Đôi môi Trì Vị Ương run rẩy, muốn nói gì đó nhưng yết hầy như bị nhét bông không thể cất lời, ngay cả thở thôi cũng cảm thấy khó khăn.
Đó là sợi dây chuyền.
Lúc bọn họ còn nhỏ cực kì lưu hành nên đã tìm thợ thủ công làm thành một bộ đồng hồ nhỏ đeo lên cổ, lúc đó là cách làm cực kì mới mẻ. Có món đồ chơi nhỏ đó hầu như mọi người đều cảm thấy hâm mộ.
Điều kiện gia đình Trì Vị Ương không tệ cho nên đã lặng lẽ cầm ảnh chụp chung của cô và Phó Dật Trần rửa thành hai tấm
Vốn định làm thành món quà nhỏ anh nhưng cuối cùng lúc lấy ra anh lại đeo ảnh chụp của cô vào đồng hồ rồi, còn ảnh chụp của Phó Dật Trần bị cô ép giữ lại.
Lúc đó lòng cô cực kì ngọt ngào. Đến giờ đã hơn mười năm rồi thậm chí cô còn nhớ rõ buổi tối hôm đó cô nằm trên giường ôm chiếc đồng hồ như bảo bối đi vào giấc ngủ, tâm tình cực kì ngọt ngào.
Nhưng mà càng về sau khung cảnh này lưu lại trong lòng cô cũng chỉ còn lại sự bi thương.
“Thứ này nếu Phó tiên sinh thích thì tự giữ lại đi. Với tôi mà nói nó đã không còn ý nghĩa gì nữa, chỉ là đồ bỏ đi thôi.” Trong lòng cuộn sóng mãnh liệt, hàng trăm tư vị nhưng cô vẫn cưỡng ép bản thân. Gương mặt không hề có chút gợn sóng: “Bên trong hơi lộn xộn, tôi không mời tiên sinh vào nữa.”
Cô vừa nói xong dùng sức gạt tay Phó Dật Trần. Từng ngón từng ngón gạt ra, nhưng mà anh như dùng hết sức lực cả người lù lù bất động.
Anh đau đớn nhìn cô, bàn tay kia nắm chặt chiếc đồng hồ cũ không buông, đồ kim loại cũ đâm rách bàn tay anh nhưng anh không hề biết đau.
Bởi vì...
Đau hơn là lòng anh.
Đồ bỏ đi.
Thứ này hiện tại đối với cô chỉ là đồ bỏ đi thôi sao?
“Vị Ương, đứa bé này là của anh, anh không buông tay được.”
Ánh mắt Trì Vị Ương lóe lên nước mắt, tầm mắt của cô nhìn nơi bàn tay hai người vướng mắc. Cổ tay mảnh khảnh của cô đỏ ửng, cơ hồ lộ ra vết ứ đọng.
“Tôi chỉ muốn hỏi anh một chút.” Cô hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên: “Hôm nay anh tới tìm tôi, vợ anh có biết không?”
“...” Phó Dật Trần mím chặt môi, một lúc lâu sau mới nói: “Anh đột ngột quyết định cho nên chưa kịp thương lượng với cô ấy.”
Trì Vị Ương chỉ cảm thấy trái tim như muốn vỡ ra.
“Buông tay.” Hai chữ này càng sẳng giọng hơn.
Anh vẫn như cũ không buông lỏng, đối mặt với cô, trong mắt anh chỉ còn lại sự thống khổ.
“Phó Dật Trần, anh có nghe hay không hả? Tôi bảo anh buông tay.” Cảm xúc của cô đột nhiên mãnh liệt, hốc mắt phiếm đỏ trừng anh.
“Hai chúng ta nói chuyện thật tốt đi.”
Cảm xúc của Trì Vị Ương không khống chế được, cho anh một bạt tai. Căn bản Phó Dật Trần không hề né tránh, một cái bạt tai quăng qua cực kì vang dội. Gương mặt anh vốn bị lạnh xanh xao cả lên lúc này lại sưng đỏ.
Cảm xúc của anh cực kịch liệt lên, nháy mắt chế trụ tay cô, đẩy cô dựa vào ván cửa. Thân thể cao lớn tới gần dùng sức vây cô nơi đó.
Trong lòng Trì Vị Ương cực kì thống khổ, ngẩng đầu lên nhìn thấy hốc mắt anh đỏ lên, trong mắt kím nén sự đau đớn, như vữa thống khổ vừa vùng vẫy vậy. Nhưng mà thống khổ như vậy cô lại nhìn không thấu.
Vốn tưởng anh muốn nói gì với cô nhưng mà một lúc lâu anh vẫn không nói gì, chỉ vây co lại, đôi mắt đầy hơi nước nhìn cô, phảng phất như muốn khắc cô vào mắt. Hô hấp ngày càng nặng, càng áp lực.
Nháy mắt...
Anh dùng sức, muốn ôm cô vào lòng. Cái ôm đó làm cho cô sợ hãi. Cô cực kì hoài niệm, hoài niệm đến nỗi dễ dàng rơi vào tay giặc cũng trầm mê.
Cho nên khi cánh tay người đàn ông chưa kịp chạm tới cô, cô như chim sợ cành cong, hai tay dùng sức đẩy anh, ngăn cách bản thân mình lại. Nhân lúc anh run sợ, cô dùng sức kéo cửa chạy trốn vào nhà.
Bóng lưng hoảng hốt dó làm cho Phó Dật Trần cảm thấy thất bại.
“Vị Ương.”
“Anh đi đi.” Bên trong cánh cửa vang lên âm thanh khàn khàn: “Xem như tôi cầu xin anh, không cần quấy rầy tôi nữa, niệm tình chúng ta từng là bạn bè mà thả cho tôi một con đường sống có được không?”
Giọng điệu của cô như cầu xin vậy.
Mỗi một chữ hèn mọn như vậy, lại cực kì quyết tuyệt.
“...” Phó Dật Trần muốn nói gì đó nhưng mà cuối cùng vẫn không nói nên lời. Lồng ngực như bị xét rách, máu chảy đầm đìa, nhưng mà tất cả đều là gieo gió gặt bão.
Bên trong cánh cửa.
Cả người Trì Vị Ương phát run, từ từ trượt theo ván cửa ngồi xổm xuống. Cô cuộn cả người như nhộng, như muốn để cho bản thân bớt đau khổ hơn, nhưng ngày càng lan tràn trong lồng ngực, càng lúc càng lan rộng ra.
Cô dùng sức che ngực, dùng sức hít thở, hốc mắt ngấn lệ, cuối cùng vẫn không nhịn được, như trân châu bị chặt đứt vậy.
Không biết bản thân ngồi đã bao lâu đến khi ngoài cửa không nghe thấy tiếng động gì nữa.
Anh đi rồi.
Nhất định là đi rồi.
Anh đã có vợ có con còn ở lại thì có ý nghĩa gì chứ?
Theo cô, giữa bọn họ không nên có chút vướng mắc gì. Nhưng mà nghĩ đến gặp lại anh phải rất lâu nữa, trong lòng vẫn không nhịn được cảm thấy mất mác.
Bàn tay nhẹ nhàng che bụng, sờ sờ, bên trong là sinh mệnh bé nhỏ hiện tại là cây cột chống đỡ duy nhất của cô.
Rất lâu sau cô mới chống cửa từ từ đứng lên, hai chân còn hơi phát rung.
Cô nặng nề bước chân đi vào phòng để bản thân mình nằm lên giường.
Bên ngoài tuyết đã bắt đầu rơi.
Lòng cô như có tuyết rơi, lò sưở trong phòng đã đốt lên nhưng hơi ấm vẫn không thể nào tiến vào lòng cô.
Người mang thai luôn thích ngủ, cô nằm đó không biết trải qua bao lâu thì vô tri vô giác mà ngủ. Mãi đến khi có giọng nói của phu nhân Lisa ở bên ngoài vang lên.
“Này chàng trai trẻ, sao cậu lại ngồi xổm ở chỗ này?”
Chàng trai trẻ?
Bỗng dưng Trì Vị Ương mở mắt ra lập tức tỉnh táo rồi, không phải là...
“Ôi chao, haiz, sao cậu lại ngủ thiếp ở nơi này? Trời lạnh như vậy, ngủ ngồi ở nơi này là muốn bị đông chết sao?” phu nhân Lisa như đang lắc lắc đối phương: “Này, chàng trai trẻ, mau tỉnh lại đi.”
Trì Vị Ương gần như lập tức từ trên giường ngồi dậy, ngay cả giầy cũng không thèm đi vào liền chạy ra cửa. Nhưng mà lúc bàn tay chạm tới cửa, cả người đột nhiên tỉnh táo lại.
Bước chân lập tức dừng lại.
Anh ở bên ngoài chịu lạnh thì liên quan gì tới cô.
Anh là bác sĩ mà đương nhiên biết chăm sóc bản thân. Hơn nữa cô cũng không là gì của anh, có tư cách gì mà lo lắng cho anh, nghĩ cho anh.
Đúng thế, người đàn ông có vợ rồi nếu cô còn lo lắng nữa, lại nhớ mãi không quên thì sẽ bị coi thường.