Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bạch Dạ Kình nghe có tiếng động, quay đầu lại, ánh mắt nhìn cô một chút, sắc mặt tối lại, có chút khó coi.
Chỉ nghe bên kia có người nói: “Người đằng sau sao lại có chút quen mắt thế nhỉ?”
Hạ Thiên Tinh thấy sắc mặt Bạch Dạ Kình thay đổi, biết mình đã làm sai. Cô nên gõ cửa đi vào nhưng vẻ mặt anh có vẻ như tức giận, nhưng lại có chút không giống.
Có chút ảo não, cô sợ làm ảnh hưởng đến anh, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, định đi ra ngoài.
“Đợi một chút!”
Bạch Dạ Kình quát một tiếng. Rồi sau đó, nói với mọi người: “Nghỉ giải lao 10 phút, lát nữa chúng ta tiếp tục!”
Từng câu từng chữ đều lạnh lùng, cứng rắn, không có chút nhiệt độ.
Không đợi những người khác nói gì, anh quyết định tắt may, hội nghị đã cắt đứt.
Hạ Thiên Tinh đứng bên ngoài, chớp chớp mắt mới nghe thấy anh nói: “Vào đây!”
Cô suy nghĩ một chút, xoay người đi vào.
Ánh mắt Bạch Dạ Kình luôn ở trên người cô. Cô đi vào trong phòng, đến bàn đọc sách, ánh mắt anh vẫn luôn ở trên người cô.
Cô không ngẩng đầu, cảm thấy có một chút nguy hiểm.
Người này, tính khí kém như vậy, cũng không biết anh có vì chuyện này mà nổi giận với cô không?
Hạ Thiên Tinh đặt cốc nước và chỗ thuốc xuống. Thật ra cô vẫn cảm thấy tủi thân. Cho dù cô hơi ngốc nhưng mà anh cũng không cần hung dữ, nhìn cô chằm chằm như vậy chứ!
Cô cũng không cố ý mà!
Cô buồn rầu: “Em để nước và thuốc ở đây. Nhớ uống bốn viên đó!”
Không ngẩng đầu nhìn anh, cô định xoay người rời đi. Bạch Dạ Kình chợt đứng dậy, kéo cô lại.
Sức lực của anh rất lớn khiến cô kinh ngạc. Khi cô chưa kịp hoàn hồn đã bị anh ôm đến bàn sách.
Bên kia.
“Lần trước hủy hôn lễ với Tống Duy Nhất thành như vậy. Hơn nữa, bao nhiêu năm rồi không thấy ngài Tổng thống có scandal tình cảm nào. Tôi còn nghĩ rằng, ngài Tổng thống không thích phụ nữ!”
“Bây giờ xem ra, cũng có lúc ngài ấy phong lưu đó. Chỉ cần không thích đàn ông là tôi cảm thấy yên tâm rồi!”
Tín hiệu vừa ngừng, mọi người đã trò chuyện, giọng nói có một chút mập mờ.
“Cùng nhân viên nữ ở phòng làm việc có dính dáng, cậu cũng nên yên tâm rồi.” Lan Chiến không nhịn được mà đen mặt, nói. Ông vạn nhất không ngờ rằng ngài Tổng thống coi thường con gái ông ta lại có quan hệ không rõ ràng với một nhân viên bình thường.
“Có dính dáng với nhân viên nữ cũng không có chuyện gì mới mới mẻ cả. Đàn ông mà, bao giờ chẳng có năm thê bảy thiếp. Nhất là một người trẻ tuổi giống như ngài Tổng thống. Lão Lan à, ông cũng đừng để ý quá làm gì. Bọn họ cũng chỉ đùa giỡn thôi, không phải là thật đâu!”
Lan Chiến vẫn cảm thấy bất bình cho con gái mà tức giận. Trong lòng ông ta, Lan Diệp là một bảo bối, phải được người khác nâng niu như bảo bối. Trên đời không có ai có thể so sánh với con gái ông ta, rất hợp với Tổng thống. Cũng không nghĩ rằng, Tổng thống lại không có mắt nhìn như vậy.
Hạ Thiên Tinh bị anh ôm đến bàn sách, hơi lờ mờ. Hai chân hơi lắc lư trong không trung, định tụt xuống. Hai tay chống lên bàn, cơ thể cao lớn cúi xuống, cô bị buộc phải lui về sau.
Trên người anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi, anh để cổ áo rộng mở. Khi cúi người như vậy để lộ cảnh xuân, cực kỳ hấp dẫn, khiến Hạ Thiên Tinh cảm thấy khô miệng.
Cô ho nhẹ một tiếng, giơ tay đẩy bả vai anh: “Làm gì vậy?”
“Em cứ như vậy mà đi vào hả?” Vẻ mặt Bạch Dạ Kình vẫn căng thẳng, nhíu chặt chân mày.
Hạ Thiên Tinh cắn môi, giải thích: “Em không biết anh đang họp bên trong. Lần sau khi đi vào em sẽ nhớ gõ cửa. Không, để cẩn thận thì sau này anh ở trong phòng làm việc, em sẽ không vào!”
“Sao lại nói chuyện gõ cửa hay không?” Bạch Dạ Kình nhìn cô một cái. Ánh mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô rồi nhìn xuống dưới, nhìn cổ áo rộng mở của cô, chân mày nhíu chặt, đôi môi mỏng hơi nhếc lên: “Em mặc như vậy mà đi ra luôn à?”
Cổ áo ngủ được mở rộng, bên trong cô chỉ mặc đồ lót, cho nên trông cực kỳ quyến rũ nhưng không hề để lộ cái gì.
“Trong hội nghị đều là đàn ông!” Vẻ mặt anh lạnh lẽo.
Cho dù nói đều toàn là ông già nhưng già đến mấy cũng là động vật giống đực. Bên ngoài kia còn Thụy Cương và Lãnh Phi nữa.
Dáng vẻ này, ý anh muốn ngoài anh ra không thể để người đàn ông khác nhìn.
Hạ Thiên Tinh vừa nghe, vui vẻ. Cho nên: “Ngài Tổng thống à, không phải anh đang nổi giận với em vì chuyện này chứ?”
Người đàn ông này, quá hẹp hòi mà. Ừm, nhưng mà cô vẫn cảm thấy có chút gì đó ngọt ngào.
“Không nên sao?” Anh cau mày: “Biết mặc như vậy sẽ có hậu quả gì không?”
Không biết mới lạ đó.
Hạ Thiên Tinh thấy ánh mắt vừa tối của anh, định nhanh chóng chạy ra. Nhưng mà, Bạch Dạ Kình còn nhanh hơn, cánh tay dài ôm lấy cô để cô dựa vào lồng ngực anh. Bàn tay anh chui vào áo ngủ của cô, nhẹ nhàng dò xét.
“Đừng mà!” Bàn tay cô nhũn ra, giữ chặt lấy nắm tay anh.
“Biết sai chưa?” Anh nhìn cô từ trên xuống, đầy vẻ uy hiếp.
“Em biết sai rồi. Ngài Tổng thống, bỏ qua cho em đi mà!” Cô đáng thương, chắp hai tay trước ngực, khẩn cầu anh. Cái dáng vẻ này của cô cực kỳ đáng yêu.
Trong mắt anh thoáng qua chút tối, thật sự không muốn cứ thả cô đi như vậy.
Hạ Thiên Tinh liếc mắt một cái có thể hiểu được ý đồ của anh, vội vàng nhắc: “Bạch tiên sinh, bác sĩ Phó đã đặc biệt dặn dò, bây giờ anh không thể vận động kịch liệt. Còn nữa, anh chỉ được nghỉ giải lao mười phút là tiếp tục họp rồi!”
Đúng là như vậy.
Anh không thể trì hoãn hội nghị nữa.
Bạch Dạ Kình nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, cắn một cái lên mũi cô, sức lực không nặng không nhẹ.
Cô bị đau kêu một tiếng, chỉ nghe anh trầm giọng mở miệng: “Buổi tối, chỉ có hai người chúng ta, phải mặc như thế! Nhưng mà, bên trong đừng mặc gì.”
Gương mặt Hạ Thiên Tinh đỏ lên.
Nghĩ hay thật đó. Buổi tối cô sẽ mặc thật kín, cẩn thận. Nếu không chắc chắn sẽ có vận động kịch liệt nữa. Bác sĩ Phó hỏi đến, anh sẽ nói tại cô mặc quá ít, chủ động dụ dỗ anh.
Hạ Thiên Tinh không nói gì, chui ra khỏi lòng anh: “Mau uống thuốc đi. Còn nữa, đừng họp quá muộn, lát nữa thôi là Đại Bạch sẽ tan học cũng nên ăn cơm tối!”
“Ừ!” Anh gật đầu, buông cô ra.
Bưng ly nước, ngửa đầu dứt khoát nuốt thuốc vào. Hạ Thiên Tinh cất thuốc đi, nhìn anh: “Vậy em ra ngoài đây!”
Anh gật đầu.
Khi cô ra đến cửa, dường như anh nhớ đến cái gì, mở miệng: “Lan Đình phu nhân về nước. Em có muốn gặp mặt bà ấy một lần không?”