Hạ Thiên Tinh vui vẻ, đứng phía sau nhịn không được, cười ra tiếng.
Bạch Dạ Kình quay lại nhìn cô, cô liền kiễng mũi chân, ghé vào trên vai anh, trêu ghẹo lặp lại một câu: “Tiểu hài tử...”
Thời điểm cô cười rộ lên, trên mặt đều là ánh sáng nhu hòa, rất đẹp. Gần đây bởi vì nguyên nhân có đứa nhỏ, nhà bếp làm canh dinh dưỡng cho cô ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ mượt mà hơn không ít, thoạt nhìn càng khiến người thấy đáng yêu. Bạch Dạ Kình nhìn Hạ Thiên Tinh vui vẻ như vậy, trong lòng càng lay động hơn, cũng sẽ không cùng cô so đo chuyện giễu cợt chính mình.
Hạ Thiên Tinh thấy ánh mắt anh vẫn dừng ở trên mặt mình, thâm thúy phức tạp, cô mang theo nghi ngờ cùng khó hiểu nhìn bản thân một lượt: “Nghĩ muốn cái gì đâu, nhìn em chằm chằm làm gì?”
“Muốn biết?” Anh khiêu mi.
“Uhm. Em có vấn đề chỗ nào sao?”
Anh hơi hơi cúi người xuống, môi mỏng dán bên tai cô, thanh âm đè thấp chút: “Tính xem còn bao lâu là được ba tháng.”
“...” Hiểu luôn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhất thời liền đỏ lên. Tức giận lại véo bàn tay anh. Người này, quả thực chính là suy nghĩ bằng nửa thân dưới! Hôm nay là ngày đặc biệt như vậy, các trưởng bối đứng ngay bên cạnh, anh vô tư đùa giỡn cô!
“Tổng thống tiên sinh, tổng thống phu nhân, có thể chụp một tấm ảnh không? Tôi là phóng viên báo Nam Thành.”
Ngay tại lúc này, có phóng viên lại đây. Không đợi bọn họ kịp phản ứng, ‘tách, tách’ vài tiếng, liên tục chụp vài tấm ảnh bọn họ. Hình ảnh hai người đều là mỉm cười, trên ảnh chụp đều là ân ái cùng tình mật ý, liếc mắt đưa tình.
Loại này ảnh chụp, đăng trên internet nhất định thu hút được nhiều người.
“Này, Hạ Thiên Tinh!”
Hạ Thiên Tinh quay đầu nhìn, chỉ thấy người đến là Dư Trạch Nam. Cách anh ăn mặc thật sự cầu kỳ, vừa gọi cô, vừa đi đến.
Cô theo bản năng nhìn người đàn ông bên cạnh, sắc mặt Bạch Dạ Kình như trước là thản nhiên, không có nhiều biến hóa, chỉ là cánh tay đã đặt trên lưng cô.
Dư Trạch Nam lại đây, ánh mắt nhìn Bạch Dạ Kình, nói với Hạ Thiên Tinh: “Thiên Tinh, người này... Quả thực là thật âm hiểm!”
Ngữ khí kia, nổi giận đùng đùng, muốn bao nhiêu khó chịu liền có bấy nhiêu.
Hạ Thiên Tinh không hiểu ra sao: “Chuyện gì?”
Dư Trạch Nam nhìn Bạch Dạ Kình hừ một tiếng. Bạch Dạ Kình nói: “Xem ra Dư nhị thiếu gia gần đây gặp chuyện không thoải mái?”
“Gần đây?” Hạ Thiên Tinh kỳ quái nhìn hai người. Chính mình bỏ qua cái gì sao? Như thế nào Dư Trạch Nam gần đây gặp chuyện gì, cô không biết, Dạ Kình lại biết.
“Anh muốn gì thì nói thẳng đi!”
Nhắc tới chuyện này, Dư Trạch Nam lại phát hỏa. “Anh ta vô duyên vô cớ trước mặt anh cả anh, làm mai anh cùng con gái bộ trưởng bộ tài chính! Loạn điểm uyên ương! Không phải là vì trả thù anh thiếu chút nữa cưới em sao?”
“Không phải thiếu chút nữa, là kém rất nhiều.” Bạch Dạ Kình lành lạnh nói tiếp: “Đừng quên, Thiên Tinh không muốn sống cũng không nguyện ý cùng anh đính hôn.”
Anh đem hai chữ ‘đính hôn’ nhấn mạnh, thần sắc đều là bộ dáng khinh thường.
Sự kiện kia, quả thực là chỗ đau của anh. Bạch Dạ Kình còn xé ra như vậy, làm cho anh cảm thấy thật mất mặt, lại cảm thấy tâm phiền ý loạn, thở hồng hộc hận không thể xông lên cùng anh đánh nhau một trận.
“Nhị thiếu gia, anh đừng nháo, đây là hôn lễ của ba mẹ em!” Hạ Thiên Tinh chạy nhanh ngăn ngăn lại. Người này, lúc nổi điên tính tình giống y như sư tử.”Bên cạnh còn có truyền thông đó, không biết sẽ lại có loại tin tức gì nữa.”
Cô một bên vừa khuyên giải, vừa cười trừ.
Dư Trạch Nam thở ra một hơi, cười cười có lệ, mặt đều cứng lại. Anh ta hạ giọng cùng Hạ Thiên Tinh ‘cáo trạng’: “Em có biết người này cho anh chính là loạn điểm uyên ương không?”
“Cái gì loạn điểm uyên ương?” Hạ Thiên Tinh buồn cười đích hỏi.
“Một cô gái so với anh còn cao lớn hơn gấp hai. Dù không có 300 cân, cũng có 250 cân. Đứng ở kia, tuyệt đối là võ sỹ sumo! Anh ta vô tư dám nói với anh trai anh, đó là hình dáng tôi thích. A... Anh ta không chỉ vũ nhục anh, mà còn vũ nhục em!”
Võ sỹ sumo.
Đứng trước mặt Dư Trạch Nam...
Ha ha.
Hạ Thiên Tinh vừa nghĩ liền thấy buồn cười, chẳng qua...
“Rõ ràng là chuyện của anh, như thế nào liên quan đến em?”
“Anh thích hình dáng như em, anh ta lại nói võ sỹ sumo là hình dáng anh thích, em nói xem đây không phải là vũ nhục em sao?”
Bạch Dạ Kình mặt đều đen.
Người này, gan quả nhiên to bằng trời, vô tư dám ngang nhiên trước mặt anh thổ lộ với bà xã của anh.
“Anh nếu lại dong dài, tôi sẽ cho anh gặp võ sỹ sumo.” Bạch Dạ Kình sâu kín mở miệng, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Nếu tôi nhớ không lầm, hôm nay bộ trưởng bộ tài chính sẽ dẫn theo con gái ra mắt.”
Dư Trạch Nam chửi thầm một câu, mặt đen lại xoay người bước đi, đi ngày càng nhanh, quả thực tựa như phía sau có hồng thủy mãnh thú.
Hạ Thiên Tinh nhìn tấm lưng kia, sau đó lại quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: “Có khoa trương như vậy hay không? Thật sự là võ sỹ sumo?”
Nếu thật sự là như vậy, không chỉ có Dạ Kình quá phận mà anh hai của anh ta cũng quá phận.
“Em có thể tự mình nhìn xem thử.” Bạch Dạ Kình mới vừa dứt lời, Bộ trưởng tài chính đã đến.
Anh đi qua chào hỏi. Hạ Thiên Tinh cũng tập trung xem thử, quả thật bên người đối phương mang theo một cô gái, hẳn là con gái bộ trưởng. Chính là, làm sao là cái gì mà võ sỹ sumo? Rõ ràng chính là một cô gái khéo léo tinh xảo. Tuổi không lớn, dáng người tinh xảo.
Chỉ là...
Hạ Thiên Tinh nghiêng đầu, lại nhìn thoáng qua. Như thế nào cô gái này càng nhìn càng quen mắt đâu?
“Là võ sỹ sumo sao?” Bạch Dạ Kình vừa đi vừa thấp giọng hỏi.
“Đương nhiên không phải. Nhìn thật quen mắt.”
“Nghe Lãnh Phi nói, trước kia chặn trước xe Dư nhị thiếu.”
Bạch Dạ Kình vừa nhắc tới, Hạ Thiên Tinh nhất thời liền nhớ ra.
Kia là chuyện xảy ra vào mùa thu năm ngoái.
Dư Trạch Nam dẫn theo cô đi hóng gió, khi anh ta phạm luật, bị một cái ‘theo lẽ công bằng của luật pháp’ nữ cảnh sát ngăn lại, không chịu nể mặt dàn xếp, làm cho anh ta cực kỳ mất mặt.
Lúc ấy, nữ cảnh sát kia không phải là cô gái này sao?
Thật đúng là trái đất tròn.
Chỉ là, như thế nào từ miệng Dư Trạch Nam, liền biến thành võ sỹ sumo 300 cân?
Hạ Thiên Tinh nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể nghĩ ra duy nhất một lý do. Đại khái là cô gái này thấy được chuyện xấu của Dư nhị thiếu, đối với quan hệ này được ba sắp xếp cũng không hài lòng, cho nên mới cố ý thuê một người đi gặp Dư Trạch Nam.
Loại hành động lừa gạt này, trước kia cô bị buộc xem mắt cũng dùng qua.
Hạ Thiên Tinh chờ khi Bạch Dạ Kình chào hỏi cùng Bộ trưởng tài chính, cầm di động chụp trộm ảnh cô gái kia, nhanh chóng gửi cho Dư Trạch Nam.
Ngay lập tức Dư Trạch Nam liền gọi lại.
“Cô gái này như thế nào nhìn thật quen mắt. Là con gái Bộ trưởng tài chính?”
Nhìn quen mắt? Không nhìn quen mắt mới là lạ!