Editor: Hyna Nguyễn
Beta: Ad Quỳnh
Trừ người đàn ông trước mặt này, Hạ Thiên Tinh chưa bao giờ bị kẻ nào hôn qua. Thời điểm quen với Hứa Nham, hai người chỉ cầm tay nhau thôi cũng đã có thể mặt đỏ tai hồng.
Hơn nữa……
Kinh nghiệm hôn môi, đối với cô mà nói, cũng đã là chuyện năm năm trước.
Cho nên……
Hôn môi với cô bây giờ mà nói, hoàn toàn xa lạ.
Cô gắt gao nhắm hai mắt lại, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh. Trên chóp mũi chảy ra một tầng nhỏ nước mỏng.
Người đàn ông đột nhiên hôn càng sâu.
Hạ Thiên Tinh bị vật nóng rực kia đột nhiên tiến đến, tinh thần phục hồi lại, kinh hoảng trố mắt. Anh thế nhưng cũng không có tiến thêm một bước, chỉ hí mắt: “Còn dám xằng bậy sao?”
…………
Sau một đoạn thời gian rất dài tưởng như vô tận, Hạ Thiên Tinh muốn ngất xỉu, như là cực độ thiếu dưỡng khí vậy.
Người đàn ông bên cạnh, đã muốn đứng dậy rời đi, nhưng là, cô còn cảm thấy phần nóng rực kia vẫn xoay quanh ở bên cạnh người, đốt cháy cô.
Điên rồi! Thật sự là điên rồi!
Cô tại sao lại có thể mơ hồ đến đi mức muốn thân mật hơn với anh? Hơn nữa, còn không chỉ hôn một lần! Chỉ sợ, nam anh ta muốn nghĩ mình là cố ý đi!
Ảo não.
Cô ’ a ô ’ một tiếng, đem gương mặt nóng bỏng vùi vào chăn trong.
Trong lúc hô hấp, lại còn có thể ngửi thấy hương vị của anh lưu lại ở chăn trong. Hạ Thiên Tinh che ngực, tâm loạn…… Lại mất khống chế……
Loại cảm giác này, thật sự quá tệ!
……………………
Hôm sau.
Hạ Thiên Tinh ở trên giường mặc quần áo cho tiểu thiếu gia – con trai mình. Hạ Đại Bạch còn đang buồn ngủ, ngáp dài, hỏi: “Mẹ, ba đâu? Như thế nào con không thấy?”
“Đã sớm rời giường, con cho là ai cùng đều giống như con có thể ngủ nướng sao.”
Nhắc tới anh, cô không tự chủ được nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, giờ này nhớ tới còn cảm thấy xấu hổ.
Trong chốc lát, chính mình nên cùng anh đem sự tình giải thích rõ ràng đi?
“Vậy mẹ với ba tối hôm qua ngủ cùng con ở đây sao?” Hạ Đại Bạch nhớ tới việc này.
“Con còn dám nói! Nếu không phải con đưa ra loại chủ ý này, chúng ta cũng sẽ không……” Cô oán giận. Nhưng là, nói đến đây, bỗng dưng dừng lại.
Tiểu tử kia tựa hồ ngửi được chút khác thường, ngóc cáu đầu nhỏ, mắt to chớp nhìn cô, “Cũng sẽ không thế nào?”
“Không thế nào. Con nhanh rời giường.” Hạ Thiên Tinh vỗ vỗ mông tiểu tử kia, thúc giục.
Hạ Đại Bạch mặc quần áo tử tế, xuống lầu ăn điểm tâm. Cô trở về phòng của mình rửa mặt, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc vẫn là quyết định cùng anh đem mọi chuyện nói rõ ràng.
Về sau chính mình còn muốn ở chỗ này cùng với Đại Bạch một thời gian, hai người luôn chạm mặt nhau, không nói rõ ràng, nhiều xấu hổ!
Thời điểm cô xuống lầu, Bạch Dạ Kình vừa vặn đến đón Triêu Dương đi ra. Hạ Thiên Tinh đuổi theo tấm lưng kia: “Tổng thống tiên sinh.”
Bạch Dạ Kình cước bộ một chút, trở lại, trên cao nhìn xuống nhìn cô.
囧.
Phía sau anh là mấy người Lãnh Phi, lúc này hết thảy quay đầu lại, kêu cô như thế nào không biết xấu hổ mở miệng?
Hạ Thiên Tinh đến gần anh, xấu hổ đem thanh âm đè thấp: “Tối hôm qua…… Hy vọng anh đừng hiểu lầm.”
Bạch Dạ Kình mím môi, “Hiểu lầm?”
“Tôi…… Tôi tưởng là Hạ Đại Bạch, thật sự không biết là anh. Cho nên, tối hôm qua thật sự chính là cngoài ý muốn, anh nên quên đi. Miễn cho tạo thành hiểu lầm……”
Tốt lắm!
Hôn xong liền muốn anh - Bạch Dạ Kình quên, hẳn là cũng chỉ có người phụ nữ này! Bên ngoài bao nhiêu phụ nữ nằm mộng cũng muốn hôn anh?
Ánh mắt của anh trầm đi một chút, lạnh lẽo lườm cô một cái, mặt không chút thay đổi nói: “Loại việc nhỏ này, tôi sẽ không nhớ rõ.”
Dứt lời, không để ý tới cô, anh cũng không quay đầu lại lên xe rời đi.
Nhìn đoàn xe một chút một chút biến mất ở trong mắt, Hạ Thiên Tinh đứng ở đó, ngượng ngùng bĩu môi.
Việc nhỏ……
Quả thật.
Anh là tổng thống đại nhân, làm sao có thể đem loại "ngoài ý muốn" này để ở trong lòng?
Cho nên, cô làm sao lại cần làm điều thừa nhắc nhở giải thích?
Điều này có vẻ buồn cười!
Hạ Thiên Tinh ảo não không thôi.
Xoay người, trong đầu lại luôn là lời anh vừa mới nói "sẽ không nhớ rõ" với bộ dáng lãnh khốc, tâm tình không hiểu lập tức hạ xuống rất nhiều.
Nhưng là, chính mình không rõ bản thân hy vọng anh sẽ không nhớ rõ sao?
…………
Ăn xong bữa sáng, Hạ Thiên Tinh tiếp tục vùi đầu chuẩn bị tư liệu khảo hạch.
Hạ Đại Bạch ở một bên đùa nghịch chân súng ống mà Lãnh Phi cho cậu bé một cách nồng nhiệt vui vẻ.
Anh đối với thứ này, tựa hồ cũng đặc biệt có chú ý. Ngay cả con trai mình cũng thích dùng.
Hạ Thiên Tinh đã muốn buông tha cho lời khuyên đừng đùa nghịch thứ này nữa bởi vì vô dụng.
Vào thời khắc này, điện thoại của cô, đột nhiên vang lên. Mắt nhìn trên màn ảnh lóe ra dãy số, cô buông bút, đón điện thoại di động.
“Thiên Tinh, bà nội đã đem cuộc hẹn của con sắp xếp tốt rồi.” Điện báo nói là lão thái thái.
“Gì chứ?”
“Lần trước chuyện hôn nhân bà nói với con, con không để trong lòng?”
“……” Hạ Thiên Tinh thật đem chuyện này đem quên đi.
“Bà nội đem địa chỉ gửi qua cho con, con đi nhanh chút đi, đừng làm cho người ta chờ lâu lắm, biết rồi chứ?”
Bà nội của cô cũng không còn cho cô thời gian cự tuyệt, trực tiếp cúp điện thoại, mười giây sau gửi địa chỉ sang điện thoại di động của cô.
Cô nhéo mi, bắt tay vào chuẩn bị thay đồ. Hạ Đại Bạch nằm úp sấp lại đây xem, “Có chuyện gì sao?”
“Đi xem mắt.”
“Đi xem mắt?”
“Con nếu không thích mẹ sẽ không đi.” Hạ Thiên Tinh nhìn con mình một cái, chuẩn bị đem địa chỉ xóa đi.
“Đi, đương nhiên muốn đi.” Hạ Đại Bạch bắt tay cô giành lấy địa chỉ, nhóc đi đến trên đùi Hạ Thiên Tinh, ngồi xuống. Hai tay nho nhỏ, đang cầm mặt của cô, "Mẹ, tiểu dượng muốn kết hôn với dì, cha lại có khả năng muốn kết hôn với người khác, cho nên…… mẹ cũng đi tìm người mình muốn cưới đi. Tuy rằng Đại Bạch là cảm thấy mẹ có thể gả cho con, nhưng là…… Con còn nhỏ, lão sư nói, con là con mẹ nên không thể kết hôn.”
Hạ Thiên Tinh nhìn con trai mình, hốc mắt bỗng nhiên có chút đỏ lên.
Đúng vậy.
Không lâu nữa, Bạch Dạ Kình sẽ kết hôn với Tống Duy Nhất. Đến lúc đó, cô thế nhưng không thể mang con mình đu, sẽ cùng Đại Bạch của cô tách ra……
Càng nghĩ, càng cảm thấy khổ sở.
Nhưng là, lại không dám ở trước mặt đứa nhỏ này biểu lộ điều gì.
Chính là cười cười, nhéo nhéo hai má cậu bé - bản sao của Tiểu Bạch nói “Đã biết, nghe lời con. Khi mẹ tìm được người thật sự muốn gả, mẹ cho con đi làm hoa đồng nha.”
“Tốt.” Cậu bé một lời đáp ứng, nghĩa mỏng trời cao. Ngẫm lại, cái miệng nhỏ nhắn lại nói, “Nhưng là, người kia, nếu so với cha đẹp trai hơn à ~ cũng phải so với cha có tiền hơn~ còn phải đối tốt với mẹ nữa a.”
“……” Hạ Thiên Tinh xem thường.”Được rồi, đừng có nằm mộng nữa.”
………………
Hạ Thiên Tinh lái xe đi đến địa chỉ chỉ định mà bà nội đưa cho cô.
Thời gian còn chưa tới, nói như vậy đối phương còn chưa có đến, cô chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Đối với đi xem mắt, có chút không yên lòng, cô mang theo quyển sách, tùy ý nhìn qua.
Ngoài tiệm cà phê, một hàng xe chậm rãi chạy lại đây. Một chiếc xe ở giữa, cửa kính xe chậm rãi kéo xuống, nam tử trẻ tuổi khuôn mặt dễ nhìn hiện ra.
“Cô ấy chính là Hạ Thiên Tinh?”