Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
“……” Hạ Đại Bạch nhăn mày lại, rõ ràng là bị lời này của ba ba đả kích, vẻ mặt buồn bực. Khuôn mặt nhỏ xoay qua, tội nghiệp lại sợ hãi nhìn Hạ Thiên Tinh, “Đại Bảo, về sau con thật sự sẽ không lấy được vợ sao?”
Tiểu gia hỏa này! Lúc trước còn nói với cô vĩnh viễn không muốn cưới vợ mà ở cùng cô! Lúc này vừa nói nhóc không cưới được vợ thì liền sốt ruột.
Hạ Thiên Tinh buồn cười, nhưng lại bị bộ dáng đả kích kia làm cô nhìn đến mà đau lòng cực kỳ. Đều do người nào đó!
Lặng lẽ trừng mắt nhìn người khởi xướng một cái, cô mới đi qua trấn an nhóc con, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nhóc, “Tiểu Bạch đùa vui với con thôi. Yên tâm đi, Đại Bạch chúng ta lớn lên soái như vậy, muốn cưới vợ khẳng định là không thành vấn đề. Bất quá, bây giờ con mới 4 tuổi, suy xét chuyện cưới vợ này còn quá sớm. Tới đây tắm rửa, đi ra ngoài sấy khô tóc.”
Tiểu Bạch……
Khóe môi Bạch Dạ Kình nhếch lên. Thật là bị đứa con trai này dạy hư rồi, ngay cả cô nàng cũng dám kêu anh là Tiểu Bạch rồi! Hơn nữa, từ khi biết 《 Crayon Shin-chan 》, anh liền cảm thấy hai chữ “Tiểu Bạch” này từ miệng cô thốt ra chính là kêu anh là cún con.
Hạ Thiên Tinh đương nhiên không biết giờ phút này trong lòng anh suy nghĩ cái gì, cô đã đem con trai từ bồn tắm ôm ra ngoài, tắm rửa cho nhóc dưới vòi sen, mở nước ấm lên cẩn thận giúp nhóc con tắm sạch bọt xà phòng trên người.
Bạch Dạ Kình dựa vào lưu li trên đài, híp mắt nhìn một màn trước mắt, ánh mắt thâm thúy. Thật lâu sau, còn có thể nghe được âm thanh lo sợ nghi hoặc của nhóc con từ giữa phòng tắm bay ra: “Đại Bảo, chim nhỏ của con thật sự cũng sẽ lớn lên sao?”
“So với Tiểu Bạch sẽ còn lớn hơn sao?”
“Tới khi nào nó mới lớn lên? Bây giờ là đang ngủ sao?”
Bạch Dạ Kình không nhịn được, cười nhẹ ra tiếng. Tuy rằng bây giờ cô gái nhỏ kia đang đưa lưng về phía mình, nhưng là, có thể tưởng tượng được giờ phút này biểu tình trên mặt cô có bao nhiêu xuất sắc!
…………………………
Rất nhanh, Hạ Thiên Tinh liền ôm Hạ Đại Bạch từ trong phòng tắm ra ngoài, lấy khăn lông lau khô người cho nhóc rồi mặc áo ngủ vào.
“Ở đây đợi mẹ một chút, mẹ đi lấy máy sấy tóc cho con.”
Hạ Đại Bạch gật đầu, Hạ Thiên Tinh từ trong phòng tắm lấy máy sấy tóc ra. Lúc cô đi ra Bạch Dạ Kình đang nghe điện thoại, vừa cầm di động nghe vừa đi ra ngoài. Hạ Thiên Tinh trầm ngâm một chút, một bên sấy tóc cho nhóc, một bên hỏi: “Đêm nay con muốn ngủ cùng mẹ, hay là ngủ cùng Tiểu Bạch của con? Hoặc là…… Nơi này nhiều phòng như vậy, con tùy tiện chọn một phòng?”
Hạ Đại Bạch quét mắt một cái nhìn cái giường siêu cấp lớn dưới thân mình, “Chúng ta ba người cùng nhau ngủ a, có vấn đề gì không, giường rất lớn mà!”
“……” Hạ Thiên Tinh không khỏi nhớ tới lời Bạch Dạ Kình nói lúc trước, xuất thần một chút.
— Đến lúc nào đó chờ anh thật muốn em, em tốt nhất phải chuẩn bị tâm lý. Nhẫn nhịn càng lâu, sẽ làm anh càng cơ khát……
Cho nên, lời này của anh ý là……
Nghĩ đến loại khả năng này, tim Hạ Thiên Tinh đập rối loạn, ngay cả hô hấp cũng vậy.
“A, Đại Bảo, nóng con!” Hạ Đại Bạch hô một tiếng, hai tay nhỏ vội vàng che lại lỗ tai. Hạ Thiên Tinh vội tỉnh táo lại, nhanh chóng rút điện máy sấy tóc, sờ sờ lỗ tai đỏ rực của nhóc, “Không sao chứ? Tới đây, mẹ thổi một chút. Thực xin lỗi, mẹ không phải cố ý.”
Cô thổi thổi vào lỗ tai của nhóc hai cái. Hạ Đại Bạch cười tủm tỉm nhìn cô, “Đại Bảo, lỗ tai mẹ cũng hồng lên rồi! Mẹ cũng bị nóng sao?”
“……” Hạ Thiên Tinh 囧 không nói nên lời, vỗ vỗ đầu nhỏ của nhóc, “Được rồi, tóc cũng đã làm khô, đi lấy bài tập ra mẹ kiểm tra.”
Hạ Đại Bạch ngoan ngoãn từ trên giường lớn trượt xuống, chạy ra bên ngoài. Hạ Thiên Tinh chuẩn bị dọn dẹp máy sấy tóc, cửa phòng lại đột nhiên bị đẩy ra. Hạ Đại Bạch gấp gáp chạy đi, mặt đụng vào trên đùi anh, đau đến nỗi khiến nhóc đột nhiên lui về phía sau một bước, tay nhỏ xoa xoa cái mũi.
“Tiểu Bạch, người ba làm bằng sắt sao? Đau muốn chết.”
Bạch Dạ Kình không phản ứng nhóc, nghiêng người, ném nhóc ra ngoài. Anh đóng cửa lại, trầm mặc bước tới.
Phòng rõ ràng là lớn đến không thể tưởng tượng, nhưng khi anh vừa tiến vào, Hạ Thiên Tinh còn có cảm giác bị áp bách. Bạch Dạ Kình từ ngoài tiến vào, tầm mắt liền dừng ở trên người cô, cô giả vờ không phát hiện, cúi đầu yên lặng thu dọn máy sấy tóc.
Anh đến gần, đôi tay ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống liếc cô, “Em cố ý?”
“…… Cái gì?” Hạ Thiên Tinh làm bộ nghe không hiểu.
Bạch Dạ Kình biết cô cảnh giác khi ở cùng anh, người phụ nữ này, thực hiển nhiên là sợ đêm nay anh sẽ đem cô ăn mất, cho nên mang theo Đại Bạch siêu cấp đại bóng đèn lại đây. Anh nhìn chằm chằm cô, chỉ thiếu điều muốn chọc thủng cô. Tay cô cầm lấy máy sấy tóc, một lần nữa cắm điện vào.
“Này…… Anh sấy tóc đi, em đi giúp Đại Bạch làm bài tập.” Hạ Thiên Tinh chuẩn bị đi.
Bạch Dạ Kình duỗi tay một cái, đem cô trực tiếp kéo lại. Mặt cô đầy hồ nghi, nháy mắt tiếp theo, máy sấy tóc lúc này lại đến trên tay cô. Thân người cao lớn của Bạch Dạ Kình ngồi xuống ở mép giường, lại tự mình thổi thổi tóc ngắn. Hạ Thiên Tinh nhìn thấy, có chút buồn cười, “Anh không phải là giống Hạ Đại Bạch muốn em giúp anh sấy tóc chứ?”
“…… Em nói đi?”
Hạ Thiên Tinh mở máy sấy tóc cho anh. Một bên nói: “Đại Bạch còn nhỏ nên mới cần giúp. Anh thì bao lớn rồi?”
“……” Bạch Dạ Kình không phản ứng cô.
……………………
Gió ấm áp thổi tới trên đỉnh đầu, thực thoải mái. Đầu ngón tay của cô xuyên thấu tóc ngắn của anh, động tác thực mềm nhẹ. Cô vẫn luôn đứng ở bên cạnh anh, khoảng cách thật sự gần rất gần, hơi thở nhẹ nhàng của cô đem hô hấp của anh chiếm trọn.
Anh chỉ hơi nghiêng mắt một chút là có thể nhìn đến mặt cô sạch sẽ không chút phấn son. Bạch Dạ Kình trong tâm vừa động, đột nhiên duỗi tay liền ôm lấy cô. Cánh tay dài dừng ở trên eo mảnh khảnh của cô.
Hạ Thiên Tinh ngẩn ra, vốn là theo bản năng muốn thối lui, mặt anh lại nhẹ nhàng dán ở trên người cô, ngón tay ở trên eo cô nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve, có chút quyến luyến, có chút triền miên, nhưng lại tựa cũng không hàm dư thừa tình tắm. Chỉ nghe được anh thấp giọng hỏi: “Cách ngày đại thọ 50 của mẹ em còn mấy ngày?”
Hạ Thiên Tinh hình như có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới anh sẽ hỏi cái này, chỉ nói: “Còn có 7 ngày. Bất quá…… Có thể em sẽ đi gặp mặt trước. Cũng đã nhiều năm không gặp……”
Thứ nhất là đi gặp mặt mẹ; thứ hai, năm ngày sau đó, cô cũng không nghĩ sẽ làm gì nữa……
“Cũng tốt.” Bạch Dạ Kình hơi hơi gật đầu, nháy mắt tiếp theo buông cô ra, đứng lên. Hạ Thiên Tinh đem máy sấy tóc tắt điện, thu dọn xong xuôi, trong tầm mắt cô xuất hiện một cái hộp chữ nhật đặc biệt lịch sự tao nhã lại hào phóng.
Cô hồ nghi, ngẩng đầu nhìn anh. Bạch Dạ Kình chỉ nói đơn giản hai chữ: “Lễ vật.”
“Cái gì?”
“Đại thọ năm mươi, lại nhiều năm như vậy không gặp nhau, chẳng lẽ một chút đồ vật em cũng không cần chuẩn bị?” Bạch Dạ Kình đem cái hộp chữ nhật giao trên tay cô, nhàn nhạt nói: “Đưa lễ vật cho bà ngoại của con trai.”
Hạ Thiên Tinh rũ mắt nhìn cái hộp, lại ngẩng đầu nhìn anh.
Trong lòng, xẹt qua một dòng nước ấm. Thực ấm áp, cũng thực cảm động.
Lúc ban đầu khi nhìn thấy anh, cô chỉ cảm thấy người đàn ông này thanh lãnh, ngạo khí, không dễ tiếp cận, nhưng là…… Lún vào càng sâu, cô càng cảm thấy tâm anh thật là ấm áp, cực nóng……
Ngay cả việc này anh cũng đều suy xét đến.