Trước khi cửa thang máy khép lại, anh lại duỗi tay ra ngăn cản, cửa mở ra.
“Thiên Tinh, em có thể cho anh mấy phút để nói chuyện không?”
Thụy Cương sắc mặt trầm xuống, lời nói lạnh như băng: “Hứa tiên sinh, tổng thống phu nhân của chúng ta bề bộn nhiều việc.”
Lúc này, Hạ Thiên Tinh mới từ phía sau Thụy Cương nhìn anh, ánh mắt Hứa Nham sáng lên, nghĩ đến cô là đồng ý cùng bản thân tâm sự. Chỉ là, Hạ Thiên Tinh lại hướng anh gật gật đầu: “Em lên lầu trước, sau này có cơ hội lại tán gẫu sau.”
Lúc này Thụy Cương lạnh lùng chậm rãi đóng cửa thang máylại.
...
Một màn này, vừa vặn bị Lãnh Phi từ phòng họp đi ra nhìn thấy. Anh ở tầng cao nhất, chỉ cần cúi đầu liền có thể nhìn thấy người trong thang máy. Nhìn qua biết là lầu sáu, cũng thấy rõ ràng Hứa Nham.
Anh dừng lại, giây tiếp theo, tay cầm tư liệu lại bước đi.
Vào phòng họp, hội nghị không gián đoạn. Anh chậm rãi ngồi xuống phía sau tổng thống, đưa tư liệu lên, rồi sau đó cúi đầu ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ một câu.
“Cô ấy đến đây?”
“Vâng.”
“Ở lầu sáu làm gì?” Bạch Dạ Kình đem thanh âm đè thật thấp.
“Hình như là cùng Hứa tiên sinh nói gì đó, cụ thể tôi không rõ.”
Bạch Dạ Kình hơi nhướn mi: “Hứa tiên sinh? Hứa Nham?”
“... Vâng.”
Lãnh Phi vuốt cằm, lại lặng yên nhìn lén sắc mặt tổng thống, đột nhiên cảm thấy chính mình nói có hơi quá. Nhưng là, tổng thống tiên sinh không có biểu tình gì, giống như không thèm để ý, rất nhanh liền lại tâp trung vào hội nghị.
...
Hạ Thiên Tinh được Thụy Cương dẫn vào phòng tổng thống ở tầng cao nhất. Trợ lý vội mang cà phê vào phòng, Hạ Thiên Tinh nhìn thấy, nhợt nhạt cười: “Giúp tôi đổi ly sữa đi, cám ơn.”
Trợ lý chạy nhanh mang cà phê đi, bằng tốc độ nhanh nhất đổi thành ly sữa. Hạ Thiên Tinh nhìn quanh một vòng văn phòng, ánh mắt lại rơi xuống ảnh chụp trên tủ.
Bạch Dạ Kình...
Còn có Lan Diệp...
Ánh mắt rơi xuống Lan Diệp trong ảnh chụp, đáy mắt một mảnh ám trầm.
Cô ngồi ở sô pha, tùy ý trở mình xem sách của anh. Triết học, luôn luôn có hiệu quả thôi miên rất tốt. Hơn nữa vừa mới uống một ly sữa, phụ nữ có thai lại thích ngủ, ngồi trong chốc lát cả người liền mệt mỏi.
Đến cuối cùng, cô cứ thế nằm trên sô pha ngủ mất.
Chỉ là, không biết có phải hay không bởi vì bị những lời nói của Lan Diệp vừa rồi ảnh hưởng,nên vừa nhắm mắt đã gặp ác mộng.
“Dạ Kình...”
“...Dạ Kình, anh không thể xảy ra chuyện...”
Cô nỉ non, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra. Bạch Dạ Kình sau khi họp xong, đẩy cửa tiến vào, liền nhìn thấy một màn này. Hơn nữa, cô không chỉ thấy ác mộng, thân thể trên sô pha còn không ngừng động đập, sẽ theo sô pha ngã xuống đất.
Cả người anh căng thẳng, hai bước làm một. Tài liệu trong tay, tùy tiện ném, đôi tay rắn chắc hữu lực để cạnh sô pha. Quả nhiên thân thể cô trở mình lại, vững vàng ngã vào lồng ngực vững trãi của anh.
Thở phào một hơi.
Cứ như vậy, cô cũng bị bừng tỉnh. Đôi mắt đầy sương mù, chống lại khuôn mặt quen thuộc. Do vừa gặp ác mộng nên hơi thở dồn dập, hai tay theo bản năng ôm chặt lấy cổ anh, khuôn mặt đầy mồ hôi chôn ở trước ngực anh, tham luyến cảm thụ độ ấm của anh, nghe tiếng tim đập nhịp nhàng của anh...
“Làm sao vậy?” Anh thấp giọng hỏi, đem cô ôm càng chặt.
“... Gặp ác mộng.” Cô rầu rĩ nói.
Bạch Dạ Kình ôm chặt lấy cô, làm cho cô ngồi ở trên đùi chính mình. Hai tay để trên lưng cô, chậm rãi chấn an, ánh mắt mang theo tìm tòi nhìn cô: “Hôm nay sao lại đột nhiên đến đây?”
Bọn họ cùng một chỗ lâu như vậy, hình như cô chưa từng đến nơi công tác của anh, sợ cho anh thêm phiền toái.
Lần trước lại đây, đã rất lâu, khi đó hai người quan hệ còn chưa xác định.
Hạ Thiên Tinh bắt lấy tay anh, trở mình lấy tin nhắn của Lan Diệp đưa cho anh xem. Anh mi tâm nhăn lại: “Lan Diệp gửi?”
“Uhm. Em đã tìm được nơi ở của cô ta, vừa mới em đi gặp cô ta.”
“Một mình em đi gặp cô ta?” Cả trong ánh mắt lẫn giọng nói của anh đều lộ ra trách cứ.
“Đương nhiên không phải. Cô ta và anh đều từ quân đội ra, em một người đơn thương độc mã đi tìm cô ta, không phải tự tìm ngược sao? Em dẫn theo hai vệ sĩ cùng đi, cô ta căn bản không có cơ hội lại gần em.”
“Xem ra em không quá ngốc.”
Hạ Thiên Tinh tức giận trừng mắt: “Anh đây là xem thường em.”
Không phải xem thường, trên thực tế là lo lắng.
Cô cùng Lan Diệp là không cùng một cấp bậc.
Bạch Dạ Kình rút khăn tay giúp cô lau mồ hôi trên trán: “Em đi tìm cô ta, là nói chuyện gì, khiến em đến nơi này của anh còn gặp ác mộng?”
Hạ Thiên Tinh ánh mắt u ám, trong chốc lát không nói gì, chỉ đem mặt nhẹ nhàng tựa trên vai anh.
Bạch Dạ Kình nhìn biểu cảm của cô, tay đặt trên vai cô vỗ nhè nhẹ: “Làm sao vậy?”
“Cô ta nói... Một ngày nào đó... Cô ta sẽ cùng anh đồng quy vu tận.”
Thần sắc Bạch Dạ Kình càng thêm lạnh lẽo.
Cô tiếp tục nói: “Còn nói, về sau... Hai người thời điểm đi gặp diêm vương cũng đi cùng nhau, cô ta còn phải cùng anh cùng một chỗ, sau này không ai có thể tách rời.”
Bạch Dạ Kình lạnh lùng cười một tiếng: “Ý nghĩ kỳ lạ!”
Hạ Thiên Tinh”Uhm” một tiếng, ngồi thẳng thân mình, lại giúp anh chỉnh lại cà- vạt trước ngực. Một hồi lâu cũng không có nói chuyện.
Buông xuống mắt Bạch Dạ Kình nhìn cô hỏi: “Lo lắng?”
Trong lòng cô, chính là bởi vì có điểm bất an, mới có thể phá lệ tới đây.
“...Cô ta hiện tại như người điên, không có vướng bận, tự nhiên sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì. Em sợ cô ta sẽ làm ra chuyện thương tổn đến anh.”
“Hiện tại cô ta ở đâu? Nếu không để anh kêu vệ sĩ bắt cô ta về?”
“Bị cảnh sát mang đi rồi.” Hạ Thiên Tinh bĩu môi: “Cô ta đường đường là thiên kim đại tiểu thư trên người chỉ có 800 đồng, lại chạy tới ở khách sạn 7800 đồng một đêm. Kết quả, 7000 đồng không có tiền trả, người ta báo cảnh sát, cô ta được đưa đến cục cảnh sát.”
“...”Bạch Dạ Kình không nói gì, khẽ lắc đầu.
Là Đại tiểu thư Lan gia, lại khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Anh cầm điện thoại trên sô pha lên, gọi cuộc gọi nội bộ. Rồi sau đó phân phó: “Điều tra giúp tôi, Lan Diệp bị ai bắt ở cục cảnh sát. Nhanh chóng báo tin tức cho tôi.”
Phân phó xong, liền tắt điện thoại.
Hạ Thiên Tinh hỏi anh: “Bây giờ là lúc mang Lan Diệp về sao? Nếu cô ta vẫn ở trong nước, ẩn núp ở một nơi gần đây, em rất không yên tâm.”
Bọn họ ở ngoài sáng, cô ta ở trong tối, bọn họ cũng không có thể lúc nào cũng thời thời khắc khắc đều đề phòng cẩn thận. Huống chi, không thể cả đời mỗi ngày đều lo lắng đề phòng. [Thêm "gác sách" khi tìm truyện để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
“Anh sẽ trục xuất cô ta ra nước ngoài. Lan Chiến đã bị phán tử hình tội phản quốc, Lan Diệp là con gái ông ta, lý do này đủ trục xuất cô ta.” Bạch Dạ Kình thản nhiên lên tiếng trấn an. Hạ Thiên Tinh nghe xong, trong lòng yên ổn hơn một chút, cô không muốn anh gặp chuyện không may, cũng không thể tưởng tượng tình hình nếu anh xảy ra chuyện gì. Cô lại phải làm thế nào?