Editor: Trang nhỏ
Betaer: Quỳnh
“Điện thoại con gọi không được sao?” Bạch Dạ Kình cúi đầu nhìn Đại Bạch. Nếu anh còn trị không được, sao có thể làm chủ một nước?
Tiểu gia hỏa kia ngoan ngoãn gật đầu, “…… Mau, mang điện thoại tới đây.”
………………
Hạ Thiên Tinh đi ra ngoài một lúc lâu, Hứa Nham có chút lo lắng. Tâm tình cô có vẻ không tốt. Nhưng mình lại không thể làm gì, tới động cũng không thể động.
Đang muốn nhờ y tá ra ngoài tìm giúp, di động của cô trên đầu giường đột nhiên vang lên.
Hắn do dự một lúc, định không bắt máy, nhưng lại lo lắng người gọi là có việc gấp. Vất vả với tay qua, cầm điện thoại di động. Vừa thấy trên màn hình lập loè mấy chữ, ánh mắt liền ảm đạm không một tia sáng.
“Chồng tương lai”
“Chồng tương lai” của cô là ai? Dư Trạch Nam, hay là…… Tổng Thống tiên sinh?
Trong lòng Hứa Nham đau nhói, ngón tay ma xui quỷ khiến thế nào lại nhấn vào nút nghe. Chờ phục hồi tinh thần lại, di động đã được kết nối.
“Uy, Đại Bảo, mẹ ở đâu vậy?”
Hứa Nham nghe được giọng nói non nớt của trẻ con, thở phào nhẹ nhõm. Cảm xúc ảm đạm vừa rồi, lập tức biến mất.
Hóa ra là Đại Bạch. Là hắn suy nghĩ nhiều quá.
“Uy, Đại Bảo, sao mẹ không nói lời nào?”
“Cháu là Đại Bạch à? Chú không phải Thiên Tinh.” Hứa Nham mở miệng.
Bên kia, Hạ Đại Bạch ngẩn ra một chút, mắt to chớp chớp, một lúc lâu sau, mới nói: “Vậy đó là……”
“Chú là chú Hứa Nham.”
“Dượng nhỏ?” Hạ Đại Bạch nói xong, trên mặt người nào đó đã kết băng. Di động liền bị đoạt đi, ấn loa, rồi bị ném thật mạnh ở trên giường. Hắn nhấp môi, không nói một câu, ý bảo nhóc tiếp tục nói chuyện.
“Dượng nhỏ, chú…… Như vậy là chú cùng Đại Bảo nhà cháu ở bên nhau sao?”
“Ừ. Cô ấy có thể đang đi toilet, một lúc chờ cô ấy quay lại, chú sẽ bảo mẹ cháu gọi lại, được chứ?”
“Được. Bất quá…… Hai người vẫn luôn ở bên nhau sao?”
“Đúng vậy.” Hứa Nham sợ nhóc lo lắng cho mẹ, không dám nói hôm nay xảy ra ra tai nạn xe, chỉ nói: “Chúng ta hôm nay vẫn luôn ở cùng nhau, cháu không cần lo cho mẹ, ngày mai cô ấy sẽ trở về.”
Cho nên nói……
“Đêm nay, mẹ sẽ cùng chú qua đêm sao?” Hạ Đại Bạch hỏi, mắt to liếc nhìn người nào đó. Làm sao bây giờ? Thật đồng tình với ba……
Hắn thoạt nhìn, hình như là không có cơ hội cho lắm.
“Ừ. Không có gì đâu. Cháu đừng lo.”
“Được rồi, cháu tắt máy……” Lời nói còn chưa xong, một bàn tay liền duỗi tới, trực tiếp lấy điện thoại di động, quả quyết cắt đứt.
Hạ Đại Bạch nhìn gương mặt lạnh lùng của người nào đó, sợ hãi rụt cổ, liền trốn vào trong ổ chăn.
Bạch Dạ Kình mặt vô cảm thu lại di động, không nói gì, trầm bước rời đi.
“Cái kia…… Tiểu Bạch……” Đi tới cửa, tiểu gia hỏa nhỏ giọng mở miệng.
Anh dừng chân, nhưng không có quay đầu lại.
Hạ Đại Bạch có chút thương tâm hỏi: “Có phải dượng nhỏ ở cùng yêu đương với mẹ hay không? Về mẹ sẽ gả cho chú ấy sao?”
“…… Tùy cô ta!”
Chỉ nói ba chữ, anh kéo cửa, đi ra ngoài. Mỗi một bước, đều trầm trọng, cứng đờ. Tay rũ xuống, trước sau căng thẳng, mu bàn tay hiện đầy gân xanh.
…………
Điện thoại đột nhiên bị cắt đứt, Hứa Nham cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ tín hiệu xảy ra vấn đề.
Hạ Thiên Tinh là đi tìm y tá để thay đổi thuốc. Sau khi trở về, phát hiện Hứa Nham còn chưa ngủ.
“Có phải đau đến ngủ không được không?” Cô hỏi. Thuận tay giúp hắn đem cánh tay cẩn thận treo xuống một chút.
“Thấy em lâu như vậy chưa trở về, có chút lo lắng. Còn có, vừa rồi di động có người gọi, anh giúp em nghe, là Đại Bạch gọi tới.” Hạ Thiên inh vốn tưởng là Bạch Dạ Kình gọi tới, nghe Hứa Nham nói vậy, tâm trạng đang cao hứng, lập tức trầm xuống. Cô cầm di động nhìn nhật kí cuộc gọi, ba chữ “chồng tương lai”đập vào mắt.
Hạ Thiên Tinh tưởng con trai muốn nói câu “ngủ ngon”, rốt cuộc vẫn là đặt điện thoại qua một bên. Nhưng vừa đúng lúc, di động đột nhiên vang một tiếng, cô liền không chút do dự cắt đứt.
Biết lần này gọi nhất định là Bạch Dạ Kình. Cô cũng không muốn tự tìm mất mặt.
………………
Hạ Thiên Tinh ghé vào trên mép giường ngủ cả một đêm. Hai bác Hứa tới, cô mới tỉnh. Áo khoác rơi xuống mặt đất, nhặt lên mới thấy đó là quần áo của Hứa Nham.
“Đều đã trễ thế này?” Giờ đã là 8 giờ sáng. “Lập tức phải phẫu thuật.”
“Ngủ một đêm, khó chịu không?” Hứa Nham hỏi.
Hạ Thiên Tinh đem quần áo đặt ở một bên, lắc đầu, “ Dù khó chịu cũng không khó chịu bằng anh nằm ở trên giường, không thể cử động.”
Vừa nói xong, bác sĩ cùng y tá liền đẩy cửa vào. Bác sĩ chủ trì cẩn thận xem xét tình hình của hắn, xác nhận hết thảy bình thường, nhân viên y tế liền đem hắn đẩy vào phòng giải phẫu.
Bác trai cùng bác sĩ nói mấy câu, Hạ Thiên Tinh đỡ bác gái ở một bên nghe. Chờ bác sĩ vào phòng giải phẫu, Hạ Thiên Tinh nhìn thời gian, cùng bác gái nói: “ Bác gái, cháu thừa dịp Hứa Nham phẫu thuật, về nhà trước một chuyến.”
Bác gái gật đầu, vỗ tay cô, “Tối hôm qua thật là vất vả cho cháu, hiện tại nó đang phẫu thuật, cháu về nghỉ ngơi cho tốt. Đúng rồi, hôm nay có phải đi làm không?”
“Đi làm cũng không quan trọng, cháu sẽ xin nghỉ.”
Bác Hứa thở dài, muốn nói cái gì, nhưng lại thôi.
“Bác à, bác đừng ngại, có chuyện gì bác cứ nói.” Hạ Thiên Tinh nói.
Nghe cô nói như vậy, bà cũng liền nói thẳng, “Bác không phải ích kỷ, nhưng…… Vẫn là mong cháu, nếu có thời gian rảnh, tới bệnh viện thăm Hứa Nham. Tâm tư của nó với cháu, bác không biết cháu có nhìn ra không, nhưng người mẹ như bác, đều biết. Chúng ta đã già không có biện pháp lúc nào cũng bên cạnh nó được……”
Hạ Thiên Tinh nghe xong, gật đầu, “ Bác yên tâm đi, Hứa Nham là vì cứu cháu mới như vậy, dù bác không nói, cháu cũng sẽ ở chỗ này chăm sóc anh ấy. Cháu trở về rửa mặt một chút, mang thêm vài thứ, rồi hầm canh tới đây, giúp anh ấy bồi bổ thân thể.”
Nghe cô nói như vậy, bà Hứa thở phào nhẹ nhõm, cười. “Trước kia bác vẫn luôn rất thích cháu, hiện tại bác cũng biết mình không nhìn lầm người. Tuy rằng Hứa Nham lúc trước cùng Tinh Không ở bên nhau, nhưng tính con bé kia nóng nảy, không kiên định như cháu.”
Hạ Thiên Tinh thật không muốn nói đề tài về cô ta, đặc biệt là về Hứa Nham và Hạ Tinh Không.
Cho nên, cô chỉ cười cười, “Nơi này giao lại cho hai bác, cháu đi về trước.”
Bác Hứa không phải người không thông minh, biết cô không muốn nói đề tài này, tự nhiên cũng không tiếp tục nói. Chỉ buông tay, để cô đi trước.
…………
Hạ Thiên Tinh ngồi xe taxi trở về, bởi vì tai nạn xe kia, hiện giờ lòng còn sợ hãi. Tay cầm đai an toàn, mở thật to mắt.