Đang dùng bữa, di động Hạ Thiên Tinh ngay tại giờ phút này đột nhiên vang lên.
Cô mở túi, lấy ra điện thoại, vừa nhìn dãy số, nụ cười trên mặt cô nháy mắt cứng đờ.
Bạch Dạ Kình liếc mắt một cái liền phát hiện không thích hợp, ánh mắt mang theo lo lắng nhìn cô.
“Là y tá trưởng. Có thể là bệnh viện đã xảy ra chuyện.”
“Trước tiên nghe thử xem.”
Hạ Thiên Tinh gật đầu, tay liền bấm nút nghe.
Y tá trưởng ở bên kia không biết nói gì đó, tâm Hạ Thiên Tinh trùng xuống, chỉ nói: “Được, tôi lập tức tới đó.”
Tắt điện thoại, nhét điện thoại di động vào trong túi, đứng lên.
“Xảy ra chuyện gì” Bạch Dạ Kình nhíu nhíu mày.
“Ba biết mọi chuyện rồi “ Hạ Thiên Tinh nhìn anh, mặt thương cảm: “Hôm nay ba tản bộ ở hành lang, vừa lúc mẹ được đẩy từ phòng kiểm tra ra.”
Cô hít hít mũi: “Vừa lúc gặp. Hiện tại ba đang truy hỏi bệnh tình của mẹ, nhưng bác sĩ không dám nhiều lời, chỉ có thể gọi điện thoại cho em.”
Bạch Dạ Kình cầm lên áo khoác, khoác lên vai cho cô: “Trước tiên đến bệnh viện xem sao. Bệnh tình của mẹ, chú hai trong lòng cũng rõ ràng, nói dối cũng không thể gạt được ông.”
Hạ Thiên Tinh gật đầu, hiện giờ cũng không còn biện pháp khác. Cơm ăn không vô, hai người vội vàng từ nhà hàng đi ra, lái xe đến bệnh viện.
Lúc hai người đến bệnh viện, Phó Dật Trần đã ở tầng trệt chờ bọn họ.
“Tình hình như thế nào?”
Bạch Dạ Kình dẫn đầu hỏi.
Hạ Thiên Tinh lại bồi thêm một câu: “Ba tôi thân thể có hay không chịu ảnh hưởng”
“An ủi ông ấy cho tốt.” Phó Dật Trần chỉ nói một câu như vậy.
Lúc Hạ Thiên Tinh cùng Bạch Dạ Kình đi vào, Lan Đình phu nhân đã tỉnh. Bạch Thanh Nhượng giúp bà ngồi trên giường, đút bà ăn nho.
“Ông đừng chỉ mải đút tôi, chính mình cũng ăn mấy quả đi.”
Bạch Thanh Nhượng hai mắt hồng hồng, nhưng là cưỡng ép cảm xúc chính mình, lắc đầu: “Tôi chỉ muốn nhìn bà ăn.”
Thần sắc mang bệnh của Lan Đình miễn cưỡng nở nụ cười, cũng không nói gì nữa.
Hạ Thiên Tinh nghĩ muốn đẩy cửa đi vào, Bạch Dạ Kình giữ bả vai của cô, lắc đầu với cô. Hai người liền đứng trên hành lang.
Không biết qua bao lâu, Bạch Thanh Nhượng mới từ phòng bệnh bước ra.
“Ba.” Hạ Thiên Tinh đứng dậy.
Bạch Thanh Nhượng nhẹ nhàng đóng cửa lại: “Mẹ con ngủ rồi, cũng đừng đi vào quấy rầy bà ấy.”
“Dạ!”
“Đến phòng bệnh của ba nói chuyện đi.” Bạch Thanh Nhượng dẫn đầu đi đến phòng bệnh. Tuy rằng ông không nói một câu dư thừa, chỉ là, Hạ Thiên Tinh vẫn không bỏ qua giọng điệu trầm trọng của ba, hai mắt đã phiếm hồng.
Bạch Dạ Kình trấn an cô, ba người một trước hai sau cứ thế đi.
Bạch Thanh Nhượng bỗng nhiên mở miệng: “Các con cũng đừng gạt ba, bệnh tình mẹ con, sáng sớm ba đã nghe được.”
“Vừa rồi bác sĩ Phó cũng nói” Bạch Thanh Nhượng nói đến chỗ này, giọng nói ông phát run, ông hít sâu một hơi, mới đem những lời còn lại nói ra: “Bà ấy chỉ còn thời gian ba tháng.”
Lòng Hạ Thiên Tinh như bị ai đánh, hô hấp nặng hơn rất nhiều.
“Ba!” cô thấp giọng gọi một tiếng, thanh âm khô khốc, khàn khàn.
Bạch Thanh Nhượng đột nhiên dừng cước bộ, xoay người lại, nhìn hai người bọn họ: “Chờ hôm nào đó, khi mẹ con khỏe hơn một chút, chúng ta trước tiên đi nhận giấy đăng ký kết hôn.”
“Được. Con sẽ an bài.” Bạch Dạ Kình lập tức gật đầu.
Bạch Thanh Nhượng vui mừng vỗ vỗ vai anh.
Lan Diệp bị tạm giam suốt bảy ngày, cô ta được thả cũng là lúc thông báo được truyền ra.
Từ cảnh cục đi ra, cả người đã không còn bộ dáng Đại tiểu thư Lan gia. Không có kiểu tóc được làm cầu kỳ, hiện giờ một mảnh lộn xộn, nhìn qua rất chật vật.
Cô kéo va li, nhìn ngã tư đường từng chiếc xe chạy qua, trong lòng chỉ có hoang mang không biết nên đi đâu.
Thật sự là buồn cười.
Thế giới lớn như vậy, ngay cả chỗ dung thân cô cũng không có.
Ngay tại giờ phút này, ba chiếc xe, cùng dừng lại. Cô vốn không để ở trong lòng, chỉ là lại đột nhiên đứng trước mặt cô.
Cô ngẩn ra.
Cửa chiếc xe đi chính giữa đột nhiên mở ra.
Gương mặt kia làm cô vừa yêu vừa hận, rõ ràng xuất hiện trước mặt cô. Tay cô kéo túi hành lý, đi càng nhanh, trong lúc nhất thời ngay cả hô hấp đều nặng nề hơn nhiều.
Cô theo bản năng xoay người bước đi.
Là hận.
Hận thấu xương.
Chỉ là, bộ dạng bây giờ của cô vừa chật vật, lại xấu xí, cô cũng không muốn cho anh nhìn thấy. Đúng vậy ngay cả lại hận, cô cũng nhịn không được ảo tưởng ở trong lòng anh mãi mãi là bộ dáng xinh đẹp.
“Ngăn cô ta lại.”
Trong lúc cô còn đang mơ màng, Bạch Dạ Kình đã lạnh lùng lên tiếng.
Một câu nói ra, bảo vệ trên xe đã bước xuống, ba người tiến lên ngăn Lan Diệp lại.
Lúc này Bạch Dạ Kình mới không nhanh không chậm từ trên xe bước xuống, tựa vào thân xe, đứng xa xa nhìn Lan Diệp cùng người của anh so chiêu.
Thời điểm Lan Diệp dốc hết sức lực, có lẽ còn có thể đánh hòa nhau, chỉ là, bị giam một tuần, cô ta làm sao có thể là đối thủ của bọn họ.
Không đến vài phút, liền bại trận. Tóc, càng rối loạn.
“Mang cô ta lên xe.” Bạch Dạ Kình lạnh lùng phân phó. Liếc mắt một cái cũng không muốn nhìn cô.
“Anh muốn dẫn tôi đi đâu”
“Đến nơi tự nhiên sẽ biết.”
Bạch Dạ Kình thậm chí khinh thường cùng cô nói nhiều hơn mấy câu.
Trong nháy mắt, Lan Diệp bị người mang vào trong xe. Ba chiếc xe, không chậm trễ, theo phương đi về phía sân bay.
Thẳng đến lúc xe tới sân bay, Lan Diệp mới hiểu được, trong sân bay, Bạch Dạ Kình cầm tất cả tư liệu của cô đưa cho nhân viên sân bay, phân phó: “Ba người, phụ trách đem cô ta lên máy bay, chú ý canh chừng không cho phép quay trở về nước.”
“Bạch Dạ Kình, chỉ cần tôi không muốn đi, anh không có quyền đem tôi đuổi đi” Lan Diệp giãy dụa, gầm nhẹ với bóng dáng lạnh lùng kia. Chỉ là, Bạch Dạ Kình căn bản cũng chưa từng quay đầu nhìn cô ta.
Giọng nói cô mang theo chất vấn: “Anh đây là lạm dụng chức danh Tổng thống, lấy việc công trả thù riêng, tôi nhất định sẽ nói cho mọi người biết.”
Anh vẫn không dừng lại, cũng không quay đầu lại, kiên quyết tiêu sái rời khỏi sân bay.
Nếu không phải Lan Đình phu nhân lên tiếng cật lực bảo vệ Lan Diệp lúc thẩm tra và phán quyết, Lan Diệp làm sao có thể thoát được. Hiện giờ ngay cả Lan Đình phu nhân đều không quan tâm, còn quấy rầy Thiên Tinh, cần gì phải cho cô ta đường lui.
Sau đó Lan Diệp bị đưa lên máy bay, ít nhất mười năm không được nhập cảnh.
Mười ngày sau...
Bạch Thanh Nhượng cùng Lan Đình tổ chức hôn lễ, cử hành ở thủ đô.
Sáng sớm, thời điểm náo nhiệt, Bạch Dạ Kình đã lái xe chở hai nhân vật chính hôm nay đi đến cục dân chính.
Người có việc vui Thiên Tinh tốt.
Những lời này là đúng.
Bạch Thanh Nhượng cùng Lan Đình, hai người thật vất vả ra viện, hôm nay Thiên Tinh rất tốt. Trên mặt từ đầu đén cuối lộ vẻ tươi cười.
Bạch Nhị gia một thân trang phục cổ kiểu áo Tôn Trung Sơn, quần áo thẫm màu trên có thêu đóa hoa lan, khiến ông càng lộ ra vẻ ôn nhuận nho nhã, có phong thái khi còn trẻ. Lan đình phu nhân là một thân sườn xám màu lam, đoan trang tao nhã.