Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
“Uống nhiều nước nóng, không cần tôi nói thêm chứ?”
“Biết rồi! Nhị thiếu gia, ngài nói một trăm lần rồi!” Hạ Thiên Tinh ngoáy ngoáy lỗ tai, giả vờ bộ dạng lỗ tai nổi lên kén. Dư Trạch Nam tức giận đến nỗi nhe răng nhếch miệng, tức giận duỗi tay nhéo nhéo vành tai mềm mại của cô, “Đừng không biết tốt xấu a, người khác muốn bổn thiếu gia nhắc nhở, bổn thiếu gia còn ngại phí miệng lưỡi đấy!”
Hạ Thiên Tinh nhợt nhạt cười, “Trở về đi. Tôi sẽ nhớ uống nước.”
“Xem ra khoẻ hơn một chút rồi.” Dư Trạch Nam liếc mắt cô một cái, lại gom áo choàng trên người cô lại, “Nghe nói ngày mai nhiệt độ sẽ hạ thêm nữa, mặc nhiều một chút.”
Hạ Thiên Tinh nhìn anh, “Nếu không phải lần này đi công tác cùng anh, thật đúng là nhìn không ra kỳ thật anh cũng rất quan tâm người khác.”
“Cũng phải nhìn xem người kia là ai. Bổn thiếu gia cũng không phải là tùy tiện quan tâm người khác.”
“Dạ dạ dạ, tiểu nữ vinh hạnh thật lớn. Mau đi thôi.”
“Em đi trước, tôi nhìn em lên lầu.”
Hạ Thiên Tinh thật là không có sức lực lại cãi nhau với anh, không có biện pháp nào khác, chỉ phải xách hành lý xoay người đi vào tiểu khu. Thế nhưng một màn này, chiếu vào trong mắt người khác giống như là một hồi lưu luyến chia lìa.
Cô xách theo hành lý, yên lặng chờ thang máy. Một bên đưa điện thoại di động thay đổi số trong nước, khởi động máy, trước sau đều cúi đầu, trong chớp mắt cửa thang máy mở ra, cô đang muốn cất bước đi vào, chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, tiếp theo nháy mắt, cả người cô ngã vào một lồng ngực kiên cố.
Không chờ phục hồi lại tinh thần, một bên lối thoát hiểm bị đá văng ra, người đã bị cánh tay dài rắn chắc cuốn vào giữa cầu thang tối đen.
Hơi thở này……
Quá quen thuộc……
Quen thuộc đến nỗi cách gần đến như vậy, tim cô đập vẫn là sẽ vì anh mà nhanh hơn.
Trong không gian tối đen, hô hấp của người đàn ông u trầm thô nặng. Duỗi tay không thấy năm ngón tay, mặc kệ là thích ứng ra sao, ngoại trừ đôi con ngươi hung ác nham hiểm sắc bén kia, căn bản là thấy không rõ lắm thần sắc của anh vào giờ phút này. Nhưng Hạ Thiên Tinh vẫn là cảm giác được rõ ràng trên người anh tụ tập hàn khí.
Anh…… sao lại ở nơi này?
Còn chưa phục hồi lại tinh thần, Bạch Dạ Kình đột nhiên cúi người liền hôn xuống môi cô, nhưng cũng không lưu lại trên môi cô bao lâu, liền hôn xuống cằm, lạc đến trên cổ cô, trên xương quai xanh, xuống chút nữa……
Mỗi một chút đều rất thô bạo. Là hôn, nhưng cũng lại là cắn.
Hạ Thiên Tinh đau lên, đẩy anh ra, “Bạch Dạ Kình, không cần……”
Trong đầu cô lăn qua lộn lại tất cả đều là bức ảnh anh cùng Lan Diệp ở bên nhau kia, trong lòng đau thắt, giống như bị dây thép tinh tế từng chút từng chút một kéo chặt, sức lực trên tay cự tuyệt càng mạnh thêm vài phần.
Cô càng là chống cự, động tác của Bạch Dạ Kình càng thô bạo hơn.
Trong lòng cô vừa bực lại vừa sợ. Nơi này tuy rằng tối om om, nhưng ngày thường người ở lầu này sẽ đi rèn luyện thân thể, ngẫu nhiên cũng sẽ đi qua chỗ này. Nếu như bị người bắt gặp, cô thật sự……
“Anh buông tôi ra……” Cô giãy giụa, âm thanh có chút phát run, kéo tay của anh. Nhưng cô đang bệnh, vốn là không có nhiều sức lực, bây giờ càng túm cũng túm không xong. Thân hình Bạch Dạ Kình cao lớn kiên cố chống đỡ cô, “Cự tuyệt tôi? Cũng sẽ giống như cự tuyệt anh ta sao, hay là mặc kệ anh ta đối với cô ra sao cũng đều được?”
Anh hỏi, trong lòng càng dâng lên ghen ghét. Lúc trước, tự anh bao nhiêu lần cùng cô tán tỉnh, khi nào thì cô chân chính cự tuyệt anh như vậy?
Nhưng lúc này đây, lại kiên quyết như vậy, bộ dáng không thể xâm phạm như vậy!
Bạch Dạ Kình tự nhiên cảm thấy đây đều là công lao của Dư Trạch Nam! Tâm cô thay đổi, tự nhiên thân thể cũng sẽ có biến hóa. Thân thể người phụ nữ luôn luôn thành thật hơn so với miệng rất nhiều. Anh chưa bao giờ bởi vì một người phụ nữ mà tức giận qua như vậy. Muốn áp chế cũng không áp chế được!
“Anh nói hươu nói vượn!” Hạ Thiên Tinh ủy khuất bác bỏ.
Bạch Dạ Kình cắn cái miệng nhỏ của cô. Nhớ tới khả năng Dư Trạch Nam cũng như vậy hôn qua cô, đầu lưỡi liền oán hận thoán đi vào, bá đạo mút lấy từng tấc hơi thở thuộc về người đàn ông khác trong khoang miệng của cô.
Hạ Thiên Tinh có chút bực anh cứ man cường như vậy đối với mình, hồn nhiên không màng đến cảm nhận của cô, dường như cô chính là búp bê vải không có tâm, chỉ có thể mặc cho anh làm càn, mặc cho anh khi dễ.
Cô không thể đẩy anh ra, liền nắm tay lại đấm anh. Người này, sao lại đáng ghét như vậy?!
Bạch Dạ Kình tựa hồ là thật sự rất bực, không kiên nhẫn đem hai tay cô đang chống đẩy, dùng một tay giữ chặt, trực tiếp đưa lên cao, đè trên đỉnh đầu. Một tay kia bắt đầu gấp gáp không chờ nổi lột đồ của cô…...!
Tên gia hỏa này!
Hạ Thiên Tinh vừa kinh vừa sợ, thanh âm đã ẩn ẩn có chút khóc nức nở, “Bạch Dạ Kình, tôi không cho phép anh đối với tôi như vậy!”
“Cho nên, chỉ cho Dư Trạch Nam đối với cô như vậy sao?” Anh cắn răng, ánh mắt lạnh lẽo coi chừng cô chứa đựng đầy lửa giận cùng ủy khuất, “Nếu có thể ở trước mặt anh ta ngay cả Bikini cũng mặc, cần gì phải ở trước mặt tôi giả bộ rụt rè?”
“Anh dừng tay! Có nghe hay không!” Âm thanh cô rất nhỏ, có chút phát run.
Sự ngăn cản của cô với anh mà nói căn bản không hề có tác dụng.
……………………………………
Cô dùng hết sức lực cắn vào xương quai xanh của anh, đến khi để lại dấu răng mới nhả ra, “Bạch Dạ Kình, anh khốn nạn! Anh thật quá đáng……”
Âm thanh đã là nghẹn ngào.
Trong bóng tối, anh ẩn ẩn có thể nhìn thấy khóe mắt cô đã trào ra nước mắt. Nước mắt kia làm ngực anh cứng lại, đau đến như là bị người ta đánh một quyền thật mạnh.
Phảng phất chính là đối với anh nhất quyết dùng hết sức lực mà cự tuyệt. Cho nên…… Anh đụng chạm, khiến cho cô khó chịu như vậy?
“Hạ Thiên Tinh……” Anh mở miệng gọi cô, ở trong ban đêm, âm thanh u trầm, một chút độ ấm cũng không có.
Cô nghẹn ngào đáp lại anh.
Ngón tay thon dài của anh nâng mặt cô lên, cho dù là ở trong bóng tối như thế, khóe mắt ủy khuất nước mắt của cô như cũ ẩn ẩn có thể thấy được, “…… Có phải thật sự cảm thấy tôi rất chán ghét hay không?”
Mỗi một chữ hỏi ra đều vừa trầm thấp vừa nặng nề. Còn có…… thất bại thật sâu.
“Chẳng lẽ không nên chán ghét sao?” Rõ ràng cũng đã mang theo Hạ Đại Bạch đi gặp Lan Diệp, rõ ràng cũng đã nhận định Lan Diệp sẽ là mẹ kế của Hạ Đại Bạch, còn chiếm hữu cô, xâm phạm cô! Trước kia cho dù là lập tức muốn kết hôn cùng Tống Duy Nhất, anh cũng sẽ không có ý mang theo Hạ Đại Bạch gặp mặt cô ta.
Mà hiện tại Lan Diệp……
Với anh mà nói rõ ràng là không giống nhau……
Hạ Thiên Tinh cảm thấy chính mình trở nên keo kiệt! Đối với người đàn ông này, càng ngày càng có nhiều để ý thì tâm cũng càng ngày càng trở nên hẹp hòi. Hẹp hòi đến nỗi không muốn Đại Bạch gọi người khác là "mẹ"; càng không muốn thấy hình ảnh anh cùng người phụ nữ khác hôn môi.
"Được. Chán ghét……” Anh thật mạnh nhấm nuốt hai chữ "chán ghét" này, giống như là muốn cắn nát, anh nhìn vào ánh mắt cô càng thêm u trầm, “Tôi hỏi lại em —— để em chọn tôi và Dư Trạch Nam, em chọn ai?”
Chọn ai?
Cô có thể lựa chọn sao?
Nhưng trên thực tế, khi nào thì cô thật sự từng có quyền lựa chọn? Từ đầu tới đuôi, cùng anh ở chung, bất quá là do anh tự định đoạt thôi. Mà giữa bọn họ kỳ thật nhiều lắm cũng chỉ có thể coi như là "ở chung" mà thôi. Chưa bao giờ chân chính xác định qua bất cứ quan hệ gì……