Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 150: Dẫn người đến tìm bà ta hỏi tội (1)



Edit: Phi Phi

Beta: Quỳnh

Cô cực lực giải thích. Nhưng là…… Là cô nói sai chỗ nào rồi sao? Như thế nào cảm thấy sắc mặt của anh trở nên càng ngày càng khó coi, càng ngày càng đen vậy?

“Cho nên…… Ý của em là, bốn chữ này căn bản là trò đùa dai của Đại Bạch, không có một chút quan hệ nào với em?” Ừm, ngay cả thanh âm cũng trầm rất nhiều.

Tổng thống đại nhân, trực tiếp không cao hứng!

Hạ Thiên Tinh thẳng thắn, thành khẩn gật đầu, “Đương nhiên. Kỳ thật anh cẩn thận ngẫm lại, tôi cũng không có khả năng đặt…… cái tên kia ở trên di động.”

Bạch Dạ Kình tức giận, trực tiếp tức giận, quay đầu đi xuống lầu, căn bản là không quản cô đang khó hiểu đứng ở trên lầu.

Hạ Thiên Tinh tự mình xuống lầu, lúc này mới phát hiện dưới lầu tựa hồ có chút thay đổi. Lập tức phát hiện, thì ra là những chữ “Hỉ” đã bị gỡ xuống rồi. Chắc là ý tứ của anh đi!

Cô vừa nghĩ, ở một bên bàn ăn ngồi xuống. Anh tựa hồ là thật sự tức giận, vẫn luôn ăn bữa sáng, nhìn cũng không liếc nhìn cô một cái. Hạ Thiên Tinh nghĩ, chẳng lẽ, anh tức giận là vì bốn chữ kia không phải tự cô đặt? Hoặc là, tức giận vì trò đùa dai của Hạ Đại Bạch?

Đem chà bông múc ra cái đĩa, liếc anh một cái, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Anh tức giận cái gì?”

Cô cảm thấy, có thể là vì Hạ Đại Bạch đùa dai cho nên anh tức giận.

Bạch Dạ Kình xốc mí mắt liếc nhìn cô một cái, chỉ cho cô hai chữ, “Không có.”

Cô bất đắc dĩ. Được rồi, không có thì không có. Hạ Thiên Tinh không hề nhiều lời. Lúc này, Hạ Đại Bạch mặc áo ngủ, bị người hầu từ trên lầu ôm xuống. Nhóc còn buồn ngủ, tay vẫn luôn xoa đôi mắt.

“Đại Bảo. Ba ba.” Hạ Đại Bạch nhìn thấy hai người, hôn hôn trầm trầm chào hỏi, theo bản năng hướng Hạ Thiên Tinh duỗi hai cánh tay qua. Hạ Thiên Tinh đứng dậy, đem nhóc ôm vào trong lòng ngực.

Đầu nhỏ của tiểu gia hỏa ở trong lòng ngực cô cọ hai cái, mí mắt lại muốn khép lại.

“Bảo bối, không thể ngủ, lát nữa con còn đi học.” Hiện tại đã hơn 7 giờ, ăn cơm xong, thay đổi quần áo cũng đã hơn 8 giờ.”

“Nhưng con vẫn còn buồn ngủ……” Nhóc lẩm bẩm, ngáp một cái.

Hạ Thiên Tinh trấn an vỗ nhẹ lưng nhóc, một bên ôn nhu nói: “Năm phút nữa tỉnh ngủ, lát nữa cùng mẹ và ba con ăn cơm.”

Hạ Đại Bạch lại cúi đầu nhỏ. Bên kia, người hầu đã thu xếp đem bữa sáng đưa lên.

Bạch Dạ Kình nhìn mặt nghiêng của cô tràn ngập nhu tình, còn có bộ dáng làm nũng của con trai, trên mặt vừa nãy còn ủ dột giờ đã tản ra một ít. Mày cũng giãn ra, nói: “Đem ghế lấy lại đây, để nó ngồi xuống đi. Em ôm như vậy một lát nó lại ngủ nữa.”

“Được.” Hạ Thiên Tinh gật gật đầu, nhìn nhóc một, “Chúng ta ngồi xuống, được không?”

Hạ Đại Bạch lười nhác trả lời một tiếng. Người hầu đem ghế đẩy lại đây, cô buông nhóc xuống. Hạ Đại Bạch ngồi ở ghế trên, đầu nhỏ gục xuống, Bạch Dạ Kình tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cái trán của nhóc mới không đến nỗi đập vào ghế.

Chờ đến khi ăn được một nửa, Hạ Đại Bạch cuối cùng cũng tỉnh táo hơn. Hạ Thiên Tinh đem điện thoại đưa cho nhóc, “Ngoan, đem tên trong danh dạ sửa lại.”

“Tên gì ạ?” Hạ Đại Bạch ăn mì sợi, hỏi.

“Tên trong di động.” Hạ Thiên Tinh trực tiếp đem điện thoại đưa tới.

“Cái này a.” Hạ Đại Bạch bừng tỉnh tỉnh ngộ, hạ giọng, tiến đến bên tai cô, hỏi: “Ba ba thấy được?”

“Ừ!”

“Không vui?” Hạ Đại Bạch nhìn cô, lại nhìn sắc mặt không tốt của người nào đó bên cạnh. Hạ Thiên Tinh gật đầu, tỏ vẻ: “Ba con rất không vui.”

“Được rồi. Con đổi cho mẹ.” Hạ Đại Bạch ngoan ngoãn buông đũa xuống, cầm di động, mân mê vài cái. Nhìn động tác của nhóc, Bạch Dạ Kình nhíu mày, muốn nói cái gì, môi giật giật, còn không kịp ra tiếng, Hạ Đại Bạch đã nói: “Xong, sửa xong rồi. Đặt là “Tiểu Bạch” nga ~”

“Tiểu Bạch……” Hạ Thiên Tinh nhấm nuốt hai chữ này, cảm thấy có chút buồn cười. Thật đúng là chỉ có vật nhỏ vô pháp vô thiên này dám kêu anh như vậy a!

“Không được kêu như vậy!” Bạch Dạ Kình nghe được, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cô, liếc mắt một cái.

Cô giả vờ không để ý, nhìn chằm chằm màn hình, ngoài miệng lẩm bẩm, “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, Tiểu Bạch……” Ý cười càng sâu, nhìn về phía anh, “Anh đừng trừng tôi, tôi không có kêu anh nga. 《 *Crayon Shin-chan 》 Anh xem qua rồi?”

*Crayon Shin-chan: Cậu bé bút chì Nohara Shinosuke đó mấy nàng~~~

Từ vẻ mặt anh không biết cô đang nói cái gì, liền nhìn ra được, anh hiển nhiên là hoàn toàn không xem qua. Hạ Thiên Tinh hơi hơi mỉm cười, “Bên trong truyện cũng có *Tiểu Bạch nha, rất rất đáng yêu, rất nhiều cô gái đều đặc biệt thích nó, rất được hoan nghênh, trình độ tuyệt đối so với anh chỉ có hơn chứ không kém.”

*Tiểu Bạch: là Bạch Tuyết, chú cún nhỏ, mềm như bông gòn của nhà Nohara á cả nhà~~~

Đúng không?

Bạch Dạ Kình nhướng mày, tỏ vẻ rất hiếu kì.

……………………

Xe một đường đi thẳng đến cung điện Bạch Vũ. Quốc kỳ đón gió dâng lên. Mới vừa rồi một trận mưa rào đổ xuống, bị hộ lý rất khá bóng râm mặt cỏ thượng, điểm xuyết mưa móc. Không khí, đặc biệt lạnh.

Bạch Dạ Kình đứng ở trên cung điện, quan sát quần chúng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi Lãnh Phi, “Cậu có xem qua 《 Crayon Shin-chan 》 không?”

“《 Crayon Shin-chan 》? Đó là cái gì? Truyện tranh?”

Bạch Dạ Kình lắc đầu, “Tra một chút. Nhìn xem bên trong có phải có người tên gọi là Tiểu Bạch hay không?”

“Dạ.” Lãnh Phi cầm laptop ra, ngón tay gõ lên trên bàn phím. Thực mau liền nhảy ra《 Crayon Shin-chan 》 từ ngữ giải thích,

“Tổng thống,《 Crayon Shin-chan 》thì ra là một bộ truyện tranh, đã hot rất nhiều năm. Đến nỗi ngài hỏi Tiểu Bạch……”

Lãnh Phi vừa thấy, khóe môi kéo lại, không dám nói. Anh ta biết, ngày thường tiểu thiếu gia gọi tổng thống là ‘”Tiểu Bạch”.

“Tiểu Bạch thế nào?” Bạch Dạ Kình không nghe được, quay đầu tới liếc nhìn anh ta một cái, “Nghe nói rất được nhiều thiếu nữ yêu mến, lực hấp dẫn đối với phụ nữ không kém gì tôi?”

“……” Lãnh Phi chỉ đem máy tính yên lặng chuyển hướng đến anh, “Ngài tự mình xem đi.”

Bạch Dạ Kình vừa thấy, sắc mặt tức khắc đi xuống. Giỏi cho một Hạ Thiên Tinh! 《 Crayon Shin-chan 》, Tiểu Bạch, thì ra là một con…… cún! Cô cư nhiên dám lấy anh cùng cún so sánh?! Quả thực là thiếu dạy dỗ!

Anh cảm thấy, chính mình bị Hạ Thiên Tinh vũ nhục thật sâu!

……………………

Hạ Thiên Tinh không lập tức đi đến bộ ngoại giao làm, mà là gọi điện thoại cho Lý Linh Nhất.

Lý Linh Nhất cùng một đám phu nhân đang chơi mạt chược. Cái trán bị thương, ngay cả tóc cũng che không được, bị mấy phu nhân kia cười nói là bà ta trông như một tên ăn mày, đầu tóc rũ rượi nhưng cũng không che được vết thương, bà ta cảm thấy mất mặt cực kỳ. Hơn nữa vận may cũng không phải quá tốt, cho nên khi Hạ Thiên Tinh gọi điện thoại nói muốn tới tìm bà ta, bà ta không do dự liền nói địa chỉ.

Đang lo tìm không thấy chỗ phát tiết cảm xúc! Hôm nay tới, tự nhiên không thể làm cô đi như vậy rồi!

“Lát nữa, con gái của Quốc Bằng nhà tôi muốn lại đây, mấy người hôm nay đều thắng tôi không ít tiền, đợi lát nữa cô ta vừa tiến đến, tôi giữ cửa, muốn đùa cô ta chút, mấy người cũng không thể ngồi không xem kịch vui được. Đây, mấy người nhìn thấy miệng vết thương này đi? Thật đúng là xui xẻo, chính là con nha đầu chết tiệt kia ném tôi đấy.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv