Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
Nước Y buổi chiều lúc 2 giờ, nước S vừa lúc buổi tối 10 giờ.
Giữa trưa lúc nghỉ ngơi, Dư Trạch Nam lôi kéo Hạ Thiên Tinh đi dạo khu thương mại chọn đồ bơi. Vì buổi tối suối nước nóng chuẩn bị làm party. Đêm nay tất cả mọi người đều sẽ có cơ hội trình diện.
Đồ bơi nam được chọn rất nhanh, hơn nữa Dư Trạch Nam dáng người rất đẹp, cho nên mặc cái gì cũng thấy đẹp. Cơ hồ không tốn bao nhiêu thời gian anh ta liền hài lòng. Kết quả, đại thiếu gia anh ta trực tiếp đi theo Hạ Thiên Tinh đi đến khu đồ nữ.
Dư Trạch Nam nghênh ngang, bộ dáng không quan tâm ai, Hạ Thiên Tinh thì vừa xấu hổ vừa quẫn bách. Còn may đây là ở nước ngoài, không có ai biết hai người bọn họ.
Lúc này đây, chuông di động của cô vang lên. Cô nhìn thời gian, vừa lúc là 10 giờ. Cô cần phải gọi điện thoại cho Đại Bạch, trễ chút nữa thằng bé phải đi ngủ.
“Anh tới chỗ kia trước đi, tôi gọi điện thoại.” Hạ Thiên Tinh nói, lui qua một bên. Dư Trạch Nam cũng không thèm để ý, ‘ Ừ ’ một tiếng, chắp tay sau lưng cẩn thận chọn đồ nữ cho cô. Tầm mắt trong chốc lát dừng ở trên người cô, trong chốc lát rơi xuống mấy bộ đồ bơi, trông rất nghiêm túc.
………………
Phủ Tổng thống.
Trong đại sảnh, Hạ Đại Bạch hai chân bắt chéo ngồi ở trên thảm, dẩu miệng nhỏ chơi game.
Người nào đó vững vàng một khuôn mặt trên sô pha ở phía sau nhóc phê duyệt văn kiện. Hạ Đại Bạch biết Tiểu Bạch tâm tình kém, không, là rất rất kém cỏi, vô địch kém, cho nên lúc chơi game cũng không hứng thú gì, lúc muốn hoan hô cũng chỉ có thể dùng sức nghẹn lại. Không cẩn thận nhếch miệng cười một chút là một cái ánh mắt của người nào đó liền bắn lại đây, làm nhóc cảm thấy mất hứng muốn chết.
Thật là chán ghét chết đi được! Ngày mai trong nhà mà vẫn còn bầu không khí thế này, nhóc sẽ đi tìm bà ngoại chơi còn vui hơn!
Hạ Đại Bạch buồn bực nghĩ. Ngay vào giờ phút này, một chuỗi tiếng chuông đột nhiên vang lên cắt qua màn đêm an tĩnh của phủ tổng thống. Hạ Đại Bạch cơ hồ là lập tức ném tay cầm máy chơi game xuống, kêu gào hướng điện thoại chạy tới, “Là Đại Bảo! Đại Bảo nói đúng 10 giờ sẽ gọi điện thoại cho con!”
Động tác phê duyệt văn kiện của Bạch Dạ Kình ngưng một chút, sắc mặt khẽ biến. Nhưng, kia chỉ là việc trong nháy mắt. Giây tiếp theo, anh lại tiếp tục mở ra văn kiện khác. Nhưng là, rõ ràng tốc độ so với vừa nãy chậm rất nhiều. Hồi lâu vẫn còn bất động trên một tờ.
“Alo, Đại Bảo……”
Thật sự là cô!
“Mẹ rất là vui vẻ sao? Vui vẻ như thế, vậy là tốt rồi……” Âm thanh ngọt ngào của nhóc con nghe vào trong tai người nào đó, sắc mặt lại càng thêm trầm xuống.
Vui vẻ?
Cùng Dư Trạch Nam ở nước ngoài tiêu dao, cô thật sự cứ như vậy mà vui vẻ?
“Con sao? Con cũng rất vui vẻ nha! Ừm, con cũng nhớ mẹ. Được, vậy khi nào mẹ trở về? Được nha!”
Hạ Đại Bạch ngồi ở một chỗ khác trên sô pha, hai chân củ cải nhỏ khoanh lại, ôm điện thoại cùng cô ngọt ngào nói chuyện. Vừa mới nãy còn buồn bực vì không thể thoải mái chơi game điện tử, đến lúc này đã hoàn toàn tiêu tán.
Bạch Dạ Kình chỉ cảm thấy phiền, đem văn kiện ném qua một bên, liếc mắt hướng về con trai, “Nói cũng lâu rồi, đi ngủ!”
“Nhưng mà con với Đại Bảo còn chưa nói chuyện điện thoại xong mà!” Hạ Đại Bạch lưu luyến ôm điện thoại.
“Còn nói cái gì? Ngày mai không đi học?” Bạch Dạ Kình mặt vô biểu cảm đứng dậy, đi thẳng qua trực tiếp lấy đi điện thoại từ trong tay nhóc con, dán ở bên tai của mình. Hạ Đại Bạch xem như đã nhìn ra, cái miệng nhỏ lẩm bẩm một tiếng: “Muốn cùng Đại Bảo nói chuyện thì cứ nói, còn phải giả vờ làm gì! Bất quá, Đại Bảo căn bản giống như là không nhớ ba nha, cũng không có hỏi qua ba đâu!”
“Hạ Đại Bạch, con thực dong dài!”
……
Hạ Thiên Tinh ở bên kia đang muốn cùng Hạ Đại Bạch nói cái gì, còn chưa có mở miệng, lại chỉ nghe một câu từ di động truyền tới. Cô ngẩn ra, trong lòng buộc chặt, chóp mũi trồi lên một cổ ghen tuông không diễn tả được.
“……” Vốn dĩ cô muốn nói gì đó, điện thoại áp sát ở bên môi.
Cả hai người đều cầm điện thoại trầm mặc trong chớp mắt. Rồi sau đó là anh dẫn đầu mở miệng: “Còn có chuyện muốn nói sao?”
Hô hấp của cô có chút khẩn trương, di động nắm trong tay cũng căng thẳng lên. Môi giật giật, nhưng mà còn chưa có mở miệng, âm thanh bên kia càng thêm lạnh băng truyền tới, “Nếu thật sự không có, tắt máy đi, tới giờ nó đi ngủ rồi!”
“…… Được.” Cô rất nỗ lực mới làm cho âm thanh của mình nghe thật bình thường.
Bên kia, Bạch Dạ Kình tay nắm microphone căng thẳng. Cốt khớp xương có chút trắng bệch. Có chút lời rất muốn hỏi, nhưng là trời sinh kiêu ngạo làm anh rất khó mở miệng. Tựa hồ thật sự không thể nhịn được nữa, môi mỏng mấp máy, đang muốn mở miệng……
“Này! Bộ này thế nào?” Âm thanh của Dư Trạch Nam từ bên kia điện thoại truyền tới rõ ràng. “Bikini. Mặt đỏ cái gì? Dáng người em cũng miễn cưỡng Hold chấp nhận được ~ thế nào, ánh mắt tôi có phải rất tốt hay không?”
“Dư Trạch Nam, anh đừng náo loạn! Tôi không cần mặc cái này!” Bên kia, âm thanh của Hạ Thiên Tinh rõ ràng là thẹn quá hóa giận, nhưng mà nghe vào trong tai Bạch Dạ Kình liền hoàn toàn không phải là chuyện như vậy.
Tựa như thẹn thùng, tựa như làm nũng.
Căn bản là là ve vãn đánh yêu!
Hơn nữa, Dư Trạch Nam cư nhiên tự mình chọn Bikini cho cô, mà anh thì chưa từng làm qua!
Bọn họ khi nào thì phát triển đến bước này? Bọn họ lại phát triển đến bước nào rồi? Một bước kia…… Cũng tới rồi sao?
Trong đầu Bạch Dạ Kình nhảy ra vô số vấn đề, ngực cũng nhảy ra một cổ ghen ghét xưa nay chưa từng có. Hai người bọn họ, thật sự như trên báo chí viết, đang yêu đương?!
Nếu thật là như vậy, người phụ nữ đáng chết này rốt cuộc đem anh đặt ở vị trí nào đây? Anh là bị đùa bỡn sao?! Cho nên, ngày đó cô có thể lý trí lại bình tĩnh như vậy nói với anh bọn họ coi như có ngủ chung thì cũng không có tương lai!
Kỳ thật, làm gì có bình tĩnh cùng lý trí, bất quá là……"không để bụng" cùng "không yêu" thôi!
………………
Chờ đến khi Hạ Thiên Tinh đi khỏi Dư Trạch Nam, liền nghe được vài tiếng ‘đô đô đô ——’, điện thoại quả nhiên bị anh dứt khoát cắt đứt.
Cô nghe âm thanh máy móc lạnh băng kia, dựa vào trên tường, thần sắc có chút đen tối, có chút mất mát.
Dư Trạch Nam đem bộ đồ tắm vừa mới chọn kia đem trả về, lại chạy tới thúc giục cô, “Đừng chỉ lo gọi điện thoại, không có thời gian. Nhanh lên!”
Hạ Thiên Tinh hoàn hồn, đem điện thoại một lần nữa bỏ vào trong túi. Miễn cưỡng nặn ra một tia cười, đi theo phía sau Dư Trạch Nam, tùy tiện chọn một bộ áo tắm. Tâm tư hoàn toàn trống rỗng ……
………………
Điện thoại trực tiếp bị ném mà cắt đứt. Một tiếng kia ở bên trong phủ tổng thống an tĩnh đặc biệt kinh hãi.
Hạ Đại Bạch đang chơi game xoay mặt qua, liền nhìn thất bộ mặt âm trầm của người nào đó. Là làm sao vậy? Vì sao vừa tiếp điện thoại của Đại Bảo xong, tâm tình của Tiểu Bạch…… Ngược lại càng ngày càng kém?
“Tiểu Bạch, có phải Đại Bảo chọc ba tức giận hay không?”
“Không có!” Anh lãnh ngạnh trả lại hai chữ, đóng lại văn kiện, hướng trên lầu đi. Ngay lúc này, Lãnh Phi gọi điện thoại lại đây xin chỉ thị: “Tổng thống, Lan tiểu thư muốn trưa mai cùng ngài ăn cơm trưa, xin hỏi ngài có thời gian không?”
“Có! Nói với cô ấy, chẳng những ngày mai ăn cơm trưa, ngay cả thời gian cơm chiều cũng dành cho cô ấy!”
Dứt lời, trực tiếp ngắt điện thoại. Bên kia, Lãnh Phi lại lần nữa kinh ngạc. Lan tiểu thư này chẳng lẽ thực sự có mị lực sao? Tổng thống đại nhân cư nhiên cứ như vậy mà đáp ứng rồi!
Bạch Dạ Kình tắt điện thoại, quay đầu lại nhìn Hạ Đại Bạch còn đang chơi ở phòng khách, âm thanh lạnh nhạt vững vàng mở miệng: “Đi ngủ, ngày mai đưa con đi gặp một người, về sau nói không chừng cô ấy chính là mẹ kế của con!”
(Ad: Biết mọi người tuột mood nhưng tui tức quá, muốn chửi thề luôn đây này. Tới chap 1xxx mới hoàn, mà từ đây đến đó không lẽ hai ông bà này cứ hành hạ nhau quài sao???)