Bạch Dạ Kình nói đến chỗ này thì dừng một chút, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, có vài phần hứng thú: "Con dâu tương lai, tất nhiên ba phải nghĩ cách để thân thiết rồi."
Hạ Thiên Tinh thấp thỏm nhưng hờn dỗi một tiếng, cười nói: "Ai là con dâu chứ? Em còn chưa đồng ý gả cho anh đâu đó!"
Ngoài miệng nói như vậy nhưng ánh mắt sáng ngời của cô đã bán đứng hết thảy.
Phụ nữ luôn có chút kiểu cách, rõ ràng là yêu người đàn ông này nhưng vẫn mạnh miệng không chịu thừa nhận.
"Con cũng đã có, không đồng ý cũng phải đồng ý!" Bạch Dạ Kình giữ cằm cô, lắc nhẹ.
"Có nghe lão phu nhân nói chưa? Hôm nay phải tạo thêm một đứa, tốt nhất là được một cô con gái!"
Hạ Thiên Tinh nhìn anh, trong lòng cũng gợn sóng.
Thật ra thì cô vẫn muốn sinh cho anh một đứa con, Hạ Đạ Bạch đã bốn tuổi nhưng suốt bốn năm quan trong của bé anh lại không có ở bên cạnh. Cô rất muốn trong tương lai có thể bù đắp sự tiếc nuối này cho anh.
Nếu như bọn họ có thể có đứa bé khác...
Hạ Thiên Tinh nghĩ thầm, ánh mắt lơ đãng nhìn lên trên. Có một căn phòng không có đèn nhưng ngoài hành lang bật đèn sáng trưng.
“Ai ở đó vậy?” Hạ Thiên Tinh tò mò hỏi: “Trong nhà anh còn ai nữa sao?”
“Đã nói qua với em rồi! Chú anh đó!” Bạch Dạ Kình nhìn một cái: “Lúc đầu khi sửa chữa lại căn biệt thự này thì ba anh vẫn giữ lại phòng cho chú. Một thời gian ngắn nữa, chú muốn chuyển ra ngoài. Cho nên dạo gần đây đang sửa lại tầng đó. Rất nhiều thứ phải trang trí lại!”
Hạ Thiên Tinh khẽ vuốt cằm, nhớ tới cái gì đó, hỏi: “Vậy lần trước chuyện chúng ta đề cập tới con gái của Lan Đình phu nhân, anh có tìm hiểu được gì không? Đứa bé đó có phải là con của chú anh không?”
Bạch Dạ Kình dắt cô lên xe, qua lớp cửa kính, tầm mắt vẫn nhìn trên tầng, mới nói: “Đã có đầu mối. Nhưng có phải là con gái của chú anh4không thì đợi đến khi anh tham dự hội nghị Liên Hợp quốc lần này, sẽ hỏi rõ Lan Đình phu nhân sau!”
“Hi vọng đây thật sự là con của chú anh. Như vậy thì chú ấy sẽ không còn cô đơn!” Hạ Thiên Tinh cảm thán.
Bạch Dạ Kình cũng đồng tình với cô, xúc động nói: “Thật có chút mong đợi muốn gặp cô em họ này của anh một lần. Không biết con bé sống như thế nào?”
“Chắc chắn sẽ có cơ hội! Đúng rồi!” Hạ Thiên Tinh nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn anh: “Ngày kia anh đã đi rồi sao?”
“Ừ!”
“Vậy lần này đi bao lâu?”
Bạch Dạ Kình tựa vào lưng ghế, nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Không nỡ sao?”
Hạ Thiên Tinh không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn anh. Nhưng ánh mắt nồng nàn kia đã thay hơn ngàn vạn lời. Bạch Dạ Kình chỉ cảm thấy trái tim rạo rực, đưa tay kéo cô để cô tựa vào lòng anh.
Anh để cằm lên đỉnh đầu cô: “Có muốn đi với anh hay không?”
Sắp xếp một phiên dịch viên đi cùng cũng là3chuyện rất bình thường.
Không phải Hạ Thiên Tinh không muốn đi, cô cũng có chút quen biết với Lan Đình phu nhân, đi thăm bà ấy cũng tốt. Nhưng cô vẫn lắc đầu, ngẩng đầu nói: “Anh sang đó làm việc, em ở đó cũng không giúp được gì. Điều đó khiến em cảm thấy mình rất vô dụng. Cho nên, anh cứ bận việc của mình đi, em còn phải lo nhiều chuyện khác!”
Thật ra thì cô không muốn quá bám lấy anh. Cô sợ mình quá quyến luyến sẽ tự đánh mất bản thân.
“Em phải làm gì?” Anh vuốt tóc cô.
“Em định cuối tuần sẽ dẫn Đại Bạch đi thăm mẹ! Trời đã trở lạnh rồi, em lo vết thương của mẹ sẽ bị ảnh hưởng!”
Đi thăm mẹ là chuyện cực kỳ hiển nhiên cho nên, dù Bạch Dạ Kình muốn cô đi theo mình đến như thế nào cũng không thể miễn cưỡng nữa, chỉ hỏi: “Đi bằng gì? Nếu như đi xe thì để anh kêu người chuẩn bị xe cho em!”
“Không cần, em và Đại Bạch đi tàu hỏa là được!”
Bạch Dạ Kình gật đầu:5“Anh sẽ lo vé!”
Dường như anh nhớ tới cái gì đó, lại hỏi: “Em có bằng lái không?”
“Có, sao anh lại hỏi vậy?”
“Lái xe thế nào?”
“Thật ra thì sau khi thi lấy bằng cũng không đụng đến xe lần nào!” Hạ Thiên Tinh hơi chu miệng, khó khăn nói: “Có lẽ kỹ thuật lái xe bây giờ chắc đã trả lại hết cho giáo viên rồi!”
Bạch Dạ Kình nhéo tay cô: “Thật ngốc mà!”
Trong mấy chữ này có chút bất đắc dĩ lại còn một chút cưng chiều. Hạ Thiên Tinh cảm thấy mình ngốc thật rồi, rõ ràng bị anh mắng nhưng lại cảm thấy ngọt ngào.
“Tại sao đột nhiên anh lại hỏi như vậy?” Cô luôn cảm thấy anh có mục đích khác.
Bạch Dạ Kình vẫn nói câu kia: “Người yêu người đương, cũng phải hiểu về đối phương một chút!”
Chờ Hạ Thiên Tinh nhớ lại việc phải làm tối nay thì xe vừa vặn xuống chân núi. Cô vội vàng nói: “Anh nhắc Lãnh Phi, tối nay em không về phủ Tổng thống với anh đâu!”
“Không về cùng anh sao tạo người được chứ?”
Hạ Thiên Tinh lúng3túng, tức giận đánh vào vai anh: “Anh chỉ nghĩ đến cái này thôi à? Tôi nay em phải đi thăm Vị Ương!”
Bạch Dạ Kình ôm cô ngồi lên đùi anh: “Vậy anh thì sao? Ngày kia anh đi rồi, ít nhất phải một tuần liền. Anh cũng cần an ủi!”
Phải đi một tuần liền sao?
Hạ Thiên Tinh cảm thấy bảy ngày rất dài. Rõ ràng người còn chưa đi nhưng cô đã cảm thấy nhớ anh rồi. Cô vòng tay lên cỏ anh: “Ngày mai, em sẽ bù đắp cho anh, có được hay không? Hơn nữa, tối nay em còn phải về nhà chuẩn bị một chút. Nếu không, sáng mai đi làm lại mặc váy thì anh sẽ bắt bẻ em cho mà xem!”
Bạch Dạ Kình biết tầm quan trọng của Vị Ương với cô cho nên anh không nói gì nữa, chỉ dặn dò Lãnh Phi qua bộ đàm mini trong tai nghe, xe đã chuyển hướng khác.
“Cảm ơn anh!” Hạ Thiên Tinh nói.
Bạch Dạ Kình không thích cô khách sáo với anh như vậy. Nhưng anh vẫn đòi quà. Bàn tay giữ chặt gáy cô,2cúi mặt xuống, ngậm lấy cánh môi cô.
Hơi thở của hai người quấn quít lấy nhau, Hạ Thiên Tinh kích động cũng không quan tâm Lãnh Phi đang lái xe ở đằng trước chỉ nhiệt tình đáp lại anh.
Nhưng sự nhiệt tình đáp lại của cô chính là chất kích thích chết người với Bạch Dạ Kình.
Nụ hôn của anh càng lúc càng sâu và nặng nề. Cho đến khi nhiệt độ trong buồng xe cũng tăng cao, hơi thở rối loạn. Hạ Thiên Tinh cố gắng lấy lại lý trí, tránh khỏi môi anh.
Chóp mũi hai người vẫn chạm vào nhau, ánh mắt Bạch Dạ Kình tối lại, ngọn lửa trong đáy mắt có thể thiêu cháy Hạ Thiên Tinh, bàn tay đặt bên hông, nhẹ nhàng vuốt ve: “Thật sự không về cùng anh à?”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn, cực kỳ mập mờ.
Hạ Thiên Tinh cũng không khá hơn anh chút nào. Trên chóp mũi cô có một lớp mồ hôi mỏng, cô khẽ gật đầu.
“Vậy anh về nhà với em!” Anh thích cảm giác ôm cô ngủ. Cho dù là trên phương diện xác thịt hay tâm hồn. Có cô ở bên cạnh, anh cảm thấy yên bình một cách lạ kỳ.
Hạ Thiên Tinh lại lắc đầu: “Tối nay em sẽ ngủ cùng Vị Ương!”
Bạch Dạ Kình khẽ nhéo hông cô, dường như có chút tức giận. Cô nhìn anh đầy nịnh nọt: “Anh đừng tức giận. Trước kia, khi em sinh Đại Bạch, lúc đó chỉ có một mình, đều là Vị Ương chăm sóc em. Nếu không có cô ấy, không biết lúc đó em sẽ khổ sở như thế nào đâu!”&aChương 293:Cảm giác khi yêu (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Anh biết!” Bạch Dạ Kình hít sâu một hơi, điều chỉnh xong hơi thở của mình, một lúc sau, tâm trạng mới đỡ hơn một chút, nói: “Còn chuyện của Dật Trần anh sẽ nghe ngóng thử. Nếu như cậu ta thật sự kết hôn rồi thì để bạn em cũng từ bỏ ý định đi!”
Hạ Thiên Tinh không biết làm gì. Nếu thật sự nói từ bỏ ý định có thể chết tâm được vậy thì mối tình này sẽ không kéo dài hơn mười năm.
Xe đi đến nhà trọ của tiểu khu. Cũng tốt, trời rất lạnh, ban đêm không có mấy người đi lại trên đường. Cho nên, đoàn xe như vậy đến tiểu khu này cũng không gây chú ý.
Hạ Thiên Tinh không dám dừng lại lâu, nói tạm biệt với anh rồi vội vã chạy xuống tầng.
Ánh mắt Bạch Dạ Kình vẫn nhìn vào chiếc kính chiếu hậu, thấy bóng cô chạy vào tiểu khu, thấy cố khẽ vẫy tay tạm biệt anh, rồi xoay người vào trong. Cho đến khi anh không nhìn thấy bóng dáng cô đâu nữa, anh mới dần chuyển tầm mắt rồi kêu lái xe chạy đi.
Hiển nhiên, tối nay không có cô bên cạnh, anh cảm thấy rất khó ngủ.
Hạ Thiên Tinh gõ cửa một lúc lâu, Trì Vị Ương mới ra mở cửa. Vừa vào trong, cô bị giật mình vì bên trong rất bừa bộn.
Trên mặt đất cực kỳ hỗn độn.
Ảnh, sách vở, giấy tờ tán loạn trên mặt đất. Bên cạnh còn vỏ chai rượu.
“Sao cậu lại để nhà như vậy?”
Trì Vị Ương chỉnh lại chiếc áo ngủ, vô tri vô giác đặt mông ngồi xuống đất, dường như không biết lạnh vậy.
“Cậu đừng ngồi trên đất như vậy, không tốt cho sức khỏe đâu!” Hạ Thiên Tinh tốn rất nhiều sức lực mới kéo được cô ấy dậy.
Hiển nhiên cô ấy uống quá nhiều rượu cho nên cả người cô ấy đầy mùi rượu. Trì Vị Ương giang hai tay ôm lấy Hạ Thiên Tinh. Dường như cô không có ai an ủi. Vị Ương không nói gì, nước mắt chạy xuống. Chất lỏng lạnh như băng rơi xuống cổ Thiên Tinh khiến cô đau lòng không nói được gì.
“Vừa rồi, anh ấy gọi cho mình!” Trì Vị Ương lẩm bẩm, giọng nói khàn khàn, còn hơi run nữa. Chỉ cần nghe cũng thấy cô ấy đang cực kỳ đau lòng.
“Anh ta nói gì?” Hạ Thiên Tinh hỏi, giọng nói dịu dàng, cẩn thận dường như rất sợ Vị Ương cảm thấy khó chịu.
Có một số việc, nói ra miệng có thể thoải mái hơn rất nhiều.
“Anh ấy nói xin lỗi mình.” Đôi môi Trì Vị Ương run rẩy: “Thiên Tinh, mối tình đầu của mình đã kết thúc rồi. Hoàn toàn kết thúc rồi!”
Cô ấy nói đến đoạn sau thì hơi thở cực kỳ mỏng manh, dường như cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, chỉ phút chốc sẽ tan biến.
Yêu một người sâu đậm, lại còn hơn mười năm mà trong đời người có mấy cái hơn mười năm chứ?
Lúc này, bảo cô ấy từ bỏ thì còn khổ hơn móc tim ra vậy.
Hạ Thiên Tinh hơi mở miệng nhưng cánh môi chỉ hơi giật giật không thể thốt được lời nào an ủi cô. Trong lúc đau lòng như vậy thì an ủi như thế nào cũng vô dụng mà thôi.
Có lẽ Trì Vị Ương quá say hoặc là cô ấy quá mệt mỏi cho nên cô không nói được gì nữa.
Hạ Thiên Tinh dìu cô ấy lên giường nằm. Vị Ương nằm co quắp trên giường, ôm thật chặt chiếc gối ôm, giống như coi đó là chiếu phao cứu sinh vậy.
Mắt Trì Vị Ương luôn nhắm chặt nhưng giọt nước mắt bên khóe mắt vẫn chưa khô.
Hạ Thiên Tinh thở dài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cô dọn dẹp vỏ chai bia, chai rượu dưới đất bỏ vào thùng rác. Bức ảnh bị vứt tán loạn trên mặt đất đã bị cô ấy cắt thành từng miếng nhỏ. Có thể nhận ra đó là những bức ảnh hồi còn bé của cô ấy và Phó Dật Trần.
Dưới đất còn có quyển nhật ký bị cô xé bỏ.
Hạ Thiên Tinh biết quyển sổ này cực kỳ quan trọng với cô. Đây chính là quyển sổ nhật ký giữa cô ấy và Phó Dật Trần.
Thời đó, bọn họ vẫn còn lưu hành việc trao đổi nhật ký, giống như kể hết nỗi lòng cho nhau nghe. Cách này khéo léo hơn việc đưa thư tình.
Sau đó, đột nhiên Phó Dật Trần bỏ đi, quyển nhật ký không được trao đổi lại nữa. Trì Vị Ương vẫn giữ quyển nhật ký của anh ta. Giống như bảo bối gìn giữ rất nhiều năm, lâu lâu vẫn còn mang ra để đọc. Từng câu chữ trong đó, Trì Vị Ương có lẽ đã thuộc lòng. Mà bây giờ, quyển sổ này đã bị xé nát thành mảnh vụn giống hệt trái tim Trì Vị Ương.
Hạ Thiên Tinh thở dài, nhặt lên cho Vị Ương nhưng không dám vứt vào thùng rác. Những thứ này cho dù đã bị xé, cũng vẫn là bảo bối của cô ấy. Thiên Tinh cẩn thận thu dọn lại từng mảnh rồi cất vào chỗ cũ cho Vị Ương.
Dọn dẹp xong, Hạ Thiên Tinh nằm lên giường với Vị Ương, ôm lấy cô ấy từ sau lưng.
Trì Vị Ương cũng không ngủ, đặt tay lên tay Thiên Tinh. Bàn tay Vị Ương lạnh lẽo, không hề có độ ấm.
“Thiên Tinh!” Cô ấy đột nhiên mở miệng, giọng nói nhỏ đến mức như sắp biến mất vậy.
“Ừ, mình đây!” Thiên Tinh đáp lại ngay lập tức.
Bàn tay Trì Vị Ương giữ chặt tay Thiên Tinh hơn một chút: “Yêu mà không được đáp lại rất đau khổ. Cho nên cậu và ngài Tổng thống phải thật hạnh phúc đó!”
Vị Ương cô đã đau khổ như vậy cho nên cô không muốn người bạn thân bên cạnh cô cũng đau khổ như thế.
Hạ Thiên Tinh cảm thấy thân thiết, mặt dán vào lưng cô ấy: “Được, mình nhất định sẽ quý trọng!”
Cho nên, coi như bọn họ có thân phận và địa vị khác xa nhau nhưng cô sẽ cố gắng để bước lại gần anh. Lần này, cô sẽ không buông tay anh nữa. Trừ phi, chính miệng anh nói không cần cô nữa.
Đêm đó, Hạ Thiên Tinh ôm Trì Vị Ương ngủ. Đêm đó, cô nằm mơ. Trong mơ, Phó Dật Trần và Vị Ương nói chia tay. Vị Ương ngồi xổm dưới đất khóc lớn. Nhưng chẳng biết Vị Ương khóc lại biến thành cô.
Ngẩng đầ lên, người đàn ông tàn khốc vừa nói chia tay với cô lại biến thành Bạch Dạ Kình.
Anh đứng trong gió lạnh, đau khổ, tàn nhẫn nhìn cô: “Thiên Tinh, chúng ta không thể ở bên nhau. Cho nên, chúng ta chia tay đi!”
“Không, đừng mà!”
Hạ Thiên Tinh nỉ non, chỉ cảm thấy trái tim đau dữ dội. Theo bản năng cô giữ chặt trái tim rồi rồi đứng bật dậy.
Nhìn cảnh thưởng quen thuộc trước mắt, cô hoàn hồn lại, là mơ. Chỉ là một giấc mơ thôi. Nhưng từng câu từng chữ trong mơ lại chân thật như vậy.
Chân thật giống như sắp xảy ra.
Cô sờ trán, cười khổ. Có lẽ cô bị dáng vẻ kia của Vị Ương hù dọa. Hơn nưa, có lẽ cô càng ngày càng quan tâm đến anh.
Càng quan tâm bao nhiêu cho nên mới càng sợ mất đi bấy nhiêu.
Hạ Thiên Tinh hít sâu một cái, cố gắng bình ổn lại cảm xúc, mới liếc mắt nhìn cô gái nằm bên cạnh. Tối hôm qua, Vị Ương ngủ rất muộn. Thật vất vả cô ấy mới ngủ được cho nên Hạ Thiên Tinh không muốn đánh thức cô ấy.
Sờ di động, xem đồng hồ, mới bảy giờ sáng thôi.