Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Thì ra là vậy.” Hạ Thiên Tinh gật đầu.
Thì ra, anh từng đến nơi này, khi đó, bọn họ còn chưa quen bi6t1 nhau, chỉ có liên quan đến đứa nhỏ. Bây giờ có thể đi cùng anh đến nơi anh từng đi, đi con đường anh từng đi, hiểu biết cuộc sống anh từng trải qua, cảm giác này, tương đối đặc biệt.
Xe chạy đến trước.
Mở cửa sổ, làn gió ấm áp thổi đến, thổi tan khí lạnh của nước S còn lưu lại trên người bọn họ, chỉ cảm thấy cả người cực kỳ thoải mái.
Cô lười nhát duỗi người, chuyên tâm nhìn mỗi một cảnh đường phố.
Bạch Dạ Kình có một biệt thự nhỏ tinh xảo ở đây. Xe chạy vào bãi đậu xe trong nhà. Hạ Đại Bạch đặc biệt hưng phấn, thét lên, nhảy nhót kéo vali.
Trong sân nuôi một con chó Alaska lớn hung tợn, xe dừng lại, liền sủa lên với bọn họ.
Nhưng vì nó bị khóa lại, cho nên, Hạ Đại Bạch không sợ nó, còn làm mặt quỷ. Hạ Thiên Tinh khi bé từng bị chó cắn, nên sợ chó lớn nhất, rụt cổ, theo bản năng nhích lại gần người đàn ông.
“Được rồi, Bát Ca, không được phép sủa nữa.”
Anh che cô ở sau lưng, khẽ quát. Ngay cả chó cũng sợ uy nghiêm của anh, sủa hai tiếng, bị anh trừng, sủa nhỏ hai tiếng, ngoan ngoãn nằm yên.
Hạ Thiên Tinh thả lỏng: “Nó cũng là anh nuôi sao?”
“Không tính là vậy. Chủ nhân nó là người khác. Bát Ca càng già càng lớn, đối phương không thể lo được, cho nên nhờ nuôi nó ở đây. Đi thôi, vào trước rồi nói sau.” Bạch Dạ Kình vỗ lưng cô, xách vali, cầm chìa khóa mở cửa.
Hạ Thiên Tinh lại nhìn mắt con chó kia. Nó hà hơi, hung tợn trừng cô, cô không dám nhìn nữa, vội vàng ôm Hạ Đại Bạch đi theo sau lưng anh.
Biệt thự tuy nhỏ nhưng cái gì cũng có đầy đủ.
Nhìn ra được, nơi này mỗi ngày đều có người đến quét dọn, cho nên rất sạch sẽ.
Bạch Dạ Kình đi chân trần vào, Hạ Đại Bạch vui vẻ đi theo anh.
“Mang dép vào.” Hạ Thiên Tinh vừa vất giọng vừa mở cửa tủ giày. Tủ giày đầy giày phụ nữ, khiến cô sửng sốt thật lâu. Cô biết những kiểu giày đó. Là kiểu kinh điển loại tốt rất nhiều năm trước.
Cho nên.
Nơi này, tại sao có thể có giày phụ nữ?
Cô dự đoán được, tuyệt đối không thể nào là của bạn gái người trông nhà giúp anh mang đến. Cách ăn mặc của người đó, cũng không phải là người giàu sang, một tủ giày, một đôi chính là bốn năm con số, cộng lại số tiền càng nhiều. Không giống người nọ, ngược lại giống như của Bạch Dạ Kình hơn.
Cô nhớ đến những lời nữ tiếp viên hàng không nói trên máy bay. Người đàn ông ưu tú như Bạch Dạ Kình, đúng là không thể chỉ có một mình cô.
Cho nên, trước kia, anh đến đây, đều dẫn theo những người phụ nữ khác?
Con chó bên ngoài…
Bát Ca càng già càng lớn, đối phương có tiện nuôi hay không, phải là một cô gái mới có thể không tiện nuôi.
Hạ Thiên Tinh càng nghĩ càng nhận ra hình như là vậy. Nghĩ đến trong biệt thự này có rất nhiều phụ nữ ở cùng anh, ngực liền buồn rầu.
Mặc dù đã là chuyện quá khứ, bây giờ cô so đo, sẽ tỏ ra cực kỳ hẹp hòi, nhưng làm sao đây? Cô không thể làm dáng vẻ hào phóng.
Cô lấy một đôi dép nữa, còn chưa mang vào, lại ngượng ngùng đặt vào. Nhất định là dép của cô gái kia, cô không muốn mang.
Hạ Thiên Tinh đi lên phòng ngủ trên lầu, vừa đi vừa nghĩ, cô gái trước kia anh coi trọng sẽ có hình dáng gì. Từ những đôi giày kia có thể nhìn ra, nhất định là phẩm vị rất tốt.
A~
Thật buồn rầu.
Cô hiện giờ cảm thấy ngay cả cầu thang cũng không vừa mắt như vậy. Bởi vì mỗi một bậc thang cô gái kia đều đi qua. Nói không chừng, hai người bọn họ còn hôn nhau trên cầu thang. Với trình độ sắc của anh mà nói, tuyệt đối là có thể.
Nghĩ đến đây, Hạ Thiên Tinh cảm thấy đầu muốn nổ tung, ngực chua xót.
Cô đang ghen.
Rất ghen rất ghen, cho dù là chuyện đã lâu trước kia, cô cũng rất ghen tỵ.
Cho nên, lúc vào phòng ngủ, thấy cái giường kia, cả người lại không được tự nhiên. Cô kéo vali, im lặng không lên tiếng muốn đi qua căn phòng khách.
“Quay lại!”
Bạch Dạ Kình vừa ngẩng đầu, chỉ thấy được bóng lưng của cô.
Cô cắn môi, rõ ràng không muốn ngừng lại, nhưng hai chân vẫn đứng yên theo bản năng.
“Đi đâu?” Anh hỏi.
“Em ngủ cùng con trai.” Thanh âm buồn rầu.
“Em nói gì?”
“Em muốn ngủ cùng Đại Bạch.” Hạ Thiên Tinh chậm rãi xoay người lại, ánh mắt lại rơi vào cái giường kia.
Cái giường kia là phong cách Châu Âu, rất mộng ảo, Hạ Thiên Tinh vừa nhìn liền biết tuyệt đối không phải phong cách của anh. Hơn nữa, anh hoàn toàn không có cách nào chịu đựng phong cách thiếu nữ này.
Nếu không phải người mua cái giường này rất quan trọng với anh, anh nhất định đã sớm đổi.
Hạ Thiên Tinh càng nghĩ càng khó qua.
Hu hu, cô vốn cảm thấy có thể hiểu quá khứ của anh, sẽ rất vui vẻ. Nhưng quá khứ này, cô phải đối diện với cái giường này thế nào, còn không biết từng có bao nhiêu người phụ nữ từng lăn lộn trên giường với anh.
Nếu cô nằm đó ngủ, chính là đại ngu ngốc.
“Em đang nghĩ gì?” Bạch Dạ Kình dò xét cô từ trên xuống dưới, phát hiện cô ưu tư khác thường, nhưng không nghĩ ra rốt cuộc là tại sao.
Rõ ràng vừa rồi còn rất tốt.
“Không nghĩ gì hết. Dù sao em không muốn ngủ cùng anh.” Hạ Thiên Tinh rũ mắt đứng đó, thanh âm ép đến thật thấp, nắm chặt vali.
Bạch Dạ Kình cau mày: “Đột nhiên náo loạn với anh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
“…” Hạ Thiên Tinh cắn môi: “Em không có náo loạn.”
Đây cũng không có náo loạn? Chỉ thiếu chưa khắc bốn chữ ‘Tôi rất tức giận’ lên trán.
Bạch Dạ Kình trừng cô. Cô kéo vali muốn đi. Ừm, bây giờ ngực khó chịu, cô phải đi ra ngoài hóng mát, không thể để mình chết ngộp. Vì hiện ở trong đầu, lăn qua lộn lại, lật đến lật lui, tất cả đều là hình ảnh anh và người phụ nữ khác lăn lộn trên giường.
Cho nên nói, trí tưởng tượng của phụ nữ quá tốt, thật sự không phải là một chuyện tốt. Nhất định chính là tự ngược.
Bạch Dạ Kình cũng không phải người tính tình tốt, càng không biết cách dỗ phụ nữ, nhất là phụ nữ đột nhiên không biết tại sao tức giận với anh, anh càng không biết đối phó thế nào. Cho nên, không nói hai lời, đưa tay kéo cô.