Lúc này Dư Trạch Nam mới nhận ra tay mình đang đặt ở vị trí nào, lúng túng vô cùng. Bàn tay theo bản năng siết chặt, trong lúc nhất thời cũng không biết nên buông hay nên làm thế nào. Anh không hề ý thức được động tác của mình, càng giống như đang nắn bóp, vô cùng... Trong mắt cô gái, đơn giản là hạ lưu, điển hình của lưu manh đùa bỡn. "Dư Trạch Nam, anh..." Cô gái đỏ mặt đến mang tai, giận đến nỗi nước mắt cũng sắp chảy ra: "Biến thái!" Không ngờ rằng anh làm chuyện tốt không cần báo đáp, ra tay giúp cô, kết quả còn bị lên án xấu xa. Dư Trạch Nam cũng tức giận hừ lạnh, giễu cợt trả lời: "Mới vừa rồi là ai nhắm mắt chủ động ngã vào ngực tôi, Tô tiểu thư chắc chắn không phải mình đang hưởng thụ chứ?" Hưởng Thụ cái đầu anh, anh nhanh buông tôi ra!" Tô Anh xấu hổ không thôi, tức giận kêu lên. "Thật sự muốn tôi buôn ra?" Anh hỏi lại. Tô Anh lười phản ứng, giãy giụa định đứng thẳng dậy. Thế nhưng...
“Vậy tôi buông...” Còn chưa kịp đứng vững, Dư Trạch Nam quả nhiên buông lỏng tay. Ai bảo đối phương “chó cắn Lữ Động Tân” (vô duyên vô cớ gặp chuyện không vừa ý, làm ơn mắc oán), anh cũng không muốn “thương hoa tiếc ngọc“.
Anh buông lỏng tay, thân thể Tô Anh lập tức mất đi trọng tâm, ngã xuống.
“A” Dường như là bản năng, cô khẽ hô, trước khi rơi xuống đất, hai tay cô hỗn loạn, kéo lấy cổ áo sơ mi của người đàn ông.
Dư Trạch Nam không ngờ đột nhiên cô lại kéo anh, bị kéo đến lảo đảo, chẳng những không ổn định được cô, bản thân còn bị kéo ngã xuống. Cả người nặng nề áp lên thân thể mềm mại của người phụ nữ.
“A...” Tô Anh đau đến kêu rên.
Người đàn ông này, thân thể sao lại cứng rắn như thế, lại còn nặng nữa, cô cảm thấy mình bị đè đến không thở được.
Dù trong tay Dư Trạch Nam lúc này cũng đi gặp quỷ mất rồi! Thân thể anh bị mưa đổ xuống ướt sũng. Cô ngược lại tốt hơn chút, bởi vì nhỏ nhắn, nấp dưới thân thể anh, căn bản không ướt nhiều lắm.
Anh hoài nghi dòm cô, tức giận hỏi: “Tô... Tô cái gì...”
Xin lỗi, anh còn không nhớ ra được tên cô.
“Tô Anh.” cô nhắc nhở. Bởi vì làm liên lụy anh, cả người có chút chột dạ, không còn sức để dạy bảo anh. Hơn nữa trên đất quá lạnh, thân thể cô khẽ run.
“Đúng, Tô Anh, cô chắc chắn vừa rồi không phải cố ý chứ? Thành thật mà nói, từ lần đầu tiên ngã xuống cô đã cố ý rồi!” Anh cắn răng nghiến lợi. Vậy nên, làm người tốt chẳng được lợi lộc gì, ngay cả một câu cám ơn cũng không có, còn khiến bản thân thảm hại như vậy.
“Tôi không có, chỉ là tôi...” Cô vừa giải thích, vừa ngước mắt lên, đối mặt với khuôn mặt anh tuân đang cúi xuống của người đàn ông, trái tim trong lòng ngực không an phận nhảy loạn cả lên, khiến cho đầu óc cô hổn loạn, trong lúc nhất thời đã quên mất mình muốn nói gì.
Người này...
Đẹp trai như vậy để làm gì chứ!
“Chỉ là cái gì? Hửm?” Dư Trạch Nam hồ nghi liếc cô.
Con ngươi cô xoay chuyển, cuối cùng cũng nghĩ ra mình định nói gì. Trừng mắt nhìn anh: “Ai bảo anh buông tay? Nếu không buông, vốn dĩ chúng ta đã không có chuyện gì rồi!”
“Cô...” Dư Trạch Nam dứt khoát nhả ra một chữ.
Ừm...
Cô có hơi chột dạ. Dường như là cô yêu cầu, hơn nữa còn là mãnh liệt yêu cầu!
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng vài giây sau, cô lại mặt dầy tranh cãi: “Tôi bảo anh buông anh liền buông sao? Anh chưa nghe nói à? Con gái luôn luôn thích miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo. Ví dụ như khi nãy, nói buông tay có nghĩa là muốn ôm chặt tôi!”
Trời ạ!
Cái lý lẽ gì đây?
Chính cô cũng muốn chửi mình ngu ngốc!
Dư Trạch Nam lại không lập tức đứng dậy, chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên, giễu cợt nhìn cô. Cô bị ánh mắt kia nhìn đến da đầu tê dại, nếu như có thể, thật sự muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
“Vậy nên, theo lời của Tô tiểu thư, mới vừa rồi mắng tôi lưu manh, thật ra là muốn tôi sờ nhiều chút, bảo tôi buông tay, thật ra là muốn nói ngàn vạn lần đừng buông, tôi rất muốn được anh sờ, đúng không?”
Sau khi Tô Anh nghe xong, lỗ tai cũng đỏ ửng.
“Anh nói bậy nói bạ!” Những lời cô vừa nói đều là chuyện hoang đường, có thể thu lại không?
“Nói bậy nói bạ chính là bày tỏ tôi phân tích rất có đạo lý!” Dư Trạch Nam vừa nói, vừa giơ tay lên, trên không trung trước ngực cô bày ra các động tác nắn bóp. Muốn bao nhiêu sắc tình có bấy nhiêu sắc tình.
Trời ạ!
Tô Anh bị dọa híp mắt, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ giống như trái cà chua.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cô gấp đến độ sắp khóc, lập tức cảnh giác ôm chặt mình. Người này, quả nhiên là một tay ăn chơi dưới con mắt mọi người, lại còn dám làm vậy với cô? Căn bản truyền thông không nói oan cho anh!
“Làm những gì cô muốn!” Anh không có ý tốt đè thấp giọng nói, hai tay càng chuyển động loạn xạ trên không trung, dường như muốn tiến lại gần cô.
Lúc này, Tô Anh nghĩ hoặc là đánh bất tỉnh anh, hoặc là đánh bất tỉnh chính mình!
“Được rồi, Trạch Nam, đi...”
Vào thời khắc này, một giọng nói nghiêm khắc đột nhiên vang lên.
Nghe vào tai Tô Anh, thật sự dễ nghe như âm thanh của tự nhiên.
Hai tai Dư Trạch Nghiêu bỏ vào túi quần, sắc mặt âm trầm nhìn cảnh này. Bên cạnh, sắc mặt của Bộ trưởng Tô Thận Hành cũng có chút cứng đờ.
Người tuổi trẻ bây giờ...
Đều là như vậy sao? Vừa mới nói là không thích, kết quả, dưới mắt mọi người mà lăn lộn ra như thế, còn có nhiều người nhìn thế kia!
Tô Anh càng lúng túng, gắng sức đẩy Dư Trạch Nam: “Anh tránh ra!”
Hiện tại, người vây xem càng ngày càng nhiều, nhất là anh cả cũng ở đây, Dư Trạch Nam dĩ nhiên không dám tiếp tục. Tay anh chống xuống, thân thể anh tuấn đứng dậy, Tô Anh lập tức bối rối ngồi dậy, đột nhiên anh ngồi xổm người xuống, hai người bốn mắt nhìn nhau, cô cảnh giác co rúc về sau: “Anh còn muốn làm gì?”
Dư Trạch Nam bắt lấy tay cô.
Cô gắng sức giãy giụa: “Anh còn dám chạm vào tôi, tôi sẽ động thủ.”
Dư Trạch Nam liếc nhìn cô, lại nhìn tay cô: “Tô tiểu thư muốn lén lấy đồ tôi về làm kỉ niệm sao?”
Tô Anh nhìn lại, trên tay cô quả thật đang cầm chiếc nơ của anh. Nhất định là vừa rồi lôi lôi kéo kéo, vô tình bị cô kéo lấy.
Bị giễu cợt, nhất thời cô có cảm giác không đất dung thân, tức giận ném vào người anh: “Ai thích đồ của anh!”
Dư Trạch Nam không nhanh không chậm nhặt nơ lên, cầm trong tay, nói vào tai cô: “Dường như có cảm giác đồ của Tô tiểu thư giống thứ gì đó trong nhà bếp!”
Tô Anh trừng anh, cố gắng không chú ý đến hơi thở anh đang bên tai cô tạo cảm giác nhột nhạt.
Anh giương môi cười, cười đến lưu manh thiếu đòn: “Là bánh bao nhỏ!”