Cô không định đi vào mà để Bạch Lang đi vào mời người Vân gia ra.
Bạch Lang đánh giá cô một lúc nhưng vẫn không nghe theo. Cô nhíu mày: “Còn đứng đó làm gì? Không đi đi.”
“Bộ trưởng, không phải ngài vì ở trước mặt Dạ Kiêu cho nên không muốn qua lại với người của Vân gia đấy chứ?”
“Nói hươu nói vượn, khi nào thì tôi không muốn qua lại với người Vân gia hả?”
“Thật ra tôi cảm thấy Vân tiên sinh rất tốt. Ít nhất so với Dạ Kiêu thì thích hợp với cô hơn.” Lời phủ nhận của cô, Bạch Lang không thèm quan tâm, anh ta hiểu rõ cô: “Không nói đến chuyện Dạ Kiêu vừa yêu vừa hận, chỉ cần có Nạp Lan đó, cô không cần dính líu với Dạ Kiêu thì hơn.”
“Cậu ở trước mặt tôi trái Dạ Kiêu phải cũng Dạ Kiêu, đầu tôi phát đau rồi.” Bạch Túc Diệp đẩy anh ta ra, tự mình đi tới.
Bạch Lang theo sau tận tình khuyên bảo: “Tôi thấy cô là bị tôi nói trúng tâm tư thì có.”
“Bạch Lang, chừng nào thì cậu giống như bà mẹ già lải nhải rồi vậy?” Bạch Túc Diệp tức giận trừng anh ta.
“Tôi đang quan tâm cô mà, khó lắm cô mới gặp được Vân tiên sinh thích hợp là chồng cô, huống hồ tôi còn biết có một đêm cô và Vân tiên sinh qua đêm cùng nhau.” Bạch Lang còn nói thêm một câu: “Cô đã nguyện ý qua đêm với người ta vậy thì chứng minh ngài có thể tiếp nhận cậu ta.”
Bạch Túc Diệp bị Bạch Lang quấn lấy cảm thấy buồn bực, giọng điệu cứng hơn: “Sao cậu cứ muốn hợp tác cho hai chúng tôi như vậy? Còn không mau mời người Vân gia vào cho tôi.”
“Vâng, cái này thì được.” lúc cô cao giọng, Bạch Lang liền biết không thể hi hi ha ha nữa rồi liền đi về phía tiểu lâu.
Vừa mới mở miệng đáp ứng định đi đến tiểu lâu nhưng mà vừa xoay người thì cả người anh ta ngẩn ra.
Ngay cả Bạch Túc Diệp cũng sửng sốt.
Ánh mắt nhìn thấy bóng dáng kia.
Là Dạ Kiêu.
Có lẽ lúc đặt hoa cúc trắng xong liền được Lãnh Phi tiếp đón rồi.
Vừa nãy những lời cô và Bạch Lang nói, không biết có phải Dạ Kiêu đều nghe thấy hay không nhưng giờ phút này gương mặt anh bao phủ tầng sương lạnh, cả người lãnh đạm, ánh mắt xẹt qua người cô, sau đó liền dời đi.
Đúng là khó mà nhìn thấu cảm xúc của anh.
Bạch Túc Diệp mím môi, vốn định giải thích cái gọi là qua đêm dó chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, hơn nữa dêm đó không chỉ mình cô và Vân Xuyến ở đó mà còn có nhiều người nữa.
Nhưng giải thích thế nào cũng không nói nên lời được. Cô và Dạ Kiêu thì tính là gì? Trong mắt anh cô chỉ là món đồ chơi đáng thương mà thôi.
Giải thích thì quá buồn cười và dư thừa.
Cô không đứng lại mà xoay người đi về nhà chính, giống như không nhìn thấy Dạ Kiêu vậy.
Lãnh Phi cũng nhận ra không khí không thích hợp, càng thấy sắc mặt Dạ Kiêu, liền mở miệng: “Dạ Kiêu tiên sinh, mời đi theo tôi.”
Bạch Túc Diệp phát hiện một chuyện cực kì đau đầu.
Chẳng những Dạ Kiêu không rời đi mà còn được Lãnh Phi cung kính mời đến nhà chính. Nhà chính chỉ chuyên đón tiếp những vị khách quan trọng, Dạ Kiêu vừa xuất hiện, mọi người đều tiến lên chào hỏi anh, cung kính vô cùng. Địa vị của anh có thể thấy không hề tầm thường.
Một lúc lâu sau, Bạch Lang đón người Vân gia qua đây, Bạch Túc Diệp gọi bọn họ vào phòng khách, tận lực bỏ qua sự tồn tại của Dạ Kiêu ở đây. Mà thật ra căn bản Dạ Kiêu không thèm nhìn cô, tất cả quá trình chỉ trò chuyện cùng người khác cũng không nhìn cô lấy một lần.
Dù cho tầm mắt thi thoảng cho lướt qua người cô cũng sẽ không dừng lại lâu.
Đại sảnh.
Vân Xuyến cực kì thích Bạch Túc Diệp, rất thật lòng. Chỉ sợ ngồi như vậy nhìn cô thôi cũng đã vui vẻ lắm rồi. Ba mẹ Vân đương nhiên thấy rõ cảm xúc của con trai.
Mẹ Vân và ba Vân liếc nhìn nhau, mẹ Vân mở miệng nói trước: “Túc Túc à, nghe Vân Xuyến nhà bác gái nói cháu đã có bạn trai, thật vậy sao?”
Bạch Túc Diệp nhìn Vân Xuyến.
Nhắc tới đề tài này, sắc mặt Vân Xuyến tối lại, nụ cười trên mặt thu liễm xuống.
Bạch Túc Diệp cúi đầu, nói không có liên quan gì đến Dạ Kiêu, chỉ là không muốn Vân Xuyến nghĩ nhiều. Đối với kết giao bạn trai, chuyện yêu đương kết hôn này hiện tại cô không muốn nghĩ tới.
Nhưng mà Bạch Lang lại cướp lời trước: “Không có đâu, tuyệt đối không có. Tôi hiểu Bộ trưởng nhà chúng tôi nhất, đàn ông bên người cô ấy chỉ cần một bàn tay là đếm ra hết.”
“Thật vậy sao?” mẹ Vân yên lòng cười cười: “Không có bạn trai thì bác gái yên tâm rồi, nói thế Vân Xuyến nhà chúng ta còn có cơ hội.”
“Cơ hội lớn vô cùng.” Bạch Lang nói, quả thật như muốn đẩy mạnh tiêu thụ vậy.
Bạch Túc Diệp không nhịn được nói: “Bạch Lang, cậu ra ngoài đi, lát nữa cho cậu vào thì mới được vào.”
“Bộ trưởng à!”
“Nhanh lên.” Bạch Túc Diệp biến sắc, Bạch Lang im miệng không dám nói gì nữa, trước khi đi còn không quên chớp mắt với Bạch Túc Diệp, ý tứ bảo cô bảo trọng. Cô trực tiếp liếc anh ta một cái, không muốn anh ta lắm mồm hơn.
Đề tài kế tiếp vẫn là mẹ Vân đẩy mạnh tiêu thụ con trai.
Như là:
“Túc Túc à, Vân Xuyến nhà bác là người đàn ông tốt, từ bé tới lớn vẫn rất ngoan ngoãn không hề ra ngoài chơi bời lêu lổng với đám hỗn tạp bên ngoài.”
“Nó không hút thuốc, không uống rượu, còn rất chung tình nữa. Bình thường cũng không dính líu tới phụ nữ.”
“Nhà bác rất hòa thuận, quan hệ vợ chồng rất tốt, nếu cháu gả cho Vân Xuyến nhà bác, nhất định nó sẽ đối xử với cháu tốt vô cùng.”
Bạch Túc Diệp nghe mà đau đầu.
Vân Xuyến ở bên cạnh nghe cũng cảm thấy quẫn bách, để mẹ đừng nói thêm nữa.
“Bác trai, bác gái, mọi người ngồi một lúc đi, cháu ra ngoài gọi trà cho mọi người.” Bạch Túc Diệp tìm lý do đứng dậy rời đi, lại gọi Bạch Lang vào tiếp khách, vẫn không quên cảnh cáo: “Đi vào rồi không cần nói linh tinh trước mặt bọn họ.”
“Tôi oan uổng mà, không phải cô không có bạn trai thật sao?”
“Vậy cũng không cần cậu ra sức đẩy mạnh tiêu thụ cho tôi.”
“Tôi cảm thấy Vân tiên sinh không tệ.”
“Im miệng.”
Bạch Túc Diệp không muốn nói nhiều với Bạch Lang, nhìn chằm chằm anh ta rồi hất cằm khoa tay múa chân vào anh ta đi vào. Lúc này Bạch Lang mới nhanh chóng đi vào đại sảnh.
Cô thở dài xoay người vào bếp.
Lúc đi qua đại sảnh theo bản năng nhìn xung quanh, nhưng mà bóng dáng quen thuộc không còn đó nữa.
Anh đã đi rồi sao?
Không phải là không thể, lên nhà chính chỉ là chào hỏi người quen mà thôi.
Bạch Túc Diệp quyết định không nghĩ đến anh nữa, thở dài đi vào phòng bếp.
“Đại tiểu thư, sao lại tự mình vào bếp vậy” thím Lâm thấy cô đi vào nên cảm thấy kinh ngạc.
“Tôi qua pha thêm trà.”
“Mấy chuyện này cứ để người khác làm là được rồi.”
“Người trong nhà nhiều như vậy còn bận làm thứ khác.” Bạch Túc Diệp thả ấm trà tinh xảo trên tay xuống, cầm bình nước sôi bật lên.
Thím Lâm nhìn cô quan tâm hỏi: “Người Vân gia cũng tới sao?” [Thêm "gác sách" khi tìm truyện để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Bạch Túc Diệp bất đắc dĩ: “Thím Lâm, sao ngay cả thím cũng để ý tới chuyện này?”