….. nhưng hiện tại vẫn rất đau lòng.
Khương Thi Lam ra vẻ tiêu sái, vỗ vỗ bả vai chàng trai kia: “Người anh em, cậu nói xem, trước kia tôi thích người ta lâu như vậy, có phải ngốc lắm không?”
Đúng vậy, Khương Thi Lam, đừng ngốc nữa, không sao cả rồi, không phải chỉ là một chàng trai thôi sao, có gì ghê gớm đâu chứ.
Mãi đến khi sau lưng truyền đến giọng nói trước kia cô thích nhất, Khương Thi Lam lúc này mới sững sờ tại chỗ.
Còn có chút nghiến răng nghiến lợi: “Khương Thi Lam!”
Khương Thi Lam sửng sốt một hồi, sau đó mới quay lại liền phát hiện, Hạ Gia Dương, người vừa rồi vốn đã đi xa nay đã đứng ngay phía sau lưng cô, trong tay còn cầm theo mặt dây túi xách, vẻ mặt khó coi cực kỳ.
Thoáng nhìn qua liền phát hiện mặt dây túi xách kia chính là của mình, Khương Thi Lam chớp chớp mắt: “….. Hạ Gia Dương?”
Cô cười trước: “Cậu nhặt được mặt dây túi xách của mình sao, cảm ơn nha.”
Nói xong cô muốn đưa tay nhận lại, nhưng lại không nghĩ đến Hạ Gia Dương không chịu trả lại cho cô.
Khương Thi Lam ngẩn người, tay cũng ngừng ở không trung.
Giọng điệu của Hạ Gia Dương hơi lạnh: “Đây là mãi mãi không từ bỏ cậu từng nói sao?”
Khương Thi Lam không biết rốt cuộc hôm nay Hạ Gia Dương bị làm sao, vậy mà lại chủ động nói với cô nhiều lời như vậy.
Cô chậm rãi hạ tay xuống.
Sau đó nhìn chằm chằm Hạ Gia Dương hồi lâu: “Hạ Gia Dương, mình không còn thích cậu nữa, không phải cậu nên cảm thấy vui vẻ sao? Đây không phải là mong muốn của cậu sao?”
Rồi sau đó mím môi, lại cười: “Nào có cái gì là mãi mãi không từ bỏ đâu chứ.”
Dường như cô đang cười nhạo chính mình, Khương Thi Lam lắc đầu: “Mặt dây kia thôi cậu cứ giữ đi, tôi đang vội nên đi trước nha.”
Nói xong cô thậm chí còn không nhìn sang chàng trai bên cạnh, quay đầu vội vàng bước nhanh về phía trước.
Chàng trai kia có hơi bối tối: “Khương Thi Lam ?! Từ từ đợi tôi với!”
Nói xong định đuổi theo, lại nhìn thấy Hạ Gia Dương đang khó xử đứng ở phía sau, cũng lắc đầu: “Người anh em, sao nhìn thế nào cũng cảm thấy cậu rất mâu thuẫn vậy nhỉ, thanh minh một chút, tôi không phải bạn trai của Khương Thi Lam, tôi cũng không thích cô ấy, tôi cũng biết trước kia cô ấy đã theo đuổi cậu nhiều năm. Nếu cậu không thích cô ấy thì để cô ấy đi đi, cô ấy thật sự có rất nhiều người theo đuổi.”
Vỗ vai Hạ Gia Dương, chàng trai nhanh chóng đuổi theo hướng Khương Thi Lam vừa đi.
Hạ Gia Dương lúc này mới chậm rãi buông thõng tay xuống, nhìn theo hướng Khương Thi Lam vừa đi, vẻ mặt phức tạp.
Tống Chỉ lúc này mới cố tình đi đến: “Anh trai, đây chính là cái anh nói không thích người ta đây sao?”
Cô gật đầu: “Em cảm thấy anh trai kia vừa rồi nói rất đúng, anh, anh rất mâu thuẫn luôn đó.”
Hạ Gia Dương mở miệng muốn phủ định, nói rằng mình không thích Khương Thi Lam, nhưng lại không thể thốt nên lời.
Anh giống như…..
Không hiểu được mình đang nghĩ gì nữa.
Cùng Tổng Chỉ đi dạo trên phố xong về đến nhà đã rất muộn, anh cứ nằm dài trên sô pha không động đậy, sau đó mở vòng bạn bè ra xem.
Sau khi lướt hai ba lần, đã thấy Khương Thi Lam cập nhật trên vòng bạn bè.
Là một bức ảnh trong bữa tiệc.
Nói mới nhớ, anh và Khương Thi Lam đã quen biết nhau nhiều năm, cũng trở thành bạn tốt trên QQ nhiều năm, nhưng có vẻ như …..
Lần nào cũng là Khương Thi Lam gửi đến rất nhiều tin nhắn, nhưng để tránh cho cô gái nhỏ hiểu lầm tâm ý của mình, từ trước đến nay anh đều không trả lời.
Thỉnh thoảng trả lời một lần, cách màn hình cảm cũng cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của Khương Thi Lam.
Hạ Gia Dương nhắm mắt, sau đó bấm vào ảnh chụp chung cô vừa đăng.
Thật kỳ lạ, dù rằng Khương Thi Lam đứng ở góc khuất nhất, anh vẫn có thể nhanh chóng tìm ra cô.
Thật sự rất xinh đẹp.
Tâm tình Hạ Gia Dương có chút phức tạp, suy nghĩ hồi lâu mới gửi tin nhắn cho Tạ Minh.
【∑ + Dương : Làm sao biết được mình có thích người ta không vậy? 】
Tạ Minh nhanh chóng gửi sang một đoạn voice rất dài.
“Duma! Người anh em, sao đột nhiên cậu lại hỏi tôi vấn đề như vậy chứ, cậu thích ai rồi đúng không? Ê nhưng mà không đúng lắm, không phải cậu vẫn luôn thích Giang Niên sao, cuối cùng cũng thông suốt rồi à?”
Không đợi Hạ Gia Dương trả lời, Tạ Minh lại gửi sang tiếp một đoạn voice khác.
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, thật ra tôi cảm thấy cậu đã sớm không còn thích Giang Niên nữa rồi, cho dù nhìn thấy Giang Niên thì cảm xúc cũng không dao động gì cả, nhưng đôi khi nhìn thấy Khương Thi Lam thì vẻ mặt cậu có hơi kỳ kỳ sao á.”
“….. Từ này, từ từ này, anh mình ơi, đừng nói là có thể cậu đang thích Khương Thi Lam đó chứ?”
“Dạo này cậu tạo nghiệt gì thế, Khương Thi Lam người ta theo đuổi cậu lâu như vậy, cậu vẫn cứ nhất quyết cự tuyệt người ta, bây giờ người ta không thích cậu nữa, trong lòng cậu cảm thấy không thoải mái có phải không?”
…..
Hạ Gia Dương: “…..”
Cái gì anh cũng chưa nói, sao Tạ Minh đã vội kết luận vậy rồi.
Tạ Minh có thể cảm thấy gửi voice qua cũng không thể nào thỏa mãn được hắn, mắc nói quá nên dứt khoát gọi luôn cho cháy.
Sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Tôi nói này Hạ Gia Dương, cậu rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?”
Hạ Gia Dương do dự hồi lâu mới trả lời: “….. Tôi cũng không biết nữa.”
Nếu anh biết mình nghĩ gì, hiện tại cũng không rối rắm như vậy.
Từ trước đến nay anh vẫn luôn chậm chạp về mấy chuyện tình cảm, anh không giống như Lục Trạch, không hiểu được tình cảm của mình như thế nào.
Lúc trước phải mất một thời gian dài, anh mới nhận ra mình thích Giang Niên.
Bây giờ …..
Anh thật sự cảm thấy chính mình đã sớm buông bỏ được Giang Niên rồi, huống chi cô ấy còn là người yêu của bạn thân anh nữa.
Nhưng còn Khương Thi Lam thì sao?
Hạ Gia Dương thở dài.
“Hahaha, cậu cũng có ngày này sao hahaha”, Tạ Minh không quên hả hê khi người khác gặp họa, “Tôi giúp cậu thăm dò hết rồi, Khương Thi Lam tiểu thư hiện tại vẫn chưa có bạn trai đâu, nếu suy nghĩ kĩ thì nắm chắc cơ hội. Còn về việc cậu có thích Khương Thi Lam hay không …..”
Tạ Minh dừng một chút, “Gia Dương, chuyện này chỉ có cậu mới biết thôi, cậu suy nghĩ cho kĩ vào, ngàn vạn lần đừng để bản thân mình hối hận.”
Nói xong liền chuẩn bị cúp điện thoại, lại bị Hạ Gia dương ngăn cản: “Tạ Minh!”
Tạ Minh nghi ngờ: “Ơi?”
Hạ Gia Dương lại do dự một chút: “….. Nếu tôi thật sự thích Khương Thi Lam, tôi nên làm gì bây giờ?”
Tạ Minh thật sự choáng váng rồi.
“Con mẹ cậu hỏi tôi nên làm sao bây giờ?!” Tạ Minh tức quá vỗ bàn cái bang, “Thích một cô gái thì còn làm cái gì nữa, theo đuổi đó cha! Khương Thi Lam người ta theo đuổi cậu biết bao nhiêu năm, không phải đã theo đuổi cậu đến tay rồi đó sao, bây giờ cậu hỏi tôi nên làm cái gì bây giờ? Tôi biết từ trước giờ cậu toàn được người ta theo đuổi thôi, nhưng mà mẹ nó không đến mức ngu vậy chứ?”
Hạ Gia Dương :”…..”
Tạ Mình lại nghĩ: “À, nhưng mà nói cho cậu biết, tôi cảm thấy Khương Thi Lam lần này buông bỏ cậu, sở dĩ chính là thật sự thất vọng tột cùng về cậu rồi. Cho nên, người anh em, tự cầu phúc đi.”
Lần này không đợi Hạ Gia Dương cản lại nữa, Tạ Minh cúp điện thoại ngay tức khắc.
Hắn làm quân sư tình yêu nhiều năm như vậy, giờ thì hay rồi, chỉ có mỗi hắn vẫn còn cô đơn thôi đúng không?
Ôi thảm quá.
Hạ Gia Dương sau khi cúp điện thoại lại nằm dài trên ghế nhìn trần nhà
Sau đó lại mở vòng bạn bè của Khương Thi Lam, lướt rồi lại lướt,
Thỉnh thoảng bị chọc cười, thỉnh thoảng anh lại trầm ngâm.
….. Anh dường như chưa bao giờ cố gắng tìm hiểu người theo đuổi anh nhiều năm như vậy rốt cuộc là người như thế nào.
Cũng không biết hiện tại đã muộn màng hay chưa.
Hạ Gia Dương nhắm mắt lại.
Không sao cả, chẳng phải Tạ Minh nói rồi sao, không ấy bây giờ theo đuổi lại Khương Thi Lam đi, đúng không?
Không có gì ghê gớm cả.
Anh …..
Dù sao cũng phải thử.
Hơn nữa, Khương Thi Lam người ta theo đuổi anh bảy năm qua chưa từng từ bỏ, nếu như anh vô dụng quá, vậy thì cũng theo đuổi cô ấy bảy năm vậy.
Hạ Gia Dương nghĩ đến cái gì, sau đó liền lục ngăn kéo của mình, muốn tìm cây bút.
Anh muốn tìm túi đựng bút mình thường dùng từ hồi lớp mười, bỗng dưng lại tìm thấy một tờ giấy nhỏ, mặt trên có viết đôi dòng.
Hình như đã rất lâu trước kia.
Mặt trên tờ giấy viết: “Chào cậu, Hạ Gia Dương, mình là Khương Thi Lam, cảm ơn cậu hôm nay đã đưa mình đến tòa nhà một và lớp của mình, rất vui khi gặp được cậu.
Xxxx.09.01.”
Mặt sau còn kèm theo một chuỗi số điện thoại.
Hạ Gia Dương trầm mặc một chút.
Anh không nhớ rõ lúc ấy mình đã bỏ tờ giấy này vào hộp bút như thế nào, cũng không nhớ rõ cô ấy đưa cho anh ra sao.
Nhưng anh lại nhớ đến, trước kia mình đã hỏi Khương Thi Lam rất nhiều lần, tại sao lại thích anh đến vậy.
Khương Thi Lam sẽ nói: “Từ hồi lớp 10 mình đã thích cậu rồi.”
Hạ Gia Dương dĩ nhiên không tin: “Lớp 10 rõ ràng tôi còn chưa quen biết cậu mà, cũng chưa từng gặp cậu.”
Mỗi lần anh nói tiếp, vẻ mặt Khương Thi Lam đều thoáng buồn một chút, đôi khi sẽ nói đùa với anh : “Cậu không nhớ sao?”
Lại chưa từng nhắc đến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hạ Gia dương lại cầm tờ giấy kia lên, cẩn thận nhìn lại dòng chữ trên đó.
Nét bút non nớt của thiếu nữ khi ấy đến tận giờ vẫn cảm nhận được nỗi xuyến xao: “Rất vui khi gặp được cậu.”
Hạ Gia Dương mỉm cười.
Tôi cũng rất vui khi gặp được cậu, Khương Thi Lam.
Trước kia vất vả cho cậu đã không từ bỏ, cố gắng chạy về phía tôi, từ nay về sau …..
Hãy để tôi theo đuổi cậu nhé
Sau đó, anh cầm điện thoại, gằn từng chữ một.
“Khương Thi Lam, tôi thích cậu.”